Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ


Chương 2


Trần Nhược Vũ biết Mạnh Cổ là thông qua bạn tốt của cô – Cao Ngữ Lam.

Mạnh Cổ là anh em kết nghĩa của Doãn Tắc, chồng của Cao Ngữ Lam. Ngày đó là Doãn Tắc nhà bọn họ cùng người khác xung đột đánh nhau một trận, đến bệnh viện nơi Mạnh Cổ công tác, tìm tên bác sĩ ngoại khoa này kiểm tra ngoại thương để băng bó miệng vết thương. Trần Nhược Vũ đi theo cùng nhau, gặp được gã này ngay cả cái tên không cần phải nói còn thêm thái độ đều cực kỳ, cực kỳ không giống một bác sỹ.

Hắn nói ba hắn họ Mạnh, mẹ hắn họ Cổ, cho nên hắn gọi Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ khi đó nghe được quả thực muốn cười, gọi Mạnh Cổ người không khéo lại là bác sĩ, thực trùng hợp lại chính là đại phu Mông Cổ, đây coi là bi kịch sao?

Vị bác sĩ Mông Cổ này đã lưu lại ấn tượng đầu tiên cho Trần Nhược Vũ là đẹp trai khôi hài.

Trần Nhược Vũ thích loại đàn ông hoạt bát khôi hài, bởi vì chính cô vốn tùy tiện, tương đối thô lỗ. Cho nên thể loại đàn ông tinh tế ôn nhu mẫn cảm cô thực không được hâm mộ cho lắm.

Nhưng khi đó cô đã phạm vào một sai lầm. Cô đã không sáng suốt phân biệt được sự khác nhau giữa tính khôi hài cởi mở cùng với da mặt dầy, miệng bỉ ổi.

Khi đó cô đang ở một trong những giai đoạn quan trọng của cuộc sống, người phụ nữ là đến tuổi kết hôn, lại không có đối tượng nào, lẻ loi một mình bên ngoài dốc sức làm việc, cô cần được chăm sóc, cần phải yêu thương.

Sau này nhìn lại, cô không thể không thừa nhận rằng có đôi khi phụ nữ chính là như vậy, lúc đó cảm giác cực kỳ khát vọng yêu thương đã làm cô dễ dàng mất sai lầm. Khi đó cô chính là bị như vậy.

Lỡ miệng buông ra lời đùa giỡn, cuộc sống từ đó bị đày đọa.

Phải nói lúc ấy cô cho chính mình hai mục tiêu để lựa chọn, một người là bạn thân khác của Doãn Tắc – Lôi Phong, làm nghề cảnh sát, tính chững chạc hào phóng, lễ phép trung thực. Một người khác chính là gã bác sĩ Mông Cổ này.

Nói là hai lựa chọn, kỳ thật Trần Nhược Vũ đối với người nào cũng đều không có nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), chẳng qua là cùng lúc gặp được hai người đàn ông đều có điều kiện thực tốt, cô có chút vui mừng khi thấy mẫu người mình thích nhưng thực là không biết làm sao, bản thân cô đây chính là có thói xấu của người phụ nữ bình thường. Cô thừa nhận trên người cô có rất nhiều tật xấu, cô rất tầm thường.

Nói ngắn lại, Trần Nhược Vũ trong lúc nhất thời không biết lựa chọn người nào tốt hơn, vì thế cô lại phạm thêm một sai lầm nữa, cô để cho bạn tốt Cao Ngữ Lam giúp cô cùng Doãn Tắc hỏi thăm, tìm hiểu về tình hình hai người đàn ông này đã có vợ chưa, hay vẫn còn độc thân, và thật hứng thú chờ mong. Một sự hiểu biết rất thực tế của một phụ nữ hiện đại thực dụng, Trần Nhược Vũ cảm thấy như vậy so ra có vẻ ổn thỏa, hỏi thăm ai tốt hơn thì sẽ ra tay hành động, cô lại triển khai kế hoạch theo đuổi.

Đúng vậy, cô không ngại chủ động. Cô cũng không phải là một người phụ nữ chủ nghĩa vĩ đại, cũng không phải là một cô gái nhỏ giàu cảm xúc. Cô chỉ muốn một phần có cảm tình tốt đẹp, công việc tốt, có cuộc sống tốt đẹp qua ngày của một phụ nữ bình thường.

Cuộc sống của cô rất khó khăn, thật luôn cố gắng trong công việc, cô không ngại đến cảm xúc cũng cố gắng chủ động một chút.

Vì thế khi biết được Lôi Phong đã có vị hôn thê rồi, Trần Nhược Vũ thực thoải mái đem mục tiêu xác định vào Mạnh Cổ.

Đây chính là cô đã phạm vào một sai lầm vô cùng to lớn.

Hết cái sai này nối tiếp cái sai khác.

Ấn tượng sai lầm đầu tiên làm cho cô hoàn toàn không thấy rõ bộ mặt thật của Mạnh Cổ là một tên đàn ông xấu xa, dẫn đến một loạt các tình huống sau này làm cho cô phải dở khóc dở cười.

Để cho Doãn Tắc biết cô quan tâm tới cả hai người đàn ông cùng một lúc, liền bày tỏ cho Mạnh Cổ biết. Vì việc này thằng nhãi Mạnh Cổ kia lúc nào mở đầu câu chuyện cũng đem trêu chọc chế nhạo giễu cợt cô.

Mà lỗi lầm lớn nhất, là cô đã đặt sai mục tiêu, chạy sai hướng. Ngày sau cho dù muốn quay đầu lại, cũng muộn rồi.

Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn đống hành lá bị băm nhỏ nằm ngổn ngang trên thớt, ngay lập tức nhớ tới những cộng hành này cô đều không có rửa qua, lúc mua rất rõ ràng nhìn đến phía trên bề mặt còn dính bùn .

Làm sao bây giờ?

Không sạch sẽ, ăn vào sẽ không bệnh chứ? Nhưng mà đây là làm bệnh nhân ăn, thật sự không thành vấn đề?

Trần Nhược Vũ có chút do dự. Đem toàn bộ hành lá bỏ đi? Nhưng Mạnh Cổ thích ăn hành lá cắt nhỏ, cháo thịt bên trong phải có hành mới có thơm được. Lông mày của cô nhăn lại, có chút phiền chán, rõ ràng đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng lại nghĩ như là cả một vấn đề, cô có cái gì phải phiền ngại chứ ?

Đầu óc cô nóng lên, lấy rau đem qua bồn nước rửa, đem tất cả đám hành lá ném bỏ vào bồn nước, tốt xấu cũng coi như đã rửa qua nước, coi như là đã rửa sạch. Đám hành lá màu xanh cắt nhỏ lộn xộn ở trong nước nổi lềnh bềnh một vòng tròn, sau đó chìm dần xuống, tay cô nắm một mớ hỗn độn.

Thật ngớ ngẫn!

Trần Nhược Vũ đổ một chậu nước đầy, thực hối hận vì đã biết mà sao vẫn nghe lời tới đây.

Cô vẫn còn đang tức giận với anh tôi, tưởng rằng thực tốt nếu không để ý đến hắn, nhưng là hắn chỉ cần một cú điện thoại cô lại tự nguyện lao như điên tới.

Vật tất cả những chuyện này là như thế nào lại xảy ra? Cô tựa vào trên bàn điều khiển nhìn chằm chằm nồi cháo đang nấu trên bếp, thật sự tỉnh táo lại.

Lúc ban đầu là cô quyết định muốn theo đuổi Mạnh Cổ, là còn thật sự lập ra kế hoạch.

Bước đầu tiên đương nhiên là tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình, giả bộ lôi kéo làm quen, thúc đẩy sự tìm hiểu lẫn nhau. Bước thứ hai là nhanh chân nhảy vào công chiếm trái tim lẫn khối óc. Bước thứ ba, duy trì sự ổn định xâm nhập, cùng củng cố cảm tình. Thuận lợi thực hiện đến bước thứ tư cùng nhau đăng ký kết hôn, sống thật hạnh phúc ngày qua ngày. Mà sẽ thật trơn tru, đi đến bước thứ năm cho ra đời một đứa trẻ, thực là dầu muối tương dấm(*).

(*)Dầu muối tương dấm: đây là thành ngữ có nghĩa là “Nhu cầu thiết yếu hàng ngày”

Nhìn đi, đây chính là cuộc sống.

Nhưng Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, cô triển khai kế hoạch với Mạnh Cổ, bước đầu tiên đã thất bại thê thảm.

Mạnh Cổ cả một ngày ở phòng khám bệnh, không thì lúc khác lại trực tại bệnh viện thăm khám phòng bệnh các bệnh nhân nội trú khác. Vì theo đuổi hắn, Trần Nhược Vũ tính toán thời gian phù hợp, triển khai mọi sự sắp xếp, đăng ký làm bệnh nhân tới khám bệnh, lại đưa hoa quả thức ăn tỏ vẻ cảm tạ, còn mượn danh nghĩa Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc hẹn hắn đi ra ngoài.

Cô tưởng cô biểu hiện thật sự rõ ràng, hắn nhất định biết ý của cô. Nhưng hắn không tiếp thu cũng không cự tuyệt, thậm chí cô không rõ đã xảy ra chuyện gì dường như, vô tội lại vô hại.

Trần Nhược Vũ khi đó thật sự ngu đần mà, cô cũng không phải là một cao thủ tình trường gì đó, trên thực tế, đây là lần đầu tiên cô bằng bất cứ giá nào truy đuổi hạ gục một người đàn ông, cho nên khi hắn ầm ĩ cô không rõ là chuyện gì xảy ra, có lẽ là cô đa biểu hiện không đúng chăng, cho nên người ta căn bản không có cảm nhận được. Hay hoặc là bọn họ trong lúc đó bị ngăn cách bởi mối quan hệ bạn cùng Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, nên người ta căn bản không muốn phát triễn lên trên hướng tình cảm nam nữ.

Tóm lại, khi đó Trần Nhược Vũ ngu đần có chút bị sốc. Cô tuy rằng bởi vì xấu hổ, căng thẳng, ngượng ngùng phân vân đợi chờ không dám cùng Mạnh Cổ làm rõ trắng đen, nhưng cô cũng là càng bị áp chế lại càng hăng, cô mỗi ngày rối ren ra sức suy nghĩ, nghĩ như thế nào biểu đạt được sự theo đuổi của cô. Mãi đến một ngày, cô trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của một nhóm y tá.

“Cậu nói, cái cô Trần Nhược Vũ kia sao lại không biết xấu hổ như vậy. Bác sĩ Mạnh rõ ràng đối với cô ấy không có chút ý nghĩ, cô tôi còn quấn quít bám lấy không tha.”

“Dựa vào điều kiện của cô ấy thật khó tìm được đối tượng tốt. Bộ dáng cũng không phải thật xinh đẹp, là một người bán bảo hiểm, nói ra cũng mất mặt. Tôi cho rằng cô tôi dựa vào người anh em bạn tốt của bác sĩ Mạnh, nghĩ đến tìm cách tiếp cận ra tay với bác sĩ Mạnh, mà không nhìn xem chính mình cùng người ta có xứng đôi hay không.”

“Thì đó. Bác sĩ Mạnh thích đương nhiên là Điền y tá rồi, tôi thấy bọn họ thường xuyên vui cười đùa giỡn với nhau .”

“Hẳn là vậy rồi. Ngày đó Điền y tá còn theo tôi thầm oán cái cô Trần Nhược Vũ kia đó mà, có thể là Bác sĩ Mạnh đã nói gì đó với cô ấy. Ai, tôi vốn không thích xen vào, lo chuyện bao đồng, bằng không tôi khẳng định sẽ đi theo Trần Nhược Vũ kia nói cho ra nhẽ, bảo cô tôi đừng đến đây nữa. Phụ nữ mà ngược ngạo theo đuổi đàn ông, đem đàn ông làm cho người phụ nữ khác khổ tâm, điều này thật dọa người. Chân trời nơi nào không có hoa thơm, gì mà nồi nào úp vung nấy, nên sớm nhận rõ tình thế một chút, có phải đỡ phải mất mặt, cô nói đúng không hả?”

“Đúng vậy. Trần Nhược Vũ kia đưa đồ gì cho Bác sĩ Mạnh hắn cũng không muốn, đều chuyển giao cho người khác. Tôi thấy bó hoa kia chính là đem cho Điền y tá, còn có những thứ như kẹo sầu riêng, toàn bộ đem cấp cho các y tá nhỏ ăn. Nếu tôi mà là Trần Nhược Vũ, tôi cũng không dám đem mặt quay trở lại.”

Trần Nhược Vũ thu mình ở một góc, lắng nghe họ không ngừng đối với cô miệt thị đồng tình với nhau khinh bỉ cô. Cô thật sự là không còn mặt mũi khi đi qua trước mặt các cô ấy lúc trước đây. Cô đưa tay vào trong túi, tay cầm kẹo sầu riêng lần này mang tới. Đây là món kẹo cô thích ăn nhất, đối với cô mà nói giá tiền cũng rất đắt. Lúc Mạnh Cổ nhận lấy cười tủm tỉm, cô nghĩ đến hắn cũng thích, thì ra là không phải.

Kỳ thật hắn không thích cứ việc nói thẳng ra, vì sao không nói, nếu là giữ cho cô chút mặt mũi, khéo léo biểu đạt chỉ một ít thôi cô cũng sẽ nhận ra. Nhưng mà hắn ở trước mặt cô cái gì cũng không nói, quay đầu lại cùng người khác nói huyên thuyên coi là làm sao đây?

Trần Nhược Vũ đầu óc trống trơn, khó chịu cùng nhục nhã làm cho cô không thể động đậy. Cô nghe được nhóm y tá đang thảo luận bỗng nhiên ngừng bặt, cô ngẩng đầu, nhìn đến các cô ấy thế nhưng lại đang đi qua góc hành lang và đứng ở trước mặt cô.

Nhóm y tá trên mặt biến động, hiển nhiên các cô không dự đoán được cuộc trò chuyện cả nửa ngày vừa rồi nhân vật chính lại đang đứng ở một bên nghe được. Trần Nhược Vũ cùng các cô mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, nhóm y tá vốn đang muốn nói gì đó, Trần Nhược Vũ cũng đã kịp phản ứng. Họ tưởng rằng sắc mặt của cô nhất định thật nhìn không tốt, nhưng cô vẫn là hướng các cô ấy gật gật đầu, nói nhanh: “Cám ơn.” Sau đó quay đầu bỏ đi.

Cám ơn!

Kỳ thật cô cũng không biết vì sao nói như vậy, dù sao ngay tại lúc ấy, cô cùng Mạnh Cổ sẽ không nên gặp lại nhau nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN