Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Chương 9: Triệu Nguyên Thuần
Từ hôm mười lăm đó, sau khi Diệp Tư Nhàn hầu hạ thì Triệu Nguyên Cấp cũng không lật thẻ của Cẩm Tú Hiên nữa.
Ban đầu mọi người thấy tiểu Thải nữ này được Hoàng thượng sủng, còn định kết giao một chút.
Kết quả phát hiện thì ra cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, e là Hoàng thượng cũng đã sớm quên nàng là ai rồi.
Cho nên hồi tháng năm Cẩm Tú Hiên náo nhiệt người ra kẻ vào nườm nượp, tới tháng sau thì vắng như chùa bà đanh.
Diệp Tư Nhàn cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh.
Ban ngày tới Ngự hoa viên tản bộ ngắm hoa cho cá ăn, tối đến trở về Cẩm Tú Hiên uống chút rượu rồi ngắm sao, ngày tháng như vậy đẹp khỏi phải nói.
Chuyện duy nhất khiến nàng buồn bực chính là Ngự thiện phòng không cho nàng thêm thức ăn nữa.
”Ha, không cho thì thôi, ta cũng không phải sủng phi, tự mình kiếm ăn là được rồi” Diệp Tư Nhàn ôm một lẵng hoa nhỏ, dẫn theo Viên Nguyệt và Xảo Yến, ung dung tiến tới góc tây bắc Ngự hoa viên.
Nơi này mặc dù vắng vẻ nhưng nụ hoa lớn lên rất tốt, trước kia Diệp Tư Nhàn ở nhà cũng đi theo nương làm điểm tâm.
Hái cánh hoa tươi xuống rửa sạch rồi hong khô, dùng đường ướp mấy ngày, cuối cùng cho một chút bột gạo vào nghiền nàn bỏ vào nồi hấp, bánh hoa tươi như vậy là có thể ăn rồi, vừa thơm vừa ngọt.
Hiện tại là tháng sáu, chỉ có hoa hồng và tường vi nở, Diêph Tư Nhàn liền hái hoa non.
Ba nữ tử độ tuổi tương đương nhau vừa hái vừa trò chuyện, hoàn toàn không phát hiện ở trong bụi hoa có một người đang nằm, nói chính xác là một cậu bé.
Diệp Tư Nhàn dẫm một phát, đứa nhỏ kia lập tức nhảy dựng: ”Ai ui! Ai vậy! Quấy rầy mộng đẹp của lão tử!”
”A!”
Diệp Tư Nhàn kinh ngạc la lên, ngã ngồi xuống đất, cánh hoa đổ hết lên váy.
”Ai đó?!”
Nàng giương mắt dò xét, trước mặt là một đứa bé cùng lắm là bảy tám tuổi, mặt mũi có chút giống Hoàng thượng, hai mắt trợn trừng, giống như con sói nhỏ hung hãn.
Viên Nguyệt và Xảo Yên nhan chóng kéo Diệp Tư Nhàn ra sau lưng chắn lại.
”Này! Cã ngươi là ai vậy?” Đứa nhỏ kia ngắt một cánh hoa ngậm trên miệng, nhìn từ trên xuống dưới hỏi.
”Ta là Diệp thải nữ, ở Cẩm Tú Hiên, ngươi là ai?” Nhìn cách y ăn mặc, không giống như là thái giám trong cung.
”Cẩm Tú Hiên cách chỗ này một đoạn, làm sao ngươi chạy tới đây được?” Đứa nhỏ kia tránh né không nói tới thân phận của mình.
”Ta tới hái hoa, ngươi là ai? Dựa vào đâu lại xuất hiện ở đây, nếu bị người khác trông thấy, ngươi không gánh nổi tội đâu!”
Diệp Tư Nhàn xác định hắn chắc chắn không phải thái giám.
”Bị người khác bắt gặp thì làm sao? Nói cái gì mà bản tiểu Vương gánh không nổi cơ á?” Đứa nhỏ kiêu ngạo cười khẩy.
”Bản tiểu Vương? Ngươi là Vương gia?” Diệp Tư Nhàn bối rối.
Viên Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở nàng: ”Hoàng thượng có mấy đệ đệ còn nhỏ, phong làm tiểu Vương gia, có lẽ vị ở trước mặt này chính là Vương gia đó”
Diệp Tư Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ tay lên đếm mấy lần, Cửu phẩm tiếu thiếp như mình cũng không được tính là Hoàng tẩu gì.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu hành lễ: ”Thì ra là tiểu Vương gia, vậy ngài cứ tự nhiên, ta cáo lui trước.”
Không cần tiếp tục tìm hiểu, lập tức chuồn trước.
”Này!” Bỗng y gọi nàng một tiếng ”Ta tên là Triệu Nguyên Thuần”
Bước chân Diệp Tư Nhàn như bay nhưng vẫn nghe rõ cái tên ‘Triệu Nguyên Thuần’
….
Trở lại Cẩm Tú Hiên, bọn họ đều mệt thở hồng hộc.
”Tiểu chủ, người chạy cái gì chứ?” Viên Nguyệt không hiểu nổi.
”Y là Vương gia, y còn là nam nhân, ta còn không phải là sợ người khác tị hiềm sao?” Diệp Tư Nhàn ôm ngực lau mồ hôi, chạy một hồi nóng quá.
