Đoan vương nghe tiếng động, quay đầu lại, “A Kiểm…”
Giang Phong Lâm bước lại gần, kéo tay áo của hắn nhìn một chút, “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Đoan vương hơi xấu hổ, “Khụ, không biết sao… Tự nhiên lại cháy.”
Giang Phong Lâm nín cười, giơ tay lên lau sạch chút bụi dính trên mặt hắn, hùa theo nói: “Ừm.”
Đoan vương: “…” Thoạt nhìn như ngươi chẳng hề tin tí nào.
Đại nương lại xách thêm một thùng nước tới, thấy bộ dạng này của hai người thì bỗng nhiên phúc chí tâm linh*.
(*) Khi vận may tới tới thì đầu óc cũng sáng suốt lanh lợi hơn.
Bà rất là ưa thích Giang Phong Lâm, vốn nghĩ nếu như y để ý Lăng Nhi nhà bà thì bà sẽ giao phó nữ nhi cho y.
Thế nhưng mấy tháng trước bà từng hỏi khéo Giang Phong Lâm, hỏi xem y có ý với Lăng Nhi nhà bà không?
Khi đó hình như Giang Phong Lâm hơi mất tự nhiên, lại thản nhiên nói, ta… có người trong lòng rồi.
Thì ra… Đại nương xách nước nghĩ, người trong lòng Trưởng sử đại nhân, chính là vương gia?
Bà nhìn hai người đứng nhìn cách đó không xa, cười híp cả mắt. Cũng rất là xứng đôi.
Lúc này Đoan vương không nấu được cháo nhưng không từ bỏ ý định, lặng lẽ nhìn đại nương nấu mấy lần, sau nhiều hồi suýt nữa đốt phòng bếp thì rốt cuộc cũng nấu được một nồi cháo không cháy.
Thập Thất xách thùng nước canh giữ ở bên ngoài phòng bếp lệ nóng doanh tròng. Không cần sợ bốc cháy nữa rồi.
Giang Phong Lâm cũng mặt mày vui vẻ, ngươi một miếng ta một miếng cùng Đoan vương, ăn hết cháo.
Vì vậy bắt đầu từ ngày này, người trong vương phủ thường thấy vương gia của bọn họ tới phòng bếp nấu cháo.
Người trong phủ khó hiểu, sao gần đây vương gia thích ăn cháo thế nhỉ?
Đại nương cười híp mắt nói, là Trưởng sử đại nhân thích.
Trong phòng ngủ, Giang Phong Lâm eo mỏi chân mềm nằm lì trên giường, rất là muốn ăn cháo.
Mấy tháng sau Đoan vương dẫn theo Giang Phong Lâm đi đường thủy xuôi về phía Nam.
Lúc Giang Phong Lâm lên thuyền mới biết là trở về Đại Diên, không khỏi có chút lo lắng, “Hiện nay triều cục chưa ổn, ngươi đi như vậy…”
Y vốn muốn đợi chuyện ở đây xong hết mới quay về thăm cha cùng Đoan vương.
“Không sao.” Đoan vương nắm bàn tay giấu trong ống tay áo của y, “Đại Diên đã hạ chiến thư, Kế Vô Chước cũng chỉ đang cầm cự hơi tàn thôi, bọn họ không để ý đến ta đâu.”
Sau lần Kế Vô Chước bị thương trong tuyết thì bệnh không dậy nổi, dường như không còn sức sống, già đi rất nhiều.
Nhưng Giang Phong Lâm vẫn không yên lòng, “Vậy chuyện ngươi và bệ hạ bày mưu…”
Lần này xuôi Nam chính là muốn bàn bạc chuyện này cũng hắn.” Đoan vương nói, “Nghe nói hắn muốn thành thân, cũng tiện đi nói tiếng chúc mừng.”
Giang Phong Lâm thấy hắn đã sắp xếp xong xuôi thì gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày trước y nhận được tin tức nói cha y nhiễm phong hàn, ho khan rất nhiều.
Mặc dù y đã gửi thư về Giang phủ, căn dặn Giang Tự Hành chăm sóc cha kỹ càng, thế nhưng lòng vẫn còn lo lắng.
Có lẽ là Đoan vương trông thấy bộ dạng này của y nên mới tìm lý do trở về cùng y.
Giang Phong Lâm cười cười, nắm chặt bàn tay trong tay áo.
Bởi vì đường xá xa xôi, bọn họ lãng phí không ít thời gian ở trên đường. Đợi khi bọn họ về đến Đại Diên thì bệnh phong hàn của Giang Thành Nhạc đã khỏi lâu rồi, khỏe mạnh đến nỗi bị Lâm Tu Viễn đuổi cả ba con phố cũng không thở d0c.
Từ sau khi Thái tử giám sát quản lý chuyện triều chính, Lâm Tu Viễn đã lâu không đuổi đánh Giang Thành Nhạc.
Nhưng mà hôm nay ở ngự thư phòng, lão hoàng đế nhớ lại chuyện cũ, nhắc tới chuyện cầu hòa với Bắc Kỳ mười một năm trước.
Lâm Tu Viễn ngẩn người nghe, ký ức xưa cũ cuồn cuộn trong đầu…
Ông hốt hoảng ra khỏi cung, bắt gặp Giang Thành Nhạc ở cửa cung.
Giang Thành Nhạc thấy ông mất hồn mất vía, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Lâm Tu Viễn bỗng nhiên nổi trận lôi đình cởi giày đập về phía mình.
“Cái lão già nhà ngươi!” Lâm Tu Viễn tức giận, “Đã là ý chỉ hoàng thượng thì tại sao ngươi không nói?!”
Giang Thành Nhạc tránh được chiếc giày đập tới, khó hiểu nói: “Gì cơ?”
“Lừa ta vui lắm có phải không?” Lâm Tu Viễn lại cởi nốt chiếc giày khác, đuổi đánh Giang Thành Nhạc, “Chỉ mỗi ngươi là chịu nhục chịu khổ, còn ta ngang ngược không biết lý lẽ đúng không?”
Giang Thành Nhạc chẳng hiểu ra làm sao, không chút suy nghĩ nhanh chân chạy trốn.
Ông vốn cho rằng lần này cũng chỉ như những lần trước, Lâm Tu Viễn đuổi mệt rồi là thôi. Thế nhưng không biết hôm nay cái lão kia bị làm sao, đứt quãng đuổi cả ba con phố cũng không chịu từ bỏ, thở không ra hơi.
Giang Thành Nhạc sợ Lâm Tu Viễn mệt mỏi sinh bệnh, chỉ đành trốn tránh đi.
Hồi lâu sau ông về đến phủ thì thấy tên sai vặt vội vã chạy tới nói: “Lão gia, đại, đại thiếu gia về rồi!”
Giang Thành Nhạc ngẩn ra, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
“Cha…” Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Giang Thành Nhạc quay phắt đầu lại, thấy Giang Phong Lâm mắt đỏ hoe đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có thêm một nam tử xa lạ.
“Phong nhi…”
Giang Phong Lâm đi tới, quỳ xuống trước mặt ông, nói: “Cha, con trai bất hiếu, khiến người lo lắng.”
Giang Thành Nhạc nhìn đứa con trai ba năm không gặp, ánh mắt nhìn không rõ
Đã trở về rồi… Bàn tay đầy nốt chai của ông run rẩy, nâng Giang Phong Lâm quỳ dưới đất dậy.
“Phong nhi…” Ông há miệng, lại nói không ra lời, chỉ vỗ bả vai con trai, giọng nói khàn khàn, “Không sao là tốt rồi.”
Bình an trở về là tốt rồi.
Đoan vương yên lặng đứng ở một bên, không đợi hai người ôn chuyện cũ đã nghe ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếp đó Giang Tự Hành bước vào.
“Đại ca?” Giang Tự Hành vui vẻ nói,”Huynh về rồi à?!”
Hắn vừa nhìn lại thấy thấy cũng ở đó, nhất thời sa sầm cả mặt: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lúc này Giang Thành Nhạc mới nhớ ra còn có một người khác, hỏi: “Vị này là…?”
“Hắn…” Giang Phong Lâm còn chưa