Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 33: Nỗi sợ hãi không thể hiểu được
Ban đêm, trăng sáng vằng vặc, gió mát hiu hiu, nhành cây chập chờn, sa trướng phiêu động.
Mạc Nhiễm Thiên mặc áo khoác trắng điểm hồng mai đứng ở trong tẩm cung chờ Mạc Tử Viêm tới, trong lòng đã nghĩ kĩ, nếu nơi này thật sự chú trọng đánh cuộc như vậy, thì cùng lắm mình cho khối thân thể đổ nát này chịu đựng Mạc Tử Viêm một lần, coi như bị chó cắn. Nhưng nếu như tứ hoàng tử kia thật sự là kẻ biến thái, mình nên như thế nào? Hắn đã dặn dò trước Tiểu Lộ Tử, không may nghe được mình lớn tiếng kêu lên, hắn sẽ mang thị vệ vọt vào, cũng có thể cứu mình một mạng.
Bóng đêm càng ngày càng đen, Mạc Nhiễm Thiên có chút buồn bực bất an, trong tẩm cung vắng vẻ đi đi lại lại, vì sao còn chưa tới, chẳng lẽ gã nói giỡn với ta? Mạc Nhiễm Thiên nghĩ cái tên âm độc này nếu có tốt như vậy, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy nói đêm nay muốn tới cung thái tử.
Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên không định đợi thêm hắn, trước cửa vang lên thanh âm Tiểu Lộ Tử: “Tứ hoàng tử xin mời, thái tử điện hạ chờ ngài đã lâu.”
Mạc Tử Viêm tuấn mị tà tứ khóe miệng cười lạnh, chân mày nhếch lên mỉa mai: “Xem ra thái tử điện hạ này thật đúng là kẻ đê tiện. Không trách được nhị ca cùng lục đệ bị huynh ấy mê hoặc đến mất hồn.”
“Tứ hoàng tử, xin người đừng miệt thị thái tử điện hạ, thái tử điện hạ chỉ là dám cược dám thua, cũng không phải loại người mà ngài nói này!” Tiểu Lộ Tử tức giận.
“Ai ôi, xem ra tên ngốc này không ngốc, thái tử cung này cũng gà chó bay loạn a, được lắm, được lắm, Tiểu Lộ Tử, ánh mắt của ngươi cũng để trên đỉnh đầu sao, đêm nay bổn hoàng tử tâm tình tốt, không cùng ngươi so đo, lần sau ngươi nếu dám nói như thế với bổn hoàng tử, cẩn thận ta chặt đầu ngươi! Hừ!” Mạc Tử Viêm ngữ khí lạnh như băng. Nói xong liền vung ống tay áo đẩy cánh cửa cao cao bên trong.
Tiểu Lộ Tử không dám nói nữa, trong lòng tức giận đến hai đấm nắm chặt, thấy Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt tức giận hướng hai người bọn họ đi tới, không khỏi ủy khuất nói: “Thái tử điện hạ, tứ hoàng tử tới.”
“Uhm, Tiểu Lộ Tử, ngươi đi xuống đi.” Mạc Nhiễm Thiên đều nghe được hết, hận đến hàm răng ngứa ngáy, đột nhiên trong đầu sáng tỏ, nghĩ được một biện pháp thật là tốt để trả thù Mạc Tử Viêm.
“Tam ca, đêm nay nhìn qua đặc biệt tuấn mỹ a, sao vậy, chờ nam nhân sốt ruột sao?” Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên, áo trắng như tuyết, hồng mai như máu, tuyệt mỹ vô song, nét cười tà trên khóe miệng càng thêm sâu.
“Đúng vậy, tứ đệ, đệ cũng quá chậm, làm cho tam ca chờ muốn chết.” Mạc Nhiễm Thiên vốn đang tức giận, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc cười nở hoa, làm cho Mạc Tử Viêm kinh diễm đến ngây ngẩn cả người.
“Tứ đệ, choáng váng a, đến a, đệ không phải muốn ngoạn tam ca sao? Ngoạn như thế nào a, tam ca tò mò đấy.” Mạc Nhiễm Thiên một bên thanh yết hầu giả bộ điệu đà, một bên vươn tay, đem Mạc Tử Viêm còn đang sững sờ về phía giường lớn.
Mạc Tử Viêm tỉnh táo lại, khóe miệng lộ ra nhạo báng khinh bỉ, nhìn vóc người Mạc Nhiễm Thiên gầy yếu nhưng vô cùng xinh đẹp thú tâm trong cơ thể bị kích thích mạnh.
“A.” Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng, bởi vì Mạc Tử Viêm đột nhiên xoay ngang tóm lấy hắn, rất nhanh đi tới giường lớn, trong miệng nói: “Quả nhiên đê tiện, vậy tam ca chờ hưởng thụ đi, ha ha ha.” Tiếng cười cuồng vọng cực kì.
Mạc Nhiễm Thiên vội vàng ôm lấy cổ gã để ngừa mình té xuống, trong lòng loạn thành một búi, đương nhiên không phải động tâm mà loạn, mà là bị cảm giác cuồng vọng biến thái của Mạc Tử Viêm kia hù dọa.
“Ba!” Mạc Tử Viêm đem Mạc Nhiễm Thiên buông xuống giường, động tác ôn nhu, nhưng khi Mạc Nhiễm Thiên bò vào bên trong, đột nhiên đánh một cái vào mông hắn, Mạc Nhiễm Thiên đau đớn đến cực kì hoảng sợ, nnd, tên này thật đúng là biến thái.
“Ha ha ha, tam ca, huynh thật làm cho tứ đệ hưng phấn!” Mạc Tử Viêm đứng ở trước giường, cười lớn nhìn Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi thất thần, đột nhiên đem quần áo của mình cởi hết, nhảy lên giường, hai mắt phát ra tia dâm quang, bắn về phía Mạc Nhiễm Thiên.
“Chậm đã!” Mạc Nhiễm Thiên kêu to, hai tay đẩy thân thể của gã đang chuẩn bị áp xuống.
Mạc Tử Viêm lập tức quỳ ngồi bên người Mạc Nhiễm Thiên ôn nhu hỏi: “Tam ca làm sao vậy, không phải rất vội vàng sao?”
Trên trán Mạc Nhiễm Thiên đổ mồ hôi, khóe miệng run run, phát hiện Mạc Tử Viêm này không phải người đáng sợ bình thường, một giây trước có thể ôn nhu như nước, giây tiếp theo lại hung ác cường thế. Điều này hoàn toàn giống như kẻ có hội chứng tâm thần phân liệt.
“Tứ đệ, ta không vội, đệ không cần mau như vậy.” Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
Mạc Tử Viêm khuôn mặt tuấn tú lại trở nên âm trầm nói: “Sao thế? Tam ca muốn đổi ý?”
“Hả, đương nhiên không phải, nếu như tứ đệ ôn nhu một chút.” Mạc Nhiễm Thiên hiện tại không thể cầm chắc được gã.
“A a, tam ca yên tâm, huynh dù gì cũng là ca ca ta, lại là thái tử điện hạ, tứ đệ sẽ không quá phận, nào, đem quần áo cởi ra.” Mạc Tử Viêm lập tức khóe miệng lại mỉm cười dịu dàng, đôi bàn tay to hướng tới vạt áo trước ngực Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên tuy rất chán ghét người này, nhưng nhìn gã chuẩn bị cởi quần áo của mình, mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng đem hai tay ngăn lại nói: “Tứ đệ, ta tự mình làm.”
“Được!” Mạc Tử Viêm cười dựa vào trên đầu giường, đôi mắt híp lại nhìn bộ dáng thẹn thùng của Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên muốn tốc chiến tốc thắng, lập tức đem áo ngoài cởi bỏ, lộ ra thân hình trắng nõn, cũng giống như Mạc Tử Viêm chỉ còn tiết khố màu trắng.
Mạc Tử Viêm lặng yên nhìn thân hình Mạc Nhiễm Thiên thật vô cùng mê người, phát hiện cả thân thể máu huyết sôi trào.
“A, ngậm miệng!” Mạc Nhiễm Thiên kêu thảm thiết, bởi vì Mạc Tử Viêm đột nhiên đánh thốc đến đem hắn gắt gao áp xuống, hàm răng cắn xuống đầu vai trắng như tuyết của hắn, đau đến mức Mạc Nhiễm Thiên vội vàng phi một cước muốn đá văng tên biến thái này. Đáng tiếc Mạc Tử Viêm giống như đã lường trước phản ứng của Mạc Nhiễm Thiên, toàn thân như xương đồng da sắt, Mạc Nhiễm Thiên bị ép tới hoàn toàn vô lực phản kháng. Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên chuẩn bị gọi Tiểu Lộ Tử, Mạc Tử Viêm buông Mạc Nhiễm Thiên ra, trên môi dính đầy máu tươi, càng làm cho khuôn mặt Mạc Tử Viêm tuấn tú yêu mị như ma quỷ.
“Tam ca, huynh thật ngọt.” Đôi mắt Mạc Tử Viêm sâu xa vô cùng, thanh âm cũng khàn khàn làm cho Mạc Nhiễm Thiên âm thầm kinh hãi. Lại nhìn đầu vai của mình, một dấu răng thật sâu, huyết nhục mơ hồ, đồ biến thái, máu ngọt sao?
Đôi mắt Mạc Tử Viêm lại tập trung vào đôi môi đỏ mọng màu vàng đỏ của Mạc Nhiễm Thiên, một ngón tay êm ái vuốt ve môi hắn nói: “Đừng phản kháng ta, nếu không tứ đệ sẽ làm bị thương tam ca.” Thanh âm êm ái kia có loại cảm giác làm mê hoặc lòng người.
Đầu vai Mạc Nhiễm Thiên đau đớn, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, nghe được lời của gã trong lòng lại cả kinh, chẳng lẽ mình muốn làm cái gì gã cũng biết.
Đôi môi Mạc Tử Viêm chậm rãi tới gần, đến khi hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Mạc Tử Viêm tự nhủ: “Ta vô cùng nhớ nhung cảm giác ngày đó đôi môi huynh mang lại cho ta, là ta lầm sao?” Mạc Tử Viêm nhớ kĩ cảm giác bị điện giật không thể chia ra lúc ấy. Đó là cảm giác kỳ dị mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể mang lại cho gã.
Đồng tử trong đôi mắt Mạc Nhiễm Thiên càng lớn, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng dính đầy máu của mình, cả người đều run lên, tại sao hắn đột nhiên thấy sợ hãi như vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!