Chương 19:
Không thấy trả lời.
Không một câu nào được đáp lại.
Mẹ nó chứ.
Dư Hoan nhìn điện thoại, phiền muộn nghĩ thầm: Hôm nay tên chó con phát điên gì vậy? Đang đợi cậu chủ động gọi điện sao?
Rung chân khoảng mười lần, cuối cùng cậu cũng không nhịn được, chủ động gọi qua. Chuông điện thoại vang lên mấy chục giây, vẫn chưa có người bắt máy.
Cậu hoảng loạn trong lòng.
Dư Hoan nhảy từ ban công nhà mình sang ban công đối diện không chút do dự. Cửa sổ sát đất nhà Thẩm Hà không khoá, cậu dễ dàng mở ra.
Phòng Thẩm Hà không có ai, nhưng điện thoại anh đặt trên giường sáng đèn, “Ting ting” tiếng thông báo tin nhắn không ngừng vang lên cứ như đòi mạng.
Ai vậy?
Dư Hoan cầm lấy điện thoại.
Thời gian để khoá màn hình là năm phút, mà bây giờ màn hình chưa tắt, chỉ còn 30 giây. Trong năm phút này, Dư Hoan đã nhắn tin, gọi điện thoại.
Như vậy trong năm phút trước, Thẩm Hà đã không nhìn thấy.
Anh đi đâu?
Dư Hoan cầm điện thoại của anh kiểm tra, vậy mà lại phát hiện hơn 300 tin nhắn anh chưa mở, còn tin nhắn cậu gửi đến, đã sớm bị tin nhắn mới vùi vào biển rộng.
“Anh à… Em rất thích anh…”
“Anh nhìn em đi anh….”
“Em nằm trên giường nghĩ đến anh.”
“Anh mau tới đây… Mau tới đây ôm em một cái…”
Dư Hoan: “Đìu?”
Tin nhắn gửi đến có cả ảnh chụp, là ảnh khỏa thân của hắn, vậy mà hắn còn không biết xấu hổ gửi tới, trông cực kỳ tục tĩu, Dư Hoan không thèm nhìn đã xóa từng bức cho Thẩm Hà, nhưng xóa như nào cũng không hết.
Cậu tức muốn hốc máu.
Cái thứ quỷ gì đây?
Trông damdang đến mức khiến cậu thấy khó thở.
Có vài bức lộ mặt, là một cậu nhóc Dư Hoan từng gặp. Chính là người đưa thư tình cho Thẩm Hà vào valentine, cũng là người được ship với Thẩm Hà trên diễn đàn, tên là gì gì đó Xán Xán.
Bình thường nhìn qua trông giống cậu nhóc ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng không ngờ trong chuyện riêng tư lại damdang như vậy. Xem số tin nhắn và số lần đổi số điện thoại của hắn, không khó để nhận ra hắn đã quấy rầy Thẩm Hà ít nhất một tuần.
Thẩm Hà đã chặn bốn số điện thoại của hắn.
Mà hắn vẫn vứt liêm sỉ quấy rầy anh.
Dư Hoan cười nhưng lòng không cười, lấy một chiếc dép lê, dùng dép lê chỉ vào máy ảnh , chụp một bức rồi gửi cho Xán Xán.
[Hung thần ác sát.jpg]
Kèm lời nhắn: Ngày mai bố sẽ xử chết bộ mặt damdang của mày.
Thông báo tin nhắn không còn vang lên.
Dư Hoan cười lạnh: Thằng khốn.
Không lâu sau, Từ Xán Xán gửi tin nhắn tới, là một câu nói cực kỳ khiêu khích: “Con khỉ tinh này từ đâu đến vậy?”
Khỉ… Con khỉ tinh…
Một mũi tên vô hình bắn vào lưng Dư Hoan, cậu ôm ngực khó chịu. Từ Xán Xán nói: “Anh ấy chỉ định chơi với mày một chút, mà mày lại tự coi mình là người yêu anh ấy.”
Gân xanh của Dư Hoan nổi lên, nếu có thể lôi Từ Xán Xán trong điện thoại ra, không chừng hắn đã sớm bị cậu xé thành tám mảnh.
“Hóa ra người mắng tao là con khỉ tinh trên diễn đàn chính là mày.”
“Người ta cũng đâu nói sai, trông mày y như con khỉ tinh…”
“Bố lười cãi với mày, mai mày cứ chờ đấy .” Dư Hoan nói xong rồi chặn hắn, sau đó ra khỏi phòng tìm Thẩm Hà.
Hồi trước Thẩm Hà từng nói với cậu, hình như anh bị theo dõi, cậu cũng không quan tâm, ai ngờ thật sự có tên biếи ŧɦái theo dõi anh.
Gần đây tâm trạng Thẩm Hà không bình thường, có vẻ rất suy sụp, khiến anh không thích nói chuyện. Dư Hoan hơi tự trách, nếu cậu quan tâm Thẩm Hà một chút, chắc sẽ không khiến chuyện như này xảy ra.
Tìm khắp nhà, chỉ có phòng tắm là sáng đèn.
