Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ


Chương 3


Thế giới này còn rất nhiều điều rất kỳ quái.

So với thời điểm Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ cũng không có cảm giác bản thân mình có bao nhiêu thích hắn. Chỉ là cảm thấy hắn là một đối tượng có điều kiện thực rất tốt, là một ứng cử viên tốt để lựa chọn. Có lẽ khi đó cô chỉ quan tâm chú ý là làm sao trở thành một người phụ nữ quyết liệt theo đuổi đàn ông, lại hoặc là khẩn trương cùng áp lực mong mau chóng thành công mà xem nhẹ cảm nhận của mình.

Dù sao, là cô làm mình bị thương tâm, không hề miễn cưỡng quyết định chính mình không buộc mình làm những điều không thể làm, chuyện kỳ quái đã xảy ra. Cô nghĩ đến cô sẽ chán ghét Mạnh Cổ, sẽ rất nhanh đưa hắn ném đến sau ót.

Nhưng mà, cô không có.

Cô nhớ đến hắn, thậm chí so với lúc cô theo đuổi hắn lại càng sâu đậm.

Cô tổng kết không ra tâm lý biến thái này của cô từ đâu mà đến, tóm lại tại từng cái thời điểm lơ đãng, hắn lại hiện lên trong não bộ của cô. Cô nghĩ đến nhiều nhất là nụ cười của hắn. Hắn có rất nhiều loại tươi cười, cười nhẹ nhàng, cười lạnh lùng, có lúc cười mờ ám, cười tinh quái, bật cười thích thú, và cả cười không có cảm tình, đạo đức giả cười, nụ cười ngạo mạn… Nụ cười của hắn vô cùng phong phú, độ phân giải cũng rất tốt.

Cô không đi tìm hắn nữa, bản thân lại trốn tránh cân nhắc cười châm biếm chính mình.

Nụ cười của hắn vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim của cô hai tiếng “Ping ping” kêu lên.

Đáng tiếc là, cô có chút nhớ không rõ vào lúc cô nói chuyện với hắn, trên mặt hắn loại tươi cười nào sẽ xuất hiện nhiều một ít. Cô cảm thấy sở dĩ cô nhớ không nổi, là bởi vì người đàn ông này đối xử với cô không chân thành, cho nên hôm nay không có để lại những kỷ niệm quá chi tiết trong tâm trí cô.

Cô không thể nói rõ cảm xúc về vấn đề này. Chẳng qua là nhớ nhung đối với hắn làm cho trong lòng cô không dễ chịu chút nào. Cô tự nói chính mình, quyết định trước kia là sai, xác định một người đàn ông như Mạnh Cổ thành mục tiêu là sai. Tuy rằng diện mạo của hắn không tệ, công tác không tệ, tính cách có vẻ cũng tốt, nhưng hắn cùng cô không phải là người đi chung một đường. Cho nên mới tạo thành cục diện như vậy. Là một người phụ nữ hiện đại phải thiết thực, những loại hư vô mờ mịt này cô phải nhanh chóng dứt bỏ, nghiêm chỉnh sống thật tốt.

Cô cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cô nên tìm cho mình một người đàn ông chân thành và tận tâm, cùng một thế giới với cô, có thể cùng người đàn ông đó sống qua ngày với nhau.

Ngày đó Trần Nhược Vũ đi siêu thị mua sắm. Gặp được Mạnh Cổ.

Cô bị choáng váng. Đã sống ở gần khu nhà trọ này lâu như vậy, cũng đến siêu thị này rất nhiều lần, cô chưa từng có gặp được hắn, sao đã xác định không còn mối liên hệ nào với hắn, không gặp mặt lại nữa, ngược lại sẽ phát sinh sự việc vô tình gặp lại nhau thế này?

Trần Nhược Vũ quyết định làm như không nhìn thấy.

Cô cả người nhanh nhẹn mau chân đem hai thanh mì sợi quăng thẳng vào trong xe mua đồ, sau đó nhanh chóng quay đầu xông về phía quầy thanh toán. Mặc dù chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng cô đã nhìn thấy Mạnh Cổ đứng tại khu ướp lạnh đang cúi đầu chọn là thịt bò bít tết nhập khẩu đắt chết người, đồ đạc trong xe mua hàng của hắn còn để hai hộp trứng gà nhãn hiệu nổi tiếng.

Quả nhiên là người ở hai cái thế giới.

Cô chưa bao giờ mua trứng gà tại siêu thị. Trứng gà có thương hiệu ở nơi này giá đắt gấp ba lần, cùng một giá, ở đây thì mua được một cái nhưng ở chợ có thể mua được ba cái. Chứ đừng nói gì đến thịt bò bít tết nhập khẩu, cô đã từng nhìn kỹ qua trước đây, chỉ là một miếng thịt cắt mỏng manh đắt bằng cả giá tiền cô mua được đồ ăn cho một tuần..

Cho nên thật là muốn cảm tạ nhóm MM(*) y tá kia, các cô ấy đã làm cho cô sớm nhận rõ sự chênh lệch, tránh cho cô tiếp tục lãng phí thanh xuân thời gian cùng tinh lực…

(*) MM = mei mei = muội muội (hừ hừ..tác giả viết tắt làm NaBy lần thứ 2 Edit tìm muốn chết luôn, sao không để luôn là “nhóm ‘chị em gái’ y tá” cho rùi…mất hết 15 phút lần mò)

Đang thất thần, Xe mua sắm của cô hình như đụng phải cái gì, “Rầm ” một trận âm thanh vang lên, Trần Nhược Vũ há hốc mồm nhìn hàng chồng giấy vệ sinh xếp thành núi nhỏ quay đầu hướng vào cô đổ ập xuống dưới.

Thật quá mất mặt.

Trần Nhược Vũ cố nhịn đau, phản ứng đầu tiên là nhìn trộm về phía Mạnh Cổ xem hắn có nhìn lại đây không. Đúng như cô dự kiến, hắn nghe được động tĩnh, hướng về phía bên này nhìn xung quanh.

Trần Nhược Vũ vội vùi đầu vào bên trong đống giấy vệ sinh, cô ở trước mặt hắn vứt bỏ danh dự như vậy đã là quá đủ rồi, cũng đừng thêm việc này nữa.

Chung quanh có người lại đây giúp đỡ lục tìm giấy cuộn, Trần Nhược Vũ xen lẫn trong trong đám người luống cuống tay chân, lại nhìn trộm thêm lần nữa, đã không thấy Mạnh Cổ đâu. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn là không phát hiện ra cô.

Đem đống giấy cuộn kia xếp thành núi nhỏ về chỗ cũ, Trần Nhược Vũ xoay người tính đi đến quầy thu ngân tính tiền chạy lấy người. Đã thấy một em nhỏ đang xoay người nhặt một cuộn giấy vệ sinh bị lăn bên cạnh, không cẩn thận đầu đụng phải thắt lưng của một phụ nữ lớn tuổi.

Bị đâm cho không nặng, lại thêm phiền toái.

Bác gái kia cái đầu không lớn, giọng cũng không nhỏ, nhưng lại đối với đứa nhỏ kia hùng hùng hổ hổ đứng lên. Đứa bé có chút sững sờ, lẳng lặng nghe. Trần Nhược Vũ đẩy xe đi qua, vốn không muốn xen vào, nhưng thấy đứa nhỏ này không có người lớn đi kèm, bác gái càng mắng càng quá đáng. Trần Nhược Vũ đã đi được vài bước, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.

“Bác gái, bác bị đụng đau lắm sao?”

“Nói nhảm, cô thử bị đụng một cái cái thử xem. Đứa nhỏ này đúng là không được dạy bảo mà, đi đường con mắt để đâu không biết, cũng không biết cha mẹ dạy bảo ra sao, mà làm bị thương cái thắt lưng của tôi.”

“Bác gái bảo dưỡng thật tốt nha, thắt lưng cũng thật mềm.” Trần Nhược Vũ dùng từ ngữ khốc liệt để hình dung làm cho bác gái hung dữ sửng sốt.

“Thắt lưng mềm như vậy chỉ sợ rằng thật đúng là đụng bị thương. Bác gái đừng cùng đứa nhỏ so đo, mau chạy nhanh đến bệnh viện kiểm tra xem nếu thương thế nghiêm trọng. Lệ phí đăng ký là 3 đồng rưỡi, cháu chi trả.” Nhìn xem, cô gái này thật là người qua đường hào phóng, thật rộng rãi, còn còn thật sự bỏ tiền bao.

Bên cạnh có người nói chen vào khi chứng kiến sự tình, không có việc gì, làm người lớn đừng nên so đo. Bác gái lớn tuổi kia thấy Trần Nhược Vũ thực sự bỏ tiền, còn móc mấy mấy tệ, ngược lại bác gái sượng mặt , “Hừ” một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Trần Nhược Vũ thở phào, đem ba tệ rưỡi thu hồi lại, tuy nói tiền không nhiều lắm, nhưng lãng phí ở trong này cô thật đúng là luyến tiếc .

Đến chỗ quầy tính tiền, cô chọn đứng xếp hàng ở bên cạnh quầy đầu tiên. Đang nghĩ tới không biết Mạnh Cổ kia hiện tại đang chọn mua loại hàng hóa cao cấp gì ở đây nữa, chợt thấy sau thắt lưng căng thẳng, bị nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn đến Mạnh Cổ miệng cười với cô lộ cả hàm răng.

“Thực khéo quá.”

Trần Nhược Vũ cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt, nặn ra nụ cười đáp ứng: “Là thật khéo, bác sĩ Mạnh đến mua đồ a.”

“Đúng vậy, là tới mua sắm, không phải đến đụng ngã giấy cuộn .”

Hắn vẫn là thấy được rồi.

Trần Nhược Vũ mặt cứng đờ, không muốn dối trá ứng phó nữa, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía hắn, giả vờ nghiêm túc xếp hàng đợi.

Sau thắt lưng lại là căng thẳng, lại bị đụng phải.”Trần Nhược Vũ, thắt lưng của cô không hề mềm nhỉ.”

Cô cũng không quay đầu lại.”Thực tốt, không mềm, không hề mềm yếu chút nào.”

“Tôi thấy gần đây thân thể của cô cũng không tệ lắm nhỉ, thật lâu không đi bệnh viện .”

“Đúng vậy. Kinh mạch của tôi đột nhiên thông, thân thể thực khỏe, không cần đi nữa.”

“Trước kia sao tôi lại không phát hiện, thì ra cô còn rất hài hước .”

Trần Nhược Vũ quay mặt lại cho hắn một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, thật muốn hỏi hắn anh có thể im lặng một chút được không? Cô thực không muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng Mạnh Cổ lại không ngừng. Hắn còn nói: “Nếu ngày nào đó lại không thoải mái, nhớ tới tìm tôi”

“Không cần. Tôi cho dù có muốn đến bệnh viện cũng không phải là đến khám khu ngoại khoa, tôi phải đi khám ở khoa não.”

“Vì sao?” Ngữ khí của hắn nghe không ra là buồn cười hay là kinh ngạc.

“Đần độn, đương nhiên phải đi khám khoa não.” Trần Nhược Vũ lạnh lạnh nói. Hừ, nếu cô tìm hắn, cô thật sự rất đần độn rồi.

Mạnh Cổ cười ha ha. Trần Nhược Vũ nhịn không được lườm hắn một cái.

Lúc này đến phiên cô tính tiền, cô sắp xếp đồ đạc thật nhanh lên tính tiền xong, nói lớn “Bác sĩ Mạnh hẹn gạp lại” Rồi bỏ chạy một hơi thật nhanh. Chạy ra đến cửa lớn siêu thị thở hổn hển, lại nghe phía sau âm thanh của Mạnh Cổ gọi: “Trần Nhược Vũ.”

Cô vờ như không nghe thấy, nhưng chân của cô thực ngắn, cất bước không đủ nhanh.

Mạnh Cổ chỉ hai ba bước đã đuổi đến bên cạnh cô, cười nói: “Trần Nhược Vũ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, là khoa não cũng chia thành hai khoa, một là khu ngoại khoa,hai là thần kinh nội khoa. Nhưng mà cô nghĩ sai rồi, đần độn không phải khám ở khoa não, mà là khám ở khoa thần kinh. Lệ phí đăng ký là 3 tệ rưỡi, tôi chi trả, thế nào?”

Thế nào? Cô muốn dùng mì sợi dập lên trên mặt hắn, đâm vào cái giọng điệu cợt nhã của hắn, xem như thế nào?

Hôm nay Trần Nhược Vũ thực hỗn độn .

Cô không nhịn được suy nghĩ về nụ cười châm biếm của Mạnh Cổ cả một ngày. Cô không thể hình dung ra được một người đàn ông sao lại có thể có một nụ cười vừa khó chịu hòa lẫn đẹp trai như thế?

Áp lực đến từ tám hướng, thật sự rất mong nện vào mặt hắn một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN