Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Chương 10: Giống nhau
Thật ra lúc trước khi rời khỏi nhà, mẫu thân có nói qua với nàng một chút chuyện nam nữ, cái gì mà nữ tử nhị thất thiên quỷ chí, nam tử nhị thất thận khí tinh, âm dương hòa hợp mới có con các thứ.
Mẫu thân cứ đọc lên đọc xuống, Diệp Tư Nhàn nghe như lạc vào màn sương mờ mịt.
Nhưng cũng hiểu đại khái, nam nữ muốn có con thì không chỉ đơn thuần là đắp chăn đi ngủ, ít nhiều cũng phải làm gì đó.
Diệp Tư Nhàn nghĩ lại bản thân mới mười ba tuổi, kinh nguyệt chưa có nên vẫn không tính là một nữ nhân.
Mặc dù nàng ngốc nhưng không phải là phông biết mấy thứ quanh co trong cung.
Nhưng nàng biết lúc này trẻ con miệng còn hôi sữa mà lao ra thì sẽ chết rất thê thảm, ra ngoài khều tổ chim còn phải quan sát mất hai ngày không phải sao?
”Viên Nguyệt, ngươi thấy thế nào?”
Viên Nguyệt nghĩ nghĩ, không có lòng tôn kính đối với gia chủ của mình thì rất áy náy.
Diệp Tư Nhàn ngước mặt an ủi nàng, cũng không sao, ta biết là các ngươi đã vì ta mà cố gắng nhiều rồi.
….
Chớp mắt một cái đã vào tháng bảy, Diệp Tư Nhàn vẫn lặng lẽ sinh sống ở Cẩm Tú Hiên.
Ngoài trừ khi tiết trời bắt đầu lạnh nàng sẽ thấy nhớ cháo do mẫu thân nấu, còn lại thì cũng khồn có gì thay đổi.
Thậm chí nàng thấy chỉ cần mỗi ngày Ngự thiện phòng mang tới ba trà sáu cơm cho nàng như vậy là có thể sống tới hết đời rồi.
”Dạo này Lý mỹ nhân rất được sủng ái, đã thị tẩm liên tục mấy ngày rồi.”
”Tống quý nhân chọc giận Hoàng thượng bị trả về.”
”Đại hoàng tử lại bị bệnh…”
”Đại công chúa cũng bị phong hàn, mỗi ngày chỗ Dung phi nương nương đều mời thái y”
Viên Nguyệt tuân theo chí hướng không gây cản trở của chủ tử, mỗi ngày cẩn thận truyền đạt thông tin mới nhất trong cung cho Diệp Tư Nhàn.
Ai được sủng ái, ai chọc giận Hoàng thượng, ai bất hòa với ai, ai đnahs nhau với ai ở bên cạnh hồ Thái Dịch vì tranh sủng.
Có đôi khi Diệp Tư Nhàn vừa ăn điểm tâm vừa nghe được cười khanh khách.
Có lẽ khoảng thời gian như bây giờ quá thoải mái, nàng béo hơn lúc mới tiến cung một chút, cũng cao ráo hơn, y phục may lúc mới vào kinh giờ đã ngắn một khúc rồi, gương mặt cũng mịn màng hơn.
Lúc Triệu Nguyên Cấp gặp lại Diệp Tư Nhàn lẫn nữa,bàn tay to lớn nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nộn thịt của nàng.
”Xem ra Diệp thải nữ mấy ngày này trôi qua không tệ” Hắn cười trêu chọc nàng.
Không biết tại sao, trông thấy nữ nhân này là lại buồn cười.
Thấy nàng viết chữ là cười, trông thấy khuôn mặt của nàng cũng cười, thấy nàng nhăn mặt nhíu mày cũng muốn cười.
Tất nhiên, cái này không liên quan gì tới việc hắn tận tụy quản lý tốt việc trị thủy lũ lụt Giang Nam, bù đắp thiệt hại cho bách tính.
”Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi” Diệp Tư Nhàn cố gắng nhớ lại nội dung mà cô cô đã dạy nàng.
Đúng vậy.
Các ti tẩm cô cô lại dạy quy trình y hệt lần trước, dồng thời còn nói với nàng đây là lần cuối cùng, nếu giữa đường lại bị Hoảng thượng trả về thì sau này sẽ không còn nữa.
Cho nên Diệp Tư Nhàn hết sức nỗ lực học.
Đầu tiên là nàng kìm nén gương mặt ấp a ấp úng cởi bỏ từng khuy áo long phượng trên người Hoàng thượng, sau đó lại di chuyển bàn tay hướng vào phía trong quần của Hoàng đế.
”Khoan đã!” Triệu Nguyên Cấp bị nàng làm cho rất không dễ chịu.
”Nàng cứ như vậy muốn thị tẩm?”
”Thần thiếp là phi tần của Hoàng thượng, thị tẩm vì Hoàng thượng là việc thuộc bổn phận của thần thiếp” Diệp Tư Nhàn máy móc trả lời.
Kỳ thực nội tâm vô cùng cự tuyệt.
Con gái được mẫu thân vất vả nuôi lớn, có một ngày nữ nhi cùng phu quân động phòng cũng không được biết, hôn sự này không giống như nàng nghĩ.
”Trẫm mệt rồi, không muốn thị tẩm, đi ngủ sớm đi”
Triệu Nguyên Cấp chỉ cần nhìn tới gương mặt tròn trịa cùng đôi mắt trong như dòng suối ngập nước của nàng, liền cảm thấy bản thân mặt người dạ thú không bằng lang sói tới một cô bé mà cũng không tha.
Khục, thực ra hắn không phải như vậy.
”Ngủ đi!”
Triệu Nguyên Cấp nằm thẳng xuống, không nhìn nàng nữa.
Diệp Tư Nhàn cũng nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Kinh nguyệt của nàng còn chưa tới, thật sự thì làm chuyện đó nếu mang thai thì sao.
Cháu dâu của Nhị tẩu Đông Nhai Hoa do khó sinh mà chết, nàng còn quá nhỏ, bụng lại lớn như vậy, sinh không được.
Nàng so sánh thân thể bé nhỏ của mình một chút, tuy nói cao hơn chút cũng mập ra một chút, nhưng vẫn nhỏ, rõ ràng nữ nhân quá nhỏ bé không thể sinh em bé được, chết người đấy.
….
Một đêm bình an vô sự.
Ngày hôm sau lúc đi thỉnh an, chúng phi tần lại ganh ghét.
”Không ngờ Diệp thải nữ nhỏ nhoi nhưng bản lĩnh lại không nhỏ nha, cách hai tháng mà lại khiến Hoàng thượng nhớ ra muội, cho gọi muội lần nữa, quả là không đơn giản” Tôn tài tử lại nữa rồi.
Diệp Tư Nhàn hiểu ra được tại sao lần trước Bạch quý nhân muốn xé miệng của nàng ta.
”Tôn tỷ tỷ đây là ý gì? Hoàng thượng đối đãi hậu cung tỷ muội tình sâu nghĩa nặng cùng hưởng ân huệ, vậy có gì không đúng sao?” Diệp Tư Nhàn chớp mắt mấy cái lộ vẻ vô tội.
Tôn tài tử nghẹn lời: ”Ngươi…”
”Đủ rồi, nói tới nói lui nhiều lời” Hoàng hậu trừng nàng ta.
”Nếu Tôn tài tử thật sự không nhớ được quy củ trong cung, vậy quay về đọc thêm vài lần đi, khi nào học thuộc rồi quay lại đây nói”
”Dạ” Dáng vẻ kiêu ngạo của Tôn tài tử biến mất, u ám cụp đuôi, lại hung dữ trừng mắt với Diệp Tư Nhàn.
Hoàng hẩu hỏi thăm tình trạng của Đại hoàng tử và Đại công chúa, sau đó thì cho giải tán. Ra khỏi cung Tê Phượng, Tôn tài tử lại muốn kiếm chuyện.
Bạch quý nhân đi ở phía trước đột nhiên xoay người lại, lôi kéo Diệp Tư Nhàn hỏi có thể tới hồ Thái Dịch một lát được không.
”Quý nhân đã có lời mời thì thần thiếp tất nhiên sẽ đón nhận”
Nàng mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng nhún gối vung khăn, mang bộ dáng có chút xinh xắn, không còn là một tú nữ bị phạt đứng chịu roi.
Hai người dắt tay nhau hướng tới hồ Thái Dịch, Tôn tài tử tức giận giậm chân, lại bị cung nữ bên cạnh ngăn lại, lôi về đọc cung quy.
Ngọc Đường dẫn theo cung nữ cung kính đứng ở cửa chính cung Tê Phượng, mãi tới khi tất cả các tiểu chủ rời đi theo trình tự phẩm cấp nàng vẫn đứng đó đưa mắt nhìn theo.
”Ngọc Đường tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?”
”Không có gì, đi thôi”
Quan hệ của ai với ai tốt, ai với ai không hợp nhau, ở trước mặt Hoàng hậu nương nương không nhìn ra được, ở đây không phải đã nhìn ra rồi sao?
…
Cung Tê Phượng.
Hoàng hậu vẫn đang đọc sách.
Ba năm trước, khi tiên đế băng hà, cả nước khóc tang.
Hoàng thượng ngày ngày quỳ linh, túc trực bên linh cữu, treo cờ khóc tang, tang lễ đều rất long trọng.
Hoàng hậu, lúc đó là Thái tử phi, con dâu danh chính ngôn thuận của tiên đế, nàng đương nhiên phải cùng Hoàng thượng vai kề vai quỳ dẫn đầu bách quan, nhưng lúc đó nàng đã có thai.
Hoàng thượng từng bảo nàng nghỉ ngơi, cho Hứa thị thay nàng chịu tang.
Nàng lúc đó sống chết cũng không đồng ý, nói đây là chuyện thuộc bổn phận của Thái tử phi, nàng ỷ thân thể của mình tốt, gắng sức chịu đựng.
Có lẽ lúc đó đã quá mệt mỏi, Trường Kha con của nàng sinh ra chỉ sống được hai tháng liền bỏ nàng mà đi.
Ngoài miệng Hoàng thượng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là oán hận nàng, nếu khôngthì tại sao hai năm nay đối với nàng chỉ còn là kính trọng.
Ngọc Đường kể hết chuyện được chứng kiến lúc nãy.
Hoàng hậu cười cười: ”Các nàng ta đều là những tiểu cô nương rực rỡ gấm hoa, cãi nhau ầm ĩ không phải là chuyện bình thường à?”
”Có điều Diệp thải nữ đó quả nhiên là không thể coi thường được, dù sao nàng ta cũng là người mà mẫu hậu coi trọng.”
Hoàng thượng không bỏ bê nàng, cũng không cho nàng quá nhiều ân sủng, hiển nhiên chính là đang che chở cho nàng ấy.
Có lẽ do nàng và nữ nhân kia có chút giống nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!