“Đùa ngươi đấy.” Giang Tự Hành kéo dây cột tóc trắng như tuyết nói, “Là ai nói ngươi không phải con ruột của cha ngươi?”
Lâm Tử Nghiên quay đầu nhìn hắn, dường như muốn nói rồi lại thôi, yên lặng hồi lâu, chỉ nói: “Buông tay.”
Giang Tự Hành: “Ngươi không nói, ta sẽ không buông.”
Lâm Tử Nghiên buồn bực, dứt khoát tháo dây cột tóc ra, để tóc xõa tung chạy đi. Giang Tự Hành lập tức kéo áo y.
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên vội vàng giật áo lại nhưng làm thế nào cũng không kéo nổi, “Buông tay!”
“Không buông.” Giang Tự Hành cau mày nói, “Ngươi có bản lĩnh thì c0i đồ luôn đi.”
Lâm Tử Nghiên bị chọc tức, “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi?!”
Giang Tự Hành: “Ta nghe được rồi thì có liên quan đến ta.”
Ngang ngược nó vừa thôi!
Lâm Tử Nghiên nhất thời tức giận đến nỗi không nói gì.
Giang Tự Hành nhìn y, lặng lẽ nghĩ, mỗi khi người này tức giận cũng chỉ biết cắn môi lườm người, e rằng không biết làm sao để mắng chửi người khác, chịu biết bao nhiêu thiệt thòi.
“Không nói thì thôi.” Giang Tự Hành buông y phục ra nói, “Ta cũng lười quan tâm.”
Lâm Tử Nghiên mở mắt, nửa gương mặt bị che khuất sau mái tóc.
Y rũ mắt hồi lâu rồi xoay người rời đi.
“Ngươi tin lời người khác nói?” Giang Tự Hành đứng sau lưng y nói, “Có ngu không vậy?”
Lâm Tử Nghiên dừng chân, đầu ngón tay trong tay áo giật giật, lại chậm rãi bước đi.
Giang Tự Hành nhìn y đơn độc đi xa, trong lòng có chút không thoải mái, thậm chí còn định đuổi theo kéo người về, chắn trong góc tường hỏi một chút, có cái gì mà không thể nói?
Nhưng mãi đến khi Lâm Tử Nghiên biến mất trên đường, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Không nói thì không nói, Giang Tự Hành hơi phiền não, dứt khoát rời đi, nhưng sau đó lại sửng sốt một lúc, phát hiện trong tay còn nắm dây cột tóc của Lâm Tử Nghiên.
Hắn giơ tay lên muốn ném nhưng năm ngón tay lại không nghe lời, suy nghĩ một chút rồi nhét dây cột tóc vào trong ngực.
Lần tới trả lại cho y, Giang Tự Hành nghĩ.
Lâm Tử Nghiên gặp Lâm Mặc mặt đầy lo lắng ở gần cửa chính.
“Công tử!” Lâm Mặc lo lắng nói, “Người không sao chứ?”
Lúc cậu tỉnh lại trong cửa hàng, tìm khắp nơi cũng không thấy công tử nhà mình đâu, lại nghĩ không biết tại sao mình ngất xỉu, nhất thời bị dọa sợ, nhanh chóng chạy về thì đúng lúc gặp công tử với mái tóc xõa ra.
“Công tử, có phải là có kẻ bắt nạt người không?” Hốc mắt của Lâm Mặc đỏ lên, “Dây cột tóc của người đâu rồi?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, muốn về phòng tự mình suy nghĩ, thế nhưng khi đi ngang qua sảnh chính thì bắt gặp Lâm Tu Viễn.
“Nghiên Nhi.” Lâm Tu Viễn thấy dáng vẻ đó của y thì giật mình nói, “Sao vậy?”
Lâm Tử Nghiên: “… Gió lớn, dây cột tóc bị rơi.”
“Gió lớn như thế còn đi ra ngoài.” Lâm Tu Viễn vội vàng bảo người lấy áo khoác ngoài cho y, “Con từ trước đến giờ vẫn sợ lạnh, trời lạnh thì ít ra ngoài chút.”
Lâm Tử Nghiên nhìn cha mình, nhớ tới lời Lâm Tu Viễn từng nói, y sinh ra trong mùa đông, bởi vì bị lạnh nên cơ thể yếu hơn so với người bình thường.
Nhưng hôm nay Ninh Mạt lại nói y bị đông cứng trong tuyết, lúc Lâm Tu Viễn nhặt được y, hơi thở của y đã rất yếu ớt, mất mấy ngày mới cứu được.
Y không tin, cha y thương y như thế, sao lại là nhặt được y?
“Lâm Tu Viễn cả đời chưa từng lập gia đình.” Lời nói của Ninh Mạt vang lên bên tai, “Đào đâu ra đứa con trai lớn như ngươi?”
Cả đời chưa lập gia đình…
Cha y chỉ từng nói với y, sau khi mẹ y sinh y thì qua đời, dường như cũng chưa từng nói đó là thê tử của ông.
“Cha.” Môi răng của Lâm Tử Nghiên run rẩy, nhẹ giọng nói, “Mẹ con…”
Lâm Tu Viễn sửng sốt một chút, “Con, mẹ con?”
“Cha…” Lâm Tử Nghiên nhìn bên tóc mai bạc trắng của cha, trong lòng khó chịu một hồi, đột nhiên không hỏi nữa.
Bất kể chân tướng như thế nào, đây vẫn là người cha đã nuôi dưỡng y, là người thân thiết nhất đời y. Cho dù y thật sự là được nhặt về thì sao, y vẫn là Lâm Tử Nghiên như trước, là con trai của Lâm Tu Viễn, nơi này chính là nhà y.
“Nghiên Nhi.” Lâm Tu Viễn lộ vẻ mặt lo lắng, “Sao vậy con?”
“Không sao.” Lâm Tử Nghiên lộ ra một nụ cười nói, “Cha, con đói, đi dùng cơm đi.”
“Được được.” Lâm Tu Viễn vừa đi vừa nói, “Cha bảo người hầm thuốc cho con, để con uống cho ấm người…”
Đêm nay Lâm Tử Nghiên lăn lộn khó ngủ, nhiều lần nhớ tới lời Ninh Mạt nói lúc ban ngày: “Bất kể ngươi có tin hay không thì ta đã nói hết rồi, mấy ngày này ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Thật ra cũng không có gì để nghĩ.” Hắn lại tự mình nói tiếp, “Nếu ngươi không bằng lòng làm mật thám cho Túc Bắc Lâu, lâu chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm Tu Viễn…”
Lòng Lâm Tử Nghiên như xoắn lại. Y có thể không sợ gì cả, thế nhưng lại không thể cuốn theo cha y vào.
Làm thế nào đây? Y rúc trong chăn suy đi nghĩ lại, chợt nhớ tới Giang Tự Hành.
Nhưng Giang Tự Hành còn tốn mấy trăm lượng bạc mua Ninh Mạt, e rằng cũng không thể tin. Thêm nữa, chẳng qua là tình cờ gặp nhau, y cũng không biết gì về Giang Tự Hành.
“Ta nghe được rồi thì có liên quan đến ta.”
Lời của Giang Tự Hành đột nhiên vang lên bên tai, Lâm Tử Nghiên nắm chăn dừng một chút, lẩm bẩm nói: “Lừa đảo…”
Ngày hôm sau, Lâm Tử Nghiên đứng trước cửa cung, quyết định có chút do dự.
Y suy nghĩ một đêm, chuyện mật thám Bắc Kỳ lớn như vậy, có lẽ nên bẩm lên hoàng thượng. Tuy y mới hồi kinh không lâu, cũng nghe đồn Hoàng thượng hàng năm bị bệnh liệt giường, thái tử không hỏi chính sự, mật thám Bắc Kỳ lại ẩn giấu ở chỗ tối, y mà nói ra e rằng chỉ rút dây động rừng, hại cha y.
Y chần chừ hồi lâu sau đó lại quay người đi.
Y mang theo một bụng tâm sự, mờ mịt bước đi, cũng không biết đi bao lâu, chờ đến khi tinh thần của y hồi phục lại thì phát hiện mình đã đi tới rừng trúc bên ngoài thành.
Bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi lá trúc, rì rào rung động. Lâm Tử Nghiên thở dài, quay người muốn trở về, nhưng vừa quay đầu lại thấy Giang Tự Hành đứng phía sau cách đó không xa.
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên kinh sợ, “Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Giang Tự Hành khoanh tay nói: “Câu này nên để ta hỏi ngươi.”
Hắn vốn canh giữ trên cổng thành, bỗng thấy Lâm Tử Nghiên một thân một mình đi về phía ngoài thành, cũng không biết là đi làm gì.
Cũng đâu có liên quan gì đến mình? Hắn nghĩ, dù gì y cũng không cần mình quan tâm.
Sau đó, chỉ chốc lát sau hắn đã đi theo y.
“Ngươi tới đây làm gì?” Giang Tự Hành nói, “Chờ người?”
“Không phải…” Lâm Tử Nghiên không muốn nhiều lời, giẫm lên lá khô trong rừng bước đi, thế nhưng bỗng nhiên dưới chân lại trống rỗng, chợt rơi xuống, “A…”
“Lâm Tử Nghiên!” Giang Tự Hành vội vàng chạy qua nhưng dưới chân cũng trũng xuống, ôm người té ngã.
“Ưm…” Bọn họ té xuống một cái hố to khá sâu, Giang Tự Hành kêu đau, trẹo chân rồi.
“Ngươi sao vậy?” Lâm Tử Nghiên bò dậy từ trong ngực hắn, “Ngã trúng chỗ nào rồi?”
Giang Tự Hành miễn cưỡng trả lời: “Không sao.”
Hắn ngẩng đầu nhìn, cái hố tuy sâu nhưng nếu là lúc thường thì hắn chỉ cần nhảy một cái là có thể lên, nhưng hiện tại…
Hắn yên lặng nhìn chân mình.
Lúc này Lâm Tử Nghiên mới phát hiện chân hắn không nhúc nhích, lo lắng nói: “Chân của ngươi…”
“Không có gì đáng lo.” Giang Tự Hành nói, “Chẳng qua là không lên nổi thôi.”
“Này.” Bên trên bỗng dưng truyền tới giọng nói của một người trẻ tuổi, “Các ngươi là ai? Tại sao lại bị ngã xuống?”
Lâm Tử Nghiên vui mừng, “Tiểu huynh đệ, có thể kéo chúng ta lên không?”
Khuyển Tị đứng bên bờ hố, ôm hộp dế đi xung quanh nhìn một chút. Hắn vốn vào rừng để tìm dế chơi nhưng bỗng nhiên lại nghe một tiếng thét to, chạy tới nhìn thì chỉ thấy hai người ngã trong hố.
“Vậy ta cũng không thể giúp không các ngươi được?” Khuyển Tị nghĩ, điện hạ thường nói không thể chịu thiệt, hắn giúp bọn họ thì bọn họ nên báo đáp một chút nhỉ?
“Các ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”
Giang Tự Hành: “Chuyện gì?”
Khuyển Tị sờ ót nói: “Để ta suy nghĩ một lát…”
Hồi lâu sau, hai người bị vùi lấp trong hố bỗng nhiên nghe người kia nói: “Cắn nó!”
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Nghiên nói: “Ngươi cắn ta hay là ta cắn ngươi?”
Bên trên hố to, Khuyển Tị suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra yêu cầu gì, bèn cho hai con dế đấu với nhau, hét lên: “Mau, cắn, cắn nó…”