”Nhưng mà tiểu chủ, tiểu Vương gia mới bảy tám tuổi thôi mà, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không tránh né, thậm chí còn hay sai người chăm sóc cho mấy vị tiểu Vương gia, mời họ tới Tê Phượng cung dùng bữa, Hoàng thượng luôn khen ngợi đó.”
”Hoàng hậu nương nương là trưởng tẩu như mẹ, ta thì không phải, với lại thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”
Nàng đâu phải trưởng tẩu gì, lỡ như có kẻ dựa vào chuyện này hãm hại mình thì sao? Nàng cũng không phải là không biết loại chuyện này.
Diệp Tư Nhàn không có hứng thú với loại kịch bản tình yêu quái dị.
Theo như mẹ nàng nói thì chính là, nữ nhân ấy mà, gả cho gà thì theo gà, gả chó thì phải theo chó.
Dù phu quân Hoàng thượng này chả ra làm sao cả, nhưng đây vẫn là ”gà” là ”chó” của nàng, nàng phải một lòng một dạ theo người.
”Tiểu chủ nghĩ vậy cũng đúng, dù lúc này không tránh hiềm nghi thì tiểu Vương gia lớn thêm chút nữa cũng phải tránh hiềm nghi” Viên Nguyệt quạt giúp nàng.
Thái độ của Diệp Tư Nhàn cũng hòa hoãn hơn chút, biết thân phận người ta cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy.
Cho nên lúc nàng gặp lại Triệu Nguyên Thuần lần nữa, chỉ là có chút kinh ngạc.
”Sao người lại tới cung của ta? Người quá đáng thật đó!” Diệp Tư Nhàn không có chút thiện cảm nào với đứa nhỏ này.
Một tiểu Vương gia không lo chăm chỉ đọc sách đi, lại chạy tới chạy lui trong hậu cung của Hoàng huynh mình, thật không nói nổi.
”Thì…” Trong miệng Triệu Nguyên Thuần ngậm một cành cỏ khô, tựa bên khung cửa Cẩm Tú Hiên.
”Ta muốn tới xem nơi ở của mẫu phi ta, ngươi có ý kiến à?”
….
Triệu Nguyên Thuần ngồi ở bàn đá trong sân, nhìn điểm tâm xấu òm bày biện trên bàn, trào phúng cười một tiếng.
”Ngự thiện phòng dùng thứ này để lừa ngươi?”
”Đây là đồ do ta làm, nhóc con này ngươi thấy không lọt mắt à?” Diệp Tư Nhàn chống nạnh, nhịn không được làm ra vẻ như hoàng tẩu.
”Miếu nhỏ này của ta sẽ không có điểm tâm của Ngự thiện phòng đâu, đều là tự tay ta nấu cả, ngươi không chê thì nếm thử đi”
Diệp Tư Nhàn thấy đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, mặc dù sinh ra trong hoàng thấy nhưng nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, dù là cơm ngon áo đẹp thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu không vì thấy y đáng thương thì đã không cho y vào đây.
”Người tới xem một chút rồi đi đi, sau này nhớ học hành chăm chỉ vào!”
”Hừ!”
Triệu Nguyên Thuần ném điểm tâm trong tay rồi đứng dậy.
”Các người đều làm bộ nhân từ, tất cả các ngươi đều giống nhau, ai cũng bảo ta đọc sách đọc sách, ta khinh!”
Triệu Nguyên Thuần chạy đi, Diệp Tư Nhàn sững sờ tại chỗ.
”Bị điên!”
Ngây ra nửa ngày rốt cuộc nàng phun ra được một câu như vậy.
…
Buổi tối, Diệp Tư Nhàn dùng bữa tối, gọi Viên Nguyệt tới bên cạnh, nói chuyện phiếm một lát về chuyện của những người trong cung.
”Nói cách khác thì…mấy người đệ đệ của Hoàng thượng đều như vậy hả?”
”Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết là các ngài ấy đều là con của tiên đế và một vũ cơ sinh ra, thậm chí còn có con của gái điếm”
”Lúc Hoàng thượng đăng cơ, đáng lẽ có thể không nhìn nhận bọn họ, trục xuất họ ra khỏi hoàng cung”
”Nhưng Hoàng thượng vẫn hạ chỉ, nói trẻ con vô tội, để họ ở lại trong cung!”
”Hiện tại họ đều sống ở Đức An Cung, Hoàng thượng đích thân cho người mời sư phó dạy họ, còn có cung nữ thái giám và các cô cô, đầy đủ mọi thứ, không khác gì những công chúa hoàng tử khác”
Diệp Tư Nhàn gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Hoàng thượng thật trượng nghĩa.
Mặc dù đối xử với các tiểu thiếp vô tình vô nghĩa nhưng vẫn đối với các huynh đệ của mình rất nhân nghĩa.
”Thì ra là như vậy”
”Đứa nhỏ kia nói y tới Cẩm Tú Hiên xem nơi ở của mẫu phi y, nghĩ tới mẫu phi của y ở nơi này, đáng thương biết bao” Diệp Tư Nhàn lại thổn thức.
”Được rồi tiểu chủ, người nên thương bản thân đi thì hơn, đã hơn một tháng người chưa được thấy mặt Hoàng thượng rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!