Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 34: Tùy ý đùa bỡn
Đôi mắt quỷ dị của Mạc Tử Viêm đến nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên hoảng sợ mở to đôi mắt, khóe miệng cười tà càng ngày càng sâu, đôi môi dính đầy máu tươi đột nhiên mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên, cảm giác bị điện giật mãnh liệt lập tức xuyên qua thân thể hai người, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn khoang miệng Mạc Nhiễm Thiên, đó là máu của mình.
“Ưm…ưm….” Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa, hai tay dùng sức đẩy Mạc Tử Viêm đang có chút điên cuồng ra, nhưng hai tay Mạc Tử Viêm như xương đồng da sắt vững vàng bắt lấy hai tay Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Tử Viêm càng ngày càng bá đạo, thô lỗ muốn dùng đầu lưỡi mở hàm răng đóng chặt của Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên phát hiện khí lực mình thật sự không bằng gã, trong lòng càng tàn nhẫn, hàm răng mở ra, đợi khi lưỡi Mạc Tử Viêm vào đến, hung hăng cắn xuống.
“Ba!” Một tiếng vang thật lớn, trên khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên hiện rõ dấu năm ngón tay, kế tiếp còn không phản ứng kịp, cả người bị Mạc Tử Viêm nhấc bổng lên xoay ngược lại, “Hí” một tiếng, tiết khố của hắn trực tiếp bị xé nát,trên mông mát lạnh, sau đó cảm giác đau nhức truyền đến.
“A.” Mạc Tử Viêm cư nhiên cúi đầu hung hăng cắn một miếng thịt trắng mịn trên mông hắn.
“Cho huynh phản kháng, đây là hậu quả của việc huynh không nghe lời!” Trong miệng Mạc Tử Viêm máu tươi chảy ròng, mông Mạc Nhiễm Thiên cũng không biết là máu của mình hay là máu từ đầu lưỡi bị cắn phá của Mạc Tử Viêm, nhưng nghe thanh âm gã miệng mồm không rõ, Mạc Nhiễm Thiên biết gã hẳn là cũng đau muốn chết.
“Đệ, đệ không phải là người! Buông ta ra! Nếu không ta gọi là người!” Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu, đau đến hai mắt lệ lưng tròng, không có biện pháp, hắn cũng không muốn yếu đuối như vậy, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được rớt xuống, từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Giây tiếp theo, miệng Mạc Nhiễm Thiên bị Mạc Tử Viêm rất nhanh dùng dây lưng của gã bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng “Ư ư”, trong lòng sợ hãi, toàn thân lông tơ dựng thẳng lên, động tác biến thái này nhanh đến cơ hội phản ứng hắn cũng đều không có, xem ra đêm nay mình tính sai rồi.
Mạc Nhiễm Thiên xoay người, hai tay dùng toàn lực bổ về phía Mạc Tử Viêm, nhưng rất nhanh bị Mạc Tử Viêm đè lại, kéo tiết khố của mình xuống trói gô hắn lại.
“Hừ, xem huynh như thế nào gọi!” Mạc Tử Viêm ngồi trên hai chân Mạc Nhiễm Thiên, nhìn Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng mà không thể động đậy, bàn tay to vuốt máu tươi ngoài miệng, thanh âm trầm thấp nhưng lạnh thấu tim.
“Ưm…ưm….” Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến mức hai mắt cũng bốc hỏa, quay đầu gian nan nhìn Mạc Tử Viêm cưỡi ở trên người hắn đắc ý, đầu vai cùng trên mông đau nhức làm cho trán hắn đổ mồ hôi lạnh, trên mặt cũng đau rát nóng bỏng.
Một đôi bàn tay to từ bên sườn chậm rãi lần mò lên lưng hắn, làm cho hắn nhất thời kinh hoàng dựng tóc gáy. Không biết người này lại muốn làm gì. Hai tay trên lưng hắn chậm rãi vuốt xuống dưới, dừng lại trên mông, Mạc Tử Viêm nhìn dấu răng của mình, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.
“A!” Giây tiếp theo, Mạc Nhiễm Thiên đầu ngưỡng cao, khổ sở kêu lên, thì ra Mạc Tử Viêm dùng ngón tay thô bạo xuyên vào trong hậu đình hắn.
“Ha ha ha ha.” Tiếng cười cuồng vọng của Mạc Tử Viêm, ngón tay kia ở bên trong tùy ý đùa bỡn, đau đến mức Mạc Nhiễm Thiên buồn bực kêu liên tiếp, mà điều này dường như làm cho Mạc Tử Viêm càng thêm hưng phấn, tay kia đánh mạnh lên bên mông chưa bị thương của hắn, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy mình chỉ muốn đi tìm cái chết.
Đang khi Mạc Nhiễm Thiên đau đến thần chí không rõ, gió mạnh nổi lên, ngoài cửa sổ chui vào một người bịt mặt toàn thân trên dưới một mảnh đen kịt, thẳng tay đánh về phía Mạc Tử Viêm, chiếc khăn che mặt dường như che lại cả hai mắt làm cho người ta không thể phân biệt, chỉ thấy người này thân thủ mạnh mẽ, phần eo cũng rất thô, làm cho Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi không thể nào đoán được y là ai vậy?
Người vừa đến nhìn thấy tình trạng hai người ở trên giường không khỏi sửng sốt, động tác tiếp theo càng nhanh hơn bổ về phía Mạc Tử Viêm.
“Lớn mật, các hạ người phương nào, cư nhiên dám xông vào tẩm cung thái tử, phá hỏng chuyện tốt của bổn hoàng tử, muốn chết!” Mạc Tử Viêm đầu lưỡi mặc dù bị cắn đến sinh đau, nhưng những lời này nói ra thật lưu loát, chỉ là thanh âm có điểm mơ hồ không rõ.
Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đỏ bừng, lập tức lộn qua, ít nhất không thể để mông mình bại lộ trước mặt người khác, hắn không biết người tới là ai, duy nhất làm cho hắn nghĩ đến chính là Dạ Tích Tuyết võ công cao cường, nhưng nhìn bóng dáng lại cảm thấy không giống.
Mạc Tử Viêm cùng hắc y nhân ở trên giường đấu loạn, sau đó lại đánh tới trên mặt đất, Mạc Nhiễm Thiên lập tức hai tay nhanh nhẹn đem quần áo mặc vào, lại nhìn thấy hai người kia đã hướng phía trước chạy tới, chưởng phong tung bay, quyền cước sinh uy, làm cho Mạc Nhiễm Thiên được mở rộng tầm mắt, cũng biết đây mới là võ công chính thức.
Trên vai cùng mông đau đớn cùng với hậu đình nóng bỏng như bị xé rách làm cho Mạc Nhiễm Thiên cau chặt mày, thầm nghĩ chính mình có nên hay không gọi người đến.
“Các hạ võ công thật tốt! Nhưng vì sao lại làm chuyện ngớ ngẩn như thế này? Là bạn cũ của ngu thái tử, không vừa mắt bổn hoàng tử đùa bỡn hắn sao, hãy xưng tên ra, mọi người có thể cùng nhau hưởng lạc được chứ?” Võ công Mạc Tử Viêm có lẽ kém hắc y nhân, gã giật mình, lập tức thay đổi sách lược.
“Ngoạn cái đầu đệ, đồ biến thái, vốn tưởng rằng đệ ít nhất giống như người khác, không nghĩ tới ngay cả loài cầm thú cũng không bằng!” Mạc Nhiễm Thiên nghe được, tức giận đến nhảy xuống giường, đáng tiếc thân thể đích không khỏe, làm cho tư thế đứng của hắn trông rất kỳ quái.
“Dám cược dám thua, huynh vốn nên để bổn thái tử ngoạn, cần gì so đo ngoạn như thế nào, tráng sĩ, có thể cân nhắc cùng bổn hoàng tử cùng hưởng hay không, tên ngốc này da mịn thịt mềm, thực sự là cực phẩm chốn nhân gian.” Mạc Tử Viêm nói với hắc y nhân, đôi mắt lại càng âm lãnh nhìn con mắt còn lại của hắc y nhân không bị che kín, người này quả thật tỉ mỉ cẩn thận, càng làm cho Mạc Tử Viêm tò mò không thôi, đáng tiếc võ công của mình dường như không bằng hắn, nên bắt người này như thế nào đây, sau này có y ở dưới trướng mình, vậy mình chẳng khác nào như hổ thêm cánh!
“Hừ!” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, dường như cực độ khinh bỉ Mạc Tử Viêm, sau khi đánh ra một chưởng thì rất nhanh nhảy về phía Mạc Nhiễm Thiên, kéo cánh tay Mạc Nhiễm Thiên trầm giọng nói: “Đi!” Một tay kia hướng về phía Mạc Tử Viêm đang xông lên, vung ra một bao bột phấn màu trắng, Mạc Tử Viêm sợ hãi vội vàng lui về phía sau, Mạc Nhiễm Thiên bị hắc y nhân xách bên hông, nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Bắt thích khách!” Bên trong Mạc Tử Viêm rống lớn.
“Ngươi là ai? Muốn dẫn bổn thái tử đến nơi nào?” Mạc Nhiễm Thiên bị y mang theo nhanh chóng nhảy lên đỉnh, lên xuống mấy lần, rồi rất nhanh hướng bên ngoài cung lao đi, không khỏi trong lòng có chút sợ hãi, liền vội vàng hỏi. Hắn không hề quen thuộc với nơi này.
Hắc y nhân lập tức thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ, là ta.”
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, lập tức nghe ra thanh âm này đúng là của Dạ Tích Tuyết.
“Dạ đại phu?” Mạc Nhiễm Thiên không thể tin được, người này vóc người rõ ràng tráng kiện hơn nhiều, chẳng lẽ? Mạc Nhiễm Thiên lập tức ôm hông y, thì ra bên trong có nhồi thêm không ít, không trách được ngoại hình thay đổi, thật sự là một nam nhân cẩn trọng.
Dạ Tích Tuyết bị hắn nhất ôm, khuôn mặt liền đỏ lên, may mắn bao bởi khăn che mặt nên nhìn không ra, nhưng không biết vì sao, trong lòng cũng rất ngọt. Mình rốt cuộc cũng có thể tiếp xúc hắn.
“Thái tử điện hạ, tứ hoàng tử không làm gì người chứ?” Dạ Tích Tuyết hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn khôn nguôi.
“A, không, không có việc gì, Dạ đại phu, chúng ta đi nơi nào vậy?” Mạc Nhiễm Thiên thấy cả hoàng cung bắt đầu đốt đuốc, thanh âm bắt thích khách càng ngày càng nhiều, mà bọn họ lại cách hoàng cung càng ngày càng xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!