Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh


Chương 18


Chương 18:

Tưởng Hành: “Tùy anh.”

Lục Kình mở điều hòa, dù có gió điều hòa thổi tới, nhưng máu trong người hắn vẫn rất khô nóng, tim cũng đập thình thịch.

“Nhà em ở đâu?” Lục Kình hỏi.

Tưởng Hành thờ ơ trả lời: “Gần khu Cầu Vồng.”

“Khu đó…” Lục Kình cười, nhấn chân ga: “Có công ty kiến trúc của ba anh, chắc cách nhà em không xa. Nghe nói khu đấy cực kỳ loạn, sao em có thể sống được vậy?”

Tưởng Hành lười trả lời vấn đề nhàm chán của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Kình cực kỳ xấu hổ, cười gượng một chút sau đó không còn tiếng gì nữa.

Nhưng Tưởng Hành càng lạnh lùng, Lục Kình lại càng thích, cảm giác như trên người Tưởng Hành có khí chất thần bí nào đó hấp dẫn hắn.

Lúc lái xe, hắn trộm nhìn Tưởng Hành vài lần, tới mức Tưởng Hành mất kiên nhẫn, nói: “Đằng trước có ngã tư, tập trung lái xe.”

Lục Kình xấu hổ lấy lại tinh thần: “Ừm…”

“Quan hệ giữa anh và Dư Hoan có tốt không?” Tưởng Hành hỏi.

Lục Kình đáp: “Cũng được. Quan hệ của bậc cha chú không tốt, nhưng Dư Hoan với anh không để bụng chuyện người lớn, tuy không phải anh em thân thiết nhưng anh ấy rất quan tâm anh.”

Tưởng Hành: “Nói như vậy là, Dư Hoan không có quan hệ chính thức gì với gia đình anh?”

Lục Kình hào hứng khi nhắc tới Dư Hoan, thay vì kể, không bằng đi nói xấu cậu: “Ừm. Thật ra ba anh muốn bù đắp cho hai mẹ con bọn họ, nhưng hai người đấy không chấp nhận. Nói đơn giản là, có đưa tiền cũng không cần. Hồi trước thấy anh ấy lái xe đạp đi học hàng ngày, ba muốn mua cho một chiếc xe thể thao nhưng anh ấy không nhận. Em nói xem, anh ấy có ngốc không cơ chứ.”

“Ngốc.” Tưởng Hành khẽ cười: “Tôi chưa từng thấy cậu ấy ngốc như vậy.”

Cô cười rất đẹp, Lục Kình vừa thấy thì đơ người, mặt đỏ bừng: “Mỹ nữ, em cười trông đẹp thật đấy.”

Tưởng Hành không nói gì.

Lục Kình: “Tâm sự về em đi, tên ngốc Dư Hoan kia không có gì thú vị. Em tên gì? Là gì của… Dư Hoan? Sao lại quan tâm anh ấy như vậy?”

Tưởng Hành không hề kiêng dè: “Tôi theo đuổi cậu ấy.”

“…” Lục Kình cười ha ha hai tiếng: “Thật đấy à? Nhìn Dư Hoan trông như tên nhóc miệng còn hôi sữa mà vẫn có người thích? Chị hai, chị còn trẻ như thế mà mắt có vấn đề rồi ư?”

Tưởng Hành liếc nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Không theo đuổi cậu ấy chẳng lẽ theo đuổi anh?”

Lục Kình nở nụ cười anh tuấn: “Được đấy chứ. Em theo đuổi Dư Hoan không có hy vọng gì đâu. Nhưng nếu theo đuổi anh, anh tuyệt đối sẽ nâng niu em. Chị gái xinh đẹp như này, nên được nâng niu trong lòng, không cần chủ động theo đuổi người khác.”

“Vậy cho tôi chiếc xe thể thao này.” Tưởng Hành đột nhiên nói.

Lục Kình sửng sốt, sợ mình nghe lầm, hỏi lại: “Em vừa nói gì cơ?”

Khoé miệng Tưởng Hành hơi cong lên: “Tôi nói, cho tôi chiếc xe này.”

Lục Kình đỗ xe ở ven đường, ánh mắt nóng rực nhìn cô: “Anh cho rằng em không giống những cô gái khác…”

Tưởng Hành: “Thế thì sao?”

“Muốn đúng không?” Lục Kình cầm chìa khoá xe quơ trước mặt cô, Tưởng Hành muốn nắm lấy, hắn lại nghịch ngợm né tay cô: “Nếu muốn, phải xem em làm thế nào khiến anh vui.”

Khiến trai vui là sở trường của Tưởng Hành. Cô cúi đầu chậm rãi tới gần Lục Kình. Lục Kình cực kỳ kích động, cũng rất hưng phấn, nhưng ngay lúc này, đột nhiên Tưởng Hành lại bỏ chạy.

Cô mở cửa xe đi xuống, Lục Kình vội vàng đuổi theo. Hắn kéo cánh tay cô, bất lực nói: “Làm gì vậy? Em chơi anh à?”

Tưởng Hành lạnh lùng đẩy hắn ra: “Em giai, em mới là người chơi tôi.”

Cô nói một câu khiến Lục Kình ngơ ngẩn. Hắn nhìn bóng lưng xa dần của cô, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, cười nghiền ngẫm, rồi quay về xe.

Có một chiếc camera ẩn trước ghế phụ lái, đặt ở góc độ thấy được hết “phong cảnh” trên ghế. Nhưng bây giờ chiếc camera đã vỡ nát, do giày cao gót của Tưởng Hành giẫm lên.

Cô gái kia…

“Ha ha ha…” Lục Kình cười, dựa vào tay lái, đột nhiên hưng phấn trợn mắt, lòng trắng của mắt nổi lên tơ máu, nhìn qua trông như tên điên đang phát bệnh.

……

Ngựa cầu vồng…

Đây là di vật đời trước Lục Kình để lại, trên quyển nhật ký có viết ba chữ: Ngựa cầu vồng. Tiếc rằng cậu chưa kịp xem, quyển nhật ký đã bị ba cậu lấy đi.

Bây giờ Dư Hoan nhớ ra, bỗng thấy tò mò, tra từ ngựa cầu vồng trên internet.

Kết quả tìm được toàn là nhạc thiếu nhi, hoạt hình, hoặc mấy thứ bút sáp linh tinh. Không có gì khác để xem.

Cậu nghĩ.

Đời trước Thẩm Hà gϊếŧ Lục Kình thật sự chỉ vì bạo lực học đường thôi sao? Sau khi trọng sinh, cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biết là quyển nhật kí ngựa cầu vồng thần bí kia.

Thẩm Hà muốn gϊếŧ chết Lục Kình không vì lý do gì, tuy trước kia Lục Kình rất ghét Thẩm Hà, vẫn luôn khiến anh khó xử, nhưng không tội lỗi đến mức phải chết. Mà nhìn Thẩm Hà cũng không giống kiểu người không hiểu chuyện.

Vừa nghĩ đến chuyện Lục Kình, hắn đã gọi điện thoại tới. Lần nào hắn cũng gọi cậu là Dư Hoan hoặc anh trai, khiến da đầu cậu tê hết cả lên. Vậy mà lần này không gọi, chỉ sợ ngày mai mặt trời mọc đằng tây.

“Hôm qua em gặp được bạn anh.”

Dư Hoan buồn bực: “Bạn? Bạn nào?”

Lục Kình trả lời rất nhanh: “Là người hôm bữa chúng ta gặp lúc nói chuyện ở quán cà phê, cô ấy tới tìm anh, thật là một cô gái xinh đẹp.”

Hắn đang nói về Tưởng Hành. Dư Hoan không đành lòng nói cho hắn biết, thật ra Tưởng Hành là nam, không chừng lúc móc bé ciu rồi so có khi còn to hơn hắn.

“Có chuyện gì à?”

Lục Kình: “Anh có thông tin liên lạc của cô ấy không?”

Dư Hoan: “Không có, có cũng không cho.”

Lục Kình lấy lòng: “Anh cho em đi, em muốn theo đuổi cô ấy. Lần trước thấy ở quán cà phê em đã nhất kiến chung tình, cô ấy xinh quá.”

“Không có.” Dư Hoan mất kiên nhẫn cúp máy, không muốn nói chuyện phiếm với Lục Kình nữa, tán gẫu nhiều chỉ khiến cậu phiền lòng.

Cậu tiếp tục xem internet.

Con chuột nhàm chán lướt xuống, bỗng một địa chỉ web kì lạ thu hút sự chú ý của Dư Hoan, tên web là: Nghệ thuật ngựa cầu vồng.

Cậu mở web ra, trên web xuất hiện khung nhập mật khẩu. Hình như là trang web tư nhân, phải nhập mật khẩu mới có thể vào. Dư Hoan thử vài lần đều sai hết, thấy nhàm chán quá nên đóng lại.

Thật kì lạ.

Cậu ngơ ngác ở trong phòng, ngấy ngốc nhìn trần nhà. Ồ… Có phải do hôm nay thiếu gì đấy không? Sao lại thấy trống vắng, buồn chán vậy?

Cậu ra ra vào vào ban công ba bốn lượt, cố tình làm to tiếng bước chân, thấy không nghe được tin tức gì, cậu lại cầm bình tưới hoa tới ban công giả vờ tưới, thỉnh thoảng đôi mắt lại nhìn trộm sang ban công đối diện.

Phòng Thẩm Hà sáng đèn.

Chắc hẳn anh đang ở trong phòng.

Nhưng sao hôm nay không thấy chút tin tức gì về tên chó con này? Tan học cũng không đợi, còn không nói một câu nào với cậu, cứ như không quen biết nhau.

Hoa không được tưới, Dư Hoan lơ đễnh tưới nước đầy trên mặt đất. Cậu tới gần ban công bên cạnh, cố ý đẩy một chậu phong lan xuống.

“Ầm –” Một âm thanh vang lên.

“Á!” Dư Hoan cũng kêu lên một tiếng kỳ quái.

Nhưng… Không ai trả lời cậu.

Bình thường nghe thấy giọng cậu, anh sẽ chạy tới như chú cún nhỏ, bây giờ lại không có ai trả lời, cửa sổ sát đất cũng chưa được mở ra.

“Đang làm gì vậy…” Dư Hoan hơi nóng vội, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Hà: “Cậu ở nhà không?” Dư Hoan muốn hỏi như vậy nhưng lại cứ cảm thấy là lạ, sửa lại thành: “Áo khoác của cậu đang ở nhà tôi, mau qua đây lấy.”

Đôi lời editor:

Sau chương này vẫn gọi Tưởng Hành là hắn như bình thường nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN