Giang Phong Lâm nhìn hắn, “Ta xa nhà lâu như vậy, không nên trở về thăm cha sao?”
Đoan vương sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt người trong ngực, ghé vào vai y cười ra tiếng.
Giang Phong Lâm: “…”
“Có phải ngươi cố tình không hả?” Đoan vương véo eo y nói, “Cười nhạo ta à?”
Giang Phong Lâm lẩm bẩm: “Ngươi đâu có hỏi.”
“Bây giờ ta hỏi đây.” Đoan vương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với y, “Giang Phong Lâm, trong lòng ngươi có ta không?”
Giang Phong Lâm không trả lời, chỉ nhẹ giọng đáp: “Chờ vết thương của ngươi khỏi thì cùng nhau trở về đi.”
Đáy mắt Đoan vương hiện ý cười, ôm người càng chặt hơn, “Được.”
Bên ngoài viện ánh nắng trải dài, tuyết đông tan chảy.
Đoan vương ở biệt viện dưỡng thương hơn một tháng, ngay cả công vụ của vương phủ cũng gần như đều mang hết sang đó.
Vì vậy người của vương phủ luôn chạy tới chạy lui trong biệt viện.
Một ngày nọ Giang Phong Lâm bưng thuốc đi tới cửa viện, trông thấy Thập Thất đứng ở trong viện nói chuyện vương phủ mấy ngày gần đây.
Hắn nói xong lại vội vã rời đi, có lẽ là còn có chuyện khác cần làm.
Giang Phong Lâm đặt thuốc trên bàn đá trong viện, dừng một chút, nói: “Ngươi vẫn nên quay về vương phủ đi.”
Đoan vương đi tới lắc đầu nói: “Không về, ở đây thanh tịnh hơn nhiều.”
“Vết thương của ngươi gần như khỏi hẳn rồi.” Giang Phong Lâm nói, “Cũng không thể cứ ở chỗ này được.”
“Vì sao không thể?” Đoan vương ôm y nói, “Phá bỏ vương phủ là được chứ gì?”
Giang Phong Lâm: “…”
“Trở về cũng được.” Đoan vương nói, “Nhưng ngươi phải đi cùng ta.”
Giang Phong Lâm suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
Ngày đó khi trở về vương phủ, Giang Phong Lâm đứng ở ngoài cửa phòng trước kia, trong chốc lát có hơi ngẩn ngơ.
Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, rốt cuộc y vẫn cứ trở về.
Đoan vương lôi kéo y đẩy cửa phòng ra, nói rằng đã phân phó người quét dọn rồi.
Bên trong phòng không có gì thay đổi, vẫn như ban đầu, chỉ là, hình như thêm vài bộ quần áo.
Giang Phong Lâm nhìn đống quần áo trên giường, buồn bực nghĩ, cái này hình như… Là quần áo của vương gia?
“Cái này…”
“Là quần áo của ta.” Đoan vương ôm y từ phía sau, “Sau khi ngươi dọn đi thì ta ở chỗ này.”
“Ta quá nhớ ngươi.” Đoan vương nói, “Chỉ ở chỗ này mới có thể ngủ được.”
Giang Phong Lâm ngẩn ra, trong lòng càng thêm chua xót. Y nắm lấy bàn tay bên hông mình, khẽ nói: “Ta cũng… Rất nhớ ngươi.”
Đoan vương đột nhiên duỗi tay bế y lên, nhanh chóng đi về phía giường.
Giang Phong Lâm bị dọa sợ, “Ngươi…”
Đoan vương đè người xuống giường, khàn giọng cười nói: “Nhớ ta cái gì?”
Hai tai Giang Phong Lâm nóng lên, “Không có… Không có gì.”
“Thật không?” Đoan vương chậm rãi rút thắt lưng y ra, ghét sát vào tai y, thì thầm nói gì đó.
Lập tức cả cổ Giang Phong Lâm cũng đỏ, lại nhớ ra còn sổ sách chưa xử lý, buồn bực nói: “Khi đó ngươi không say, có đúng không?”
“Ta nói ta say khi nào?” Đoan vương nói, “Ta nói ta không say, là ngươi không tin.”
Giang Phong Lâm nhất thời nghẹn lời, “Ta…”
“A Kiểm…” Đoan vương cố ý nói, “Không lẽ là ngươi tự mượn cớ cho mình?”
Giang Phong Lâm: “Không phải… Ưm…” Môi chợt ấm áp, người bên trên d3 xuống.
Giang Phong Lâm bị hôn đến mơ mơ màng màng, khi tỉnh táo lại thì quần áo đã bị cởi tới eo, lòng bàn tay ấm áp s0 so4ng phía sau y.
“Không được.” Y đỏ mặt bắt bàn tay đang sờ lung tung kia lại, “Ban ngày…”
“A Kiểm, không phải còn có một câu là…” Đoan vương duỗi tay kéo chăn, phủ kín người, “Tuyên dâm giữa ban ngày?”
“Thịnh Trường Uyên, ngươi… Ưm…”
Đệm chăn trong màn rung động, tiếng thở d0c xen lẫn r3n rỉ, vương trong ánh nắng sáng ngời.
Khi Giang Phong Lâm tỉnh lại thì trời đã tối.
Toàn thân y bủn rủn, dường như hoàn toàn không có chút sực lực nào.
“Tỉnh rồi à?” Đoan vương ôm y, cúi đầu hôn, lại bị người trong ngực đưa tay đẩy đầu.
Giang Phong Lâm yên lặng đẩy đầu hắn ra xa một chút.
“Giận hả?” Đoan vương lại ghét sát vào, thấp giọng nói: “Nhưng mà ngươi vừa gọi ta thì ta đã không nhịn được…”
Giang Phong Lâm giương mắt lườm hắn, lại nhịn không được mà nóng cả má.
Y nhớ mang máng giữa lúc khó kiềm chế nổi, bản thân đã rì rầm gọi: “Trường Uyên…”
“A Kiểm.” Đoan vương vu0t ve khuôn mặt ửng đỏ của y, ghé vào lỗ tai y nói: “Mặt ngươi nóng thật đấy.”
Giang Phong Lâm tức giận đến nổi đạp hắn một cái trong chăn, lại bị người nọ giữ lại, lòng bàn tay sờ dọc theo bắp đùi đi lên…
“Trưởng sử đại nhân.” Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng gõ cửa, Thập Thất đứng ngoài nói, “Ngài có đó không? Đại nương gói sủi cảo, bảo ta đưa cho ngài một đĩa.”
Đoan vương đang đè người trên giường: “…”
Giang Phong Lâm nín cười, vỗ vỗ ngực hắn nói: “Ăn sủi cảo thôi.”
Ngoài phòng, Thập Thất vẫn còn đang gõ cửa: “Trưởng sử đại nhân, ngài có trong đó không?”
Đoan vương phẫn nộ: “Không ở.”
Thập Thất ngoài cửa: “…” Sao, sao lại là Vương gia? Không phải Trưởng sử đại nhân đã dọn về rồi sao?
Sau đó trong phòng sột sột soạt soạt một hồi, chỉ chốc lát sau thì thấy vương gia nhà hắn đen mặt, quần áo xốc xếch mở cửa phòng.
Thập Thất ngây cả người, “Vương, vương gia?”
Đoan vương nhận sủi cảo trong tay hắn, liếc mắt nhìn hắn lạnh lẽo nói: “Hôm nay dắt ngựa đi dạo rồi à?”
Chân Thập Thất mềm nhũn, không khỏi nghĩ tới bộ dạng Hứa Nhị gào khóc chạy theo ngựa lúc trước. Nào có phải dắt ngựa đi dạo đâu, rõ ràng là ngựa dắt người mà!
Hắn sợ mất mật: “Vương, vương gia…”
Lúc này Giang Phong Lâm cũng đã đi tới, hỏi: “Phòng bếp có cháo không?”
Thập Thất như được đại xá, vội vàng nói: “Ta đi xem!” Nói xong thì vội vàng chạy mất, giống như có ma quỷ đuổi theo vậy.
Đoan vương duỗi tay kéo Giang Phong Lâm đứng bên cạnh: “Ngươi muốn ăn cháo à?”
Giang Phong Lâm cố ý nói: “Ngươi biết nấu hả?”
Đoan vương: “… Biết.” Chắc là không khó hơn gói sủi cảo đâu nhỉ?
Vẻ mặt Giang Phong Lâm không tin, “Thực sự biết?”
Đoan vương đưa sủi cảo trong tay cho y, “Ngươi ăn sủi cảo trước đã, ta sẽ quay lại ngay.” Nói xong thì sửa sang lại quần áo rồi đi mất.
Khóe môi Giang Phong Lâm giương lên, bưng sủi cảo vào phòng.
Y bị Đoan vương giày vò hơn nửa ngày, bây giờ cũng thấy hơi đói bụng, lúc đang ăn sủi cảo thì chợt nghe bên ngoài viện đột nhiên có người hét lớn: “Không xong! Phòng bếp bốc cháy rồi!”
Giang Phong Lâm: “…”
Bên ngoài phòng bếp, đại nương vội vội vàng vàng xách một thùng nước đi tới, thấy Đoan vương đứng gần ánh lửa, tay áo cũng đã bị đốt hơn phân nửa.
Bà giật mình nói: “Vương gia, sao ngài lại ở đây? Mau tránh xa một chút.”
Đoan vương: “… Đi ngang qua.”
– —–oOo——