Tay Giang Phong Lâm đỏ tươi, đánh đến nỗi mặt Đoan vương dính đầy máu. Y rũ mắt, tay lại run rẩy vô cùng, “Đại phu đâu?!”
“Ở phía sau.” Đoan vương quên cả đau, “Ngươi đừng vội…”
“Vương gia!” Lúc này phía sau truyền đến một tiếng kêu, chỉ thấy cách đó không xa có một đại phu lưng đeo hòm thuốc vội vã chạy tới, thở không ra hơi.
“Vương, vương gia….” Ông ta thở hồng hộc ngẩng đầu, thấy máu dính trên mặt Đoan vương thì không khỏi càng thêm hoảng sợ, “Vương gia, mặt của ngài…”
Đoan vương: “… Không sao.”
Đại phu mở hòm thuốc băng bó cho hắn, lại nghe hắn nói rằng: “Vào Kế phủ trước đã.”
“Không được!” Giang Phong Lâm tức giận nói: “Vết thương của ngươi…”
“Chung quy là để Kế Vô Chước nhìn.” Đoan vương che vết thương nói, “Bằng không tùy tiện xông vào như vậy, ông ta sẽ không để yên.”
Giang Phong Lâm: “Nhưng ngươi…”
“A Kiểm.” Khóe môi Đoan vương khẽ nhếch, “Ngươi lo lắng cho ta hả?”
Giang Phong Lâm trừng mắt lườm hắn. Đã là lúc nào rồi mà còn giỡn!
Đoan vương cười cười, hơn nửa người trên dựa vào người y, chậm rãi đi về phía Kế phủ, “Không sao, không chết được.”
Hốc mắt Giang Phong Lâm đau nhức, khẽ trách mắng: “Không được nói lung tung!”
“Được.” Đoan vương cũng không đùa y nữa, ngước mắt nhìn Kế phủ gần trong gang tấc, thu lại ý cười.
Bỗng nhiên bên mặt dường như có thứ gì đó cọ vào, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy Giang Phong Lâm nâng tay áo lau máu trên mặt cho hắn.
“A Kiểm…”
Giang Phong Lâm lau máu xong lại im lặng.
Đại phu sau lưng nhìn bọn họ, sờ cằm suy nghĩ, máu trên mặt Vương gia lúc nãy, sao lại… giống như hình một bàn tay?
Kế Vô Chước vốn đang trong thư phòng bỗng nhiên nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, sau đó một gã sai vặt vội vã chạy vào, hoảng sợ nói: “Lão gia, không ổn rồi, người của vương phủ xông vào!”
Kế Vô Chước nghi ngờ nói: “Vương phủ?”
“Bọn họ nói Đoan vương bị đâm ở bên ngoài phủ chúng ta.” Gã sai vặt nói, “Thích khách chạy vào trong phủ nên bọn họ đuổi theo.”
Kế Vô Chước vỗ bàn: “Hoang đường!”
Ông ta sầm mặt đi ra bên ngoài, gặp được Đoan vương sắc mặt hư nhược đang che vết thương ở sảnh trước.
“Vương gia có ý gì đây?” Kế Vô Chước nhìn hắn chằm chằm, “Quý phủ của ta có thích khách.”
“Kế đại nhân thứ lỗi.” Đoan vương nói, “Cũng không biết là kẻ cắp từ đâu ra, sau khi đâm bản vương một đao thì hoảng hốt chạy vào quý phủ.”
Kế Vô Chước lạnh giọng, “Dù vậy thì vương gia cũng không nên…”
“Ưm…” Đoan vương che vết thương rên một tiếng, đại phu đứng một bên vội vàng xé băng gạc hô: “Vương gia, ngài kiên nhẫn một chút! Vương gia, ngài không sao chứ?! Vương gia, vương gia!”
Kế Vô Chước: “…” Ồn chết đi được!
Giang Phong Lâm vòng ra tường sau, trèo vào bên trong viện Kế phủ. Mới vừa rồi lúc ở ngoài cửa Đoan vương đã nói kế hoạch cho y, bảo y tới hậu viện tiếp ứng Lục công chúa, thừa dịp hỗn loạn dẫn Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên ra ngoài.
Y tránh né hộ vệ Kế phủ, khi tìm được Giang Tự Hành thì người của vương phủ cũng đã cứu Triệu Phụng trong địa lao ra.
Bọn họ gặp mặt trong hẻm nhỏ ở cửa thành, Hứa Nhị đánh xe ngựa lén lút hộ tống đám người Giang Tự Hành ra khỏi thành.
Hai ngày sau, Giang Phong Lâm nhìn Đoan vương dựa vào đầu giường không muốn uống thuốc, không thể nhịn thêm nói: “Vương gia, thuốc này không đắng.”
Ngày ấy sau khi Đoan vương bị thương, sống chết không chịu trở về vương phủ, Giang Phong Lâm chỉ đành để hắn ở lại biệt viện cùng mình.
Nhưng người này ngày nào cũng không chịu uống thuốc, nói đắng quá.
Đã lớn như thế còn sợ thuốc đắng? Giang Phong Lâm nheo mắt, vô cùng muốn xách người lên đổ thuốc vào.
Thế nhưng sau cùng vẫn nhớ rằng hắn đang bị thương, nghĩ tới nghĩ lui nên mua cho hắn ít mứt hoa quả ở trên đường.
Nhưng Đoan vương nhìn mứt hoa quả lại càng mất hứng, “Bản vương không ăn.”
Giang Phong Lâm: “…” Vậy ngươi muốn ăn gì?
Đoan vương thấy y một tay cầm mứt hoa quả một tay bưng chén thuốc, còn trưng ra vẻ mặt mờ mịt thì thở dài nói: “Ngươi lại đây.”
Giang Phong Lâm khó hiểu bước tới.
Đoan vương nhận chén thuốc trong tay y, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Giang Phong Lâm thấy hắn uống thuốc, đáy mắt xuất hiện chút ý cười, bên hông bỗng nhiên căng chặt, cả người nghiêng về phía trước, ngã vào lòng Đoan vương.
Môi lưỡi ấm áp lập tức áp tới, “Ưm…”
Đoan vương khẽ cắn môi y, thấp giọng nói: “Như vậy thì không đắng nữa.”
Mặt Giang Phong Lâm ửng đỏ, giơ tay lên đẩy hắn, “Ngươi…”
“Ui…” Đoan vương hít sâu một hơi, “A Kiểm, đau…”
Giang Phong Lâm nhất thời không dám cử động, tức giận: “Giờ mới biết đau hả, ngày ấy đâm vào thì không đau?”
“Không đau bằng cái tát kia của ngươi.” Đoan vương ôm chặt y, ghé lại gần nói: “Ngày ấy, vì sao ngươi lại giận như vậy?”
Hai tai Giang Phong Lâm đỏ lên, đánh trống lãng nói: “Mạo phạm vương gia rồi, là ta hồ đồ trong chốc lát.”
“A Kiểm.” Đoan vương nói, “Ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám tát ta.”
Giang Phong Lâm: “Ta…”
Đoan vương lại nói: “Nhưng mà chuyện vợ đánh chồng thì đã từng thấy không ít lần.”
Giang Phong Lâm: “…”
“Ngươi thật sự chỉ là hồ đồ trong chốc lát sao?” Đoan vương đưa tay sờ bên tai hơi nóng lên của y, “A Kiểm, đừng giả ngu với ta.”
“Nếu không phải trong lòng ngươi có ta thì tại sao khi thấy ta tự làm mình bị thương lại tức giận như vậy?”
Đầu ngón tay Giang Phong Lâm nắm chặt, im lặng không nói.
“Ta biết ngươi trách ta.” Đoan vương chậm rãi nói, “Ta lừa gạt ngươi ba năm, khiến ngươi lẻ loi một mình, có nhà mà không thể về.”
“Nhưng ta sợ.” Đoan vương khẽ nói, “Sợ nếu một ngày ngươi biết được sẽ muốn trở về Đại Diên, trở về Giang gia.”
“Ta thà rằng ngươi không phải Giang Phong Lâm, không phải là con trai Thượng thư, chỉ là A Kiểm của ta thôi.”
Miệng Giang Phong Lâm khẽ mấp máy, lại không biết nên nói gì.
“Là ta không đúng, ta không nên không nên dối gạt ngươi.” Đoan vương vùi mặt vào cổ y, “Đừng đi, có được không?”
Giang Phong Lâm trầm mặc một lát, nói: “Ta muốn trở về thăm cha ta.”
Đoan vương nghe xong lập tức nghĩ tới con chim bồ câu hắn bắt được. Trong thư Giang Phong Lâm viết cho cha y nói, đợi chuyện ở Bắc Kỳ kết thúc, y sẽ lập tức trở về.
Ngươi vẫn cứ muốn đi… Trong lòng Đoan vương khổ sở, cắn một miếng trên cổ Giang Phong Lâm, “Chi bằng như vậy, cứ mặc kệ chuyện trong kinh.” Chỉ cần triều cục chưa định, có phải ngươi sẽ không rời đi không?
Giang Phong Lâm nhíu mày, “Ngươi và Thái tử điện hạ đã bày mưu nhiều năm, sao có thể…”
“Nhưng ta muốn ngươi!” Đoan vương nắm lấy cổ tay y, trầm giọng nói: “Giang Phong Lâm, ở trong lòng ngươi ta không quan trọng đến vậy sao? Ngươi nói đi là đi, có từng nghĩ tới ta chưa?”
Giang Phong Lâm sửng sốt, “Ta…”
Y dừng một lát, nói: “Ta chưa nói, sẽ không trở lại.”
Đoan vương đau lòng hơn nửa ngày: “…”
– —–oOo——