Giang Tự Hành ngẩng đầu lên hỏi Khuyển Tị, “Này, cắn chỗ nào?”
Khuyển Tị đang xem đấu dế hăng say, thuận miệng nói: “Thích cắn ở đâu thì cắn ở đó.” Cắn thắng là được.
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một chút, nói với Giang Tự Hành: “Nếu không thì, cắn tay?”
Giang Tự Hành nâng cánh tay lên giơ gần đến y, nói: “Ngươi cắn đi.”
Lâm Tử Nghiên có chút áy náy, Giang Tự Hành vì cứu y nên mới té xuống, bây giờ chân còn bị đau, sao y có thể cắn người ta được?
Y kéo tay áo, lộ ra đoạn cổ tay trắng nõn, nói: “Hay là ngươi cắn ta đi.”
Giang Tự Hành nghĩ, da ngươi mỏng như vậy, ta cắn một cái cũng có thể cắn ra máu mất.
Thế nhưng hắn nhìn đoạn cổ tay trắng sáng, không nhịn được mà suy đoán, liệu có phải nơi đó rất mềm không? Giống như eo y vậy, đã gầy mà còn mềm, e là chỉ sờ một cái cũng bị nhột đến run rẩy.
Giang Tự Hành chậm rãi tiến tới, dường như ngửi được mùi hương thoang thoảng bên ống tay áo y.
Đây là mùi gì? Giang Tự Hành nghĩ, dễ ngửi thật đấy. Trước giờ hắn không thích xông hương quần áo, còn hay chê trên người mấy công tử nhà vương hầu có mùi kỳ lạ. Triệu Phụng từng cười nhạo hắn, nói rằng sợ là sau này cha hắn không thể có con dâu, trong kinh thành có tiểu thư nhà nào mà không xông hương quần áo đâu?
“Giang huynh?” Lâm Tử Nghiên thấy Giang Tự Hành nhìn chằm chằm cổ tay mình không nhúc nhích, khó hiểu nói, “Sao vậy?”
Lúc này Giang Tự Hành mới sực tỉnh, che giấu nói: “Không có gì.”
Hắn ngước mắt lên, nhìn Lâm Tử Nghiên nói: “Thật sự muốn ta cắn à?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu.
Giang Tự Hành dừng một chút rồi kéo cổ tay y, đặt môi răng lên làn da ấm áp, nhẹ nhàng cắn một cái.
Đúng là mềm, dường như còn mềm hơn eo y… Cũng không đúng, ta còn chưa cắn eo y bao giờ mà…
Giang Tự Hành đang nghĩ bậy nghĩ bạ thì đột nhiên nghe người bên trên kia la ầm lên: “Cắn, cắn tàn nhẫn lên!”
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tử Nghiên thấy Giang Tự Hành cắn nhẹ như thế, giống như đang liếm vậy, đành nói: “Ngươi cắn đi, ta… Không đau.”
Không đau mới là lạ, ngươi nghĩ mình làm từ khúc gỗ chắc? Giang Tự Hành nhìn y, chậm rãi hạ miệng xuống, lại nghe bên trên không ngừng la hét, “Cắn, mau cắn đi!”
Hắn giận dữ, ngẩng đầu lên nói, “Không cắn, đổi cái khác!”
Khuyển Tị đứng bên bờ hố xem đấu dế bị giọng hắn dọa sợ run, mờ mịt nói: “Hả? Cái gì?”
Giang Tự Hành: “Không cắn, đổi cái khác!”
Đầu óc Khuyển Tị mơ hồ, “Tại sao không cắn?” Vậy con dế của ta thắng bằng cách nào?
Giang Tự Hành nghẹn một cục tức, người này có tật xấu gì vậy, sao phải nhìn bọn họ cắn nhau?!
Vô liêm sỉ! Hắn giận đến mức đứng lên, thế nhưng lại kêu đau ngã xuống, “Ui…”
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Tử Nghiên vội vàng đỡ hắn, “Ta thật sự không đau, ngươi cắn…” Lời nói còn chưa dứt hì Giang Tự Hành nâng cánh tay lên, nói: “Ngươi cắn đi, da ta dày.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Khuyển Tị ở trên bờ hố như lọt vào sương mù, “Ngươi cho y cắn làm gì?”
Giang Tự Hành hừ lạnh nói: “Không phải ngươi nói muốn chúng ta cắn sao?”
“Hả?” Lúc này Khuyển Tị mới nhớ tới lời mình nói với con dế, “Ta không nói các ngươi, ta xem đấu dế, kêu dế cắn mà.”
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: “…”
Sao hai người này lại ngu như vậy nhỉ? Khuyển Tị nghĩ, thôi vậy, hay là cứ kéo người lên trước đã.
“Cho các ngươi nợ trước.” Khuyển Tị hướng dưới hố nói, “Khi nào ta nghĩ ra thì nói sau.”
Không biết hắn tìm đâu ra sợi dây, kéo Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên lên.
“Đa tạ.” Lâm Tử Nghiên nói cảm ơn, nhìn sợi dây trong tay Khuyển Tị, cảm thấy có chút kỳ quái, ở nơi rừng hoang vắng sao lại tìm được sợi dây bền chắc như vậy chứ?
Y không nhịn được hỏi: “Tiểu huynh đệ, sợi dây này ngươi tìm ở đâu vậy?”
Khuyển Tị thuận miệng nói: “Đây là điện…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng sửa miệng nói: “Ta nhặt được. Nếu không có chuyện gì nữa vậy ta đi trước nhé.”
Hắn ôm hộp dế, nghĩ, người không quen biết dù sao cũng khó nói, sợi dây này là do điện hạ nhà ta muốn chọc người trong lòng vui vẻ, trung thu trăng tròn treo Tôn nhị đương gia lên cây, bên cạnh còn có thêm một dây pháo, dọa Tôn nhị đương gia khóc thét.
Giang Tự Hành thấy Khuyển Tị một mình đi xa, khóe miệng giật giật nói: “Nhìn như bị thiểu năng.” Cũng không hỏi bọn họ tên gì, nhà ở đâu, còn nói cho nợ ân huệ trước, đây là trông mong lần sau sẽ có duyên gặp lại sao?
Lâm Tử Nghiên cũng không hiểu nói: “Sao lại nói thế?”
Giang Tự Hành: “…” Thôi vậy, ngươi cũng là một người kém thông minh.
“Chân ngươi còn đau không?” Lâm Tử Nghiên hỏi, “Ta đỡ ngươi đi tới chỗ đại phu nhé?”
Giang Tự Hành thử nhấc chân cử động, cũng chưa nói là có đau hay không, chỉ nhíu mi gật đầu.
Lâm Tử Nghiên kéo tay hắn vòng qua gáy mình, khoác lên vai, đỡ hắn đứng dậy khập khiễng đi vào trong thành.
Giang Tự Hành dựa vào Lâm Tử Nghiên, cảm thấy người này quá gầy, gầy đến mức hắn sợ đè bẹp luôn.
Hắn vốn muốn hỏi có phải rất nặng không? Lời ra đến miệng lại thay đổi, “Sao lại gầy như vậy?” Giang Tự Hành cau mày nói, “Cha ngươi không cho ngươi ăn no à?”
Lâm Tử Nghiên: “… Ta ăn ít.”
Giang Tự Hành: “Vậy thì ăn nhiều một chút.”
Lâm Tử Nghiên: “Không ăn nổi.” Uống thuốc cũng đủ no rồi.
“Không ăn nổi?” Giang Tự Hành chưa kịp hỏi kỹ thì nghe tiếng gọi truyền tới từ sau lưng: “A Tự!”
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Sầm cõng cái sọt chạy tới.
“A Tự.” Liễu Sầm nhìn Giang Tự Hành, lại nhìn Lâm Tử Nghiên, hỏi, “Ngươi bị gì vậy?”
Giang Tự Hành: “Chân bị thương rồi.”
Liễu Sầm cởi cái gùi tranh xuống, ném sang một bên nói: “Để ta đỡ ngươi!”
Hắn vừa nói xong thì định lại kéo Giang Tự Hành, Giang Tự Hành vội vàng tránh né, “Không cần.”
“Đừng khách khí.” Liễu Sầm tiến tới kéo hắn, “Sức lực của ta lớn!”
“Không cần!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, còn Lâm Tử Nghiên đang đỡ Giang Tự Hành, trong lúc lôi kéo bỗng nhiên có một người không đứng vững, hai người ngã nhào xuống đất, Lâm Tử Nghiên lập tức hôn lên mặt Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: “…”
“Ngươi!” Liễu Sầm tức muốn chết, “Sao ngươi lại có thể hôn hắn?! Ta còn chưa được hôn đâu đấy! Không được, ta cũng phải hôn!”
Hắn đẩy Lâm Tử Nghiên ra, nhào tới hôn.
Giang Tự Hànhsực tỉnh, nhanh chóng dùng tay đẩy mặt hắn ra, “Hôn cái đầu ngươi! Đi ra!”
“Không!” Liễu Sầm la ầm lên, “Ta cũng phải hôn!”
Giang Tự Hành giơ cái chân không bị thương lên đạp hắn.
“A Tự!” Tủi thân trong lòng Liễu Sầm tràn ra, chỉ vào Lâm Tử Nghiên bất bình nói, “Sao ngươi không đánh y?! Hắn hôn ngươi đó!”
Giang Tự Hành ngẩng đầu theo bản năng, nhìn về phía Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên yên lặng lui về sau một bước, dừng một chút rồi đưa lòng bàn tay ra, nói: “Đánh tay… Có được không?”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——