Dư Hoan gõ cửa, lại bất ngờ phát hiện cửa chỉ khép hờ, đẩy phát là mở được. Cậu chuẩn bị đẩy cửa ra, bên trong bỗng vang lên giọng nói khàn khàn của Thẩm Hà.
“Đừng vào.”
Cái giọng này nghe cực kỳ bất thường.
Ờm…
Cậu là một người nhìn xa trông rộng.
Không đi vào thì không đi vào.
“Cáo từ.” Dư Hoan xoay người muốn chạy. Đúng lúc này một đôi tay nổi đầy gân xanh bỗng vươn ra từ trong phòng tắm, kéo cậu đang đứng ở cửa vào.
Cái đìu! Lại còn vậy nữa!
Dư Hoan bị đẩy xuống bồn tắm ấm áp. Cơ thể nóng rực của Thẩm Hà áp lên người cậu. Dư Hoan muốn chạy trốn. Đôi tay anh lại vây cậu vào góc bồn.
“Hoan Hoan…”
Thẩm Hà cúi đầu, khẽ cắn lỗ tai cậu, hơi thở nóng rực phun lên vành tai Dư Hoan, khiến cậu chìm vào cơn đê mê.
“Cậu… Bị sao vậy?”
Dư Hoan né không cho anh cắn, anh lại không chịu buông tha, vồ vập lấy cậu, đôi mắt đỏ bừng trông cực kỳ giống con chó đang đến kỳ động dục.
“Tớ thấy khó chịu.” Anh nôn nóng nói.
Dư Hoan lấy tay đẩy anh, để anh cách cậu một khoảng, đỏ mặt: “Cậu bị sao vậy? Nói thẳng ra đi.”
“Vào giờ tự học, có người đặt một chiếc bánh kem lên bàn tớ. Tớ ăn luôn, nên bây giờ cảm thấy rất khó chịu, muốn chết mất.”
Dư Hoan cười tươi: “Vậy đi khám bác sĩ đi, sao cậu phải ngâm người trong nước làm gì?”
Anh rầm rì ôm lấy cậu, cọ xát vào cổ như đang làm nũng: “Bác sĩ không giải quyết được, chỉ có Hoan Hoan giải quyết được thôi.”
“Đậu, bố mày không phải bác sĩ. Tên hâm nhà cậu là chó à? Sao ai cho cậu cái gì cậu cũng ăn hết vậy?” Dư Hoan bị anh đè thẳng xuống, không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm chặt tay vào thành bồn.
Một cánh tay anh đặt trên ngực cậu. Dư Hoan sửng sốt, nghe thấy tim anh đập không ngừng như nhịp trống, ngực cũng nóng rực.
“Sao cậu lại ngốc thế này.” Giọng anh có chút bất đắc dĩ, hận không thể rèn sắt thành thép: “Tớ… Muốn Hoan Hoan…”
Nước lạnh trong bồn tắm bị anh ngâm nóng. Mặt Dư Hoan càng đỏ hơn, cậu không phải tên ngốc, đương nhiên biết trạng thái bây giờ của Thẩm Hà. Chỉ là cậu chưa chuẩn bị tốt, cũng không muốn nghĩ tới chuyện kia.
Thẩm Hà thở dài một hơi, như nhận ra được cảm xúc của cậu, rời khỏi người Dư Hoan, ôm trán nói: “Cậu về đi, đừng ở trong phạm vi tớ có thể nhìn thấy.” Rất nguy hiểm.
Tuy nói như vậy, nhưng sao Dư Hoan có thể mặc kệ anh, cậu hỏi: “Có phải cậu ăn bánh kem của Từ Xán Xán không?”
Anh lắc đầu, ý thức dần trở nên mơ hồ: “Từ Xán Xán là ai? A…” Anh rên lên một tiếng: “Tớ không quen hắn.”
“Tên biếи ŧɦái kia…”
Dư Hoan nhíu chặt mày, bò dậy từ bồn tắm, cả người ướt sũng ngồi cạnh bồn nhìn Thẩm Hà. Trạng thái của Thẩm Hà không ổn chút nào, nửa người trên đỏ bừng, xem ra bị chuốc thuốc kíƈɦ ɖụƈ, lại còn với liều lớn.
Ngâm như này không phải biện pháp.
Dư Hoan đứng lên, vào phòng khách tìm ba sợi dây thừng, hai sợi dây trói chặt tay Thẩm Hà, một sợi dây trói chặt cổ anh. Cả đầu ba sợi dây đều được treo và giữ lại ở vòi nước chắc chắn.
Nhìn qua như một con thú dữ bị nhốt. Nhưng Dư Hoan cũng chỉ nhốt con thú bên trong anh lại. Lúc trói, Thẩm Hà rất phối hợp, nhắm mắt ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Sau khi xong việc, Dư Hoan chủ động nhấc chân bước vào bồn tắm, chậm rãi ngồi xổm, vươn tay tới gần anh.
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Hà nheo mắt, sâu trong đôi mắt đấy chỉ toàn là du͙ƈ vọиɠ, trông cực kỳ mê người.
“Đừng nhúc nhích.” Dư Hoan cúi đầu: “Cậu cứ coi đây là giấc mơ.” Tuy nói vậy, nhưng lỗ tai cậu đã đỏ bừng từ lâu.
Hôm sau, Dư Hoan kiệt sức bước vào trường, kéo lê cơ thể nặng nhọc đi qua trước mặt lớp trưởng.
Lớp trưởng đẩy gọng kính, tò mò hỏi: “Dư Hoan, hôm qua cậu ăn lẩu sao?” Dư Hoan quay đầu, mờ mịt nói: “Lẩu gì?”
Lớp trưởng chỉ miệng cậu: “Cậu nhìn miệng cậu kìa, sưng vù như lạp xưởng. Giống bị sưng vì dị ứng do ăn nhiều ớt cay.”
“…” Mặt Dư Hoan đỏ bừng.
“Không ăn lẩu. Cậu ấy chỉ dị ứng với tớ.” Thẩm Hà mỉm cười từ bên ngoài bước tới, ôm Dư Hoan đi đến chỗ ngồi.
Trong lúc bị ôm, Dư Hoan xấu hổ rụt cổ lại.
“Đến nơi.” Thẩm Hà nâng khuôn mặt nhỏ của cậu, kiểm tra đôi môi sưng đỏ, đau lòng muốn chết: “Xem ra một hai ngày nữa vẫn chưa hết sưng… Bảo bối của tớ chịu khổ rồi…”
“Đậu.” Suýt nữa Dư Hoan đá anh từ cửa sổ xuống: “Lý do tôi sưng như này, không phải cậu biết rõ rồi sao?”
Thẩm Hà cười giả trân: “Lẩu. Cậu ăn lẩu thương hiệu Thẩm Hà.”
Dư Hoan đẩy cái người đang sát ngực mình ra xa: “Cút cút cút, bố không muốn lý luận với mày.”
Chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, Tưởng Hành không nói gì ngồi xuống chỗ của mình. Hắn đã không tới trường tầm nửa tháng, bạn cùng lớp trông rất xa lạ với hắn, tuy bình thường cũng không tiếp xúc nhiều.
“Tưởng Hành!” Dư Hoan là người đầu tiên bắt chuyện với hắn: “Cậu tới trường rồi!”
Tưởng Hành thấy cậu, tảng băng vạn năm như được một tia nắng ấm chiếu vào, dần dần tan ra. Hắn khẽ cười với Dư Hoan: “Ừm. Cơ thể khỏe rồi nên tới.”
“Khỏe thì tốt. Đúng rồi, cậu cần chép vở không? Tớ có thể cậu mượn vở của tớ. Cậu ôn tập một chút, bù lại chỗ kiến thức còn thiếu.”
Tường Hành: “Cần.”
Dư Hoan lấy vở từ trong cặp đưa cho Tưởng Hành, trông cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình đến mắt khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hà đen xì.
“Tớ không hiểu một chút.” Tưởng Hành đẩy gọng kính, thần thái nho nhã dịu dàng như ngọc, hắn mỉm cười với Dư Hoan, nói: “Hay bạn Dư chỉ tớ chút đi.”
“Được, tớ qua đây.”
Dư Hoan kéo ghế muốn tới gần Tưởng Hành, Thẩm Hà nhanh nhẹn nắm lấy cổ cậu, lôi cậu quay về.
“Bố khỉ! Cậu làm gì đấy!?” Dư Hoan khó chịu.
Thẩm Hà siết chặt cậu, nguy hiểm nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Tớ cũng không hiểu, hay là bạn Dư giảng bài cho tớ đi.”
Dư Hoan kéo cánh tay rắn chắc của anh ra: “Cậu buông tôi trước đã… Cậu bóp tôi khó chịu quá…”
Thẩm Hà không buông.
Cánh tay đeo đồng hồ của Tưởng Hành vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Hà, ánh mắt lạnh lẽo phóng ra từ đôi mắt xinh đẹp đằng sau cặp kính cận.
“Cậu ấy bảo cậu buông tay.”
Đôi mắt vô hồn đầy sát khí của Thẩm Hà liếc lên, không hề sợ hãi ánh mắt lạnh thấu xương từ đối phương: “Cậu ấy là người của tớ, tớ muốn ôm thì ôm.”
Tưởng Hành nắm chặt hơn, cánh tay trắng nõn bóp mạnh lên vết thương trên cổ tay Thẩm Hà, vốn tưởng Thẩm Hà sẽ đau rồi buông ra, nhưng anh không có biểu hiện gì.
Thẩm Hà nắm lấy cổ tay Dư Hoan, bỗng bóp cằm hắn một cách ngầu lòi: “Tớ cho cậu ba giây, lập tức trả vở về.”
Dư Hoan đạp chân lung tung: “Thẩm Hà, ȶɦασ mẹ, cậu điên rồi!”
Tưởng Hành: “…”
Thẩm Hà: “1.”
—
Đôi lời editor:
Mấy thím thấy truyện dark?? Há há, chừng này chưa là gì đâu, về sau còn dark hơn cơ.