Cực Hạn Liên Quân
Chương 27: Doạ lui Bác Lỗ
Toàn trường kinh ngạc trước một màn vừa rồi. Phải biết rằng, tuy Bác Lỗ chỉ là pháp sư cấp hai, thế nhưng một chiêu phá đi hoả cầu thuật nhẹ nhõm như vậy không có mấy người làm được. Chỉ sợ thiếu niên trước mắt là tinh anh của học viện a.
– Cái này!
Bác Lỗ chứng kiến hoả cầu thuật mà mình vừa đánh ra bị đối phương hoá giải nhẹ nhõm như vậy liền có chút kinh hãi. Dù sao hoả cầu thuật cũng không phải là pháp thuật yếu, không nghĩ tới đối phương mạnh mẽ như thế. Bác Lỗ chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu mà thôi, gặp kẻ địch mạnh đương nhiên là hắn sẽ sợ hãi. Cắn chặt răng, Bác Lỗ lấy hết dũng khí quát lên đe doạ:
– Hừ, coi như ngươi có chút bổn sự, thế nhưng ngươi lên nhớ lão đại của ta là Kinh ca, Kinh ca lại là người của Thanh Mộc bang. Ngươi dám đụng tới ta chính là muốn đối đầu với Thanh Mộc Bang, ngươi nhất định sẽ phải chết!
Lời Bác Lỗ vừa nói ra đều khiến toàn trường tất cả học sinh đều hít một hơi khí lạnh. Thanh Mộc bang, đây chính là bang phái hắc đạo lớn thứ hai tại thành Syta. Không nghĩ tới Bác Lỗ này lại có quan hệ đối với Thanh Mộc bang. Tên thanh niên kia nghe chừng đá phải tấm sắt rồi. Hắc đạo quả thực là thế lực ngầm đáng sợ, không kẻ nào muốn đắc tội với những thế lực hắc đạo này. Bởi vì bọn hắn không tuân thủ luật pháp, cũng không có ước thúc được hành tung của bọn hắn. Để một bang phái hắc đạo nhắm tới, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
– Không ngờ Bác Lỗ lại có quan hệ với Thanh Mộc bang, xong, người kia xong rồi!
– Thanh Mộc bang là bang phái hắc đạo lớn thứ hai tại Syta thành, hậu trường này quả thật khủng bố, chúng ta cũng không nên đắc tội hắn!
Xung quanh tiếng bàn luận trở lên xôn xao. Không ít người đều đang lắc đầu cảm thán, quăng ánh mắt đồng tình đến Thần Phong.
Thomas ở phía sau Thần Phong nhẹ nói:
– Lão đại, chúng ta có lẽ không nên tiếp tục xen vào đi, Thanh Mộc bang quả thực quá mạnh mẽ, hiện tại vẫn là không thể trêu vào!
Thần Phong liếc Thomas, cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về Bác Lỗ đầy vẻ khinh thường mà nói:
– Ta không cần biết chỗ dựa sau lưng ngươi là ai, ta chỉ nói một câu mà thôi! Có gan tìm đến ta gây phiền phức, đến một giết một, đến trăm giết trăm!
Lời vừa nói ra, một cỗ sát khí rõ ràng bộc phát từ trên người Thần Phong áp tới Bác Lỗ. Bác Lỗ cảm giác được rõ ràng thân thể hắn lạnh lẽo rợn người. Hàng ngàn lỗ chân lông dựng ngược, thanh niên trước mặt hắn như một đầu ác thú đang nhìn hắn chằm chằm. Bác Lỗ run rẩy, hai chân không tự chủ lùi lại phía sau bốn năm bước. Không chỉ toàn trường kinh ngạc, mà đến chính bản thân Thần Phong cũng kinh ngạc không thôi. Bản thân hắn chưa từng giết qua người nào, cỗ sát khí khủng bố này là ở đâu ra?
Thần Phong lúc này chỉ có thể đoán rằng chính là do lão hàng xóm kia để lại mà thôi. Bên trong âm thầm suy nghĩ, thế nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra lạnh lẽo không chút đổi sắc.
Bác Lỗ run rẩy, hắn là người trực tiếp thừa nhận cỗ sát khí đáng sợ này, ý chí không chịu nổi sụp đổ, quay đầu bỏ chạy. Lúc này mặt mũi cũng không còn quan trọng với hắn nữa. Đối đầu với thanh niên kia, hắn cảm giác được bản thân như sắp liều mạng với yêu thú khủng khiếp, thật không dám ở lại.
Bác Lỗ trực tiếp quay đầu bỏ chạy, một đám tiểu đệ ở phía sau cũng không dám nói thêm điều gì, lập tức chạy theo. Hiện trường mấy trăm người lập tức tản đi, không ít tiếng bàn tán, bàn luận sôi nổi suy đoán về Thần Phong.
Nam sinh Úc Khê mập mạp kia đỡ lấy Địch Uy chậm chạp đi tới lên tiếng nói:
– Đa tạ Phong ca!
– Đa tạ Phong Ca cứu ta!
Địch Uy mặt mũi có chút sưng vù cũng khó khăn lên tiếng cảm kích. Phải biết rằng nếu hôm nay không có Thần Phong, với tính cách của tên Bác Lỗ kia chỉ sợ sẽ khiến Địch Uy hắn nằm liệt giường nửa năm là ít.
– Không có gì, trở về điều dưỡng đi. Hôm nay chắc ngươi nên nghỉ một buổi!
Thần Phong khoát tay, quay đầu trở về. Đối với tên Bác Lỗ sợ chết kia hắn cũng không có để vào mắt. Hiện tại hắn chỉ quan tâm đến những truyền thừa hỗn loạn bên trong đầu hắn mà thôi. Kí ức quá là nhiều, hắn phải dành thời gian sắp xếp lại một chút. Thomas cùng một đám học viên trong lớp học đi theo Thần Phong trở về, ai cũng một mặt sùng bái không thôi. Thần Phong vốn là tiến vào lớp học chậm hơn bọn hắn mấy tuần, thế nhưng vậy mà lúc này thực lực của hắn không ngờ có thể đánh bại cả pháp sư cấp hai như Bác Lỗ.
Đoàn người tán đi, Thần Phong không biết rằng có một số thân ảnh yên lặng từ xa quan sát.
– Thomas, tan học theo ta đi một chuyến, thân thể ngươi, ta xem xét một chút!
Trước khi tiến vào cửa lớp, Thần Phong để lại một câu làm cho Thomas rung động. Ánh mắt hắn loé lên tinh mang nhàn nhạt, ngay sau đó tiến về chỗ ngồi của mình.
– Không có chuyện gì xảy ra chứ?
Ngồi xuống chỗ của mình, Annette lập tức lên tiếng hỏi thăm Thần Phong.
– Không có vấn đề gì!
Thần Phong nháy mắt với nàng, trên miệng nhếch lên nụ cười tà đầy vẻ muốn ăn đòn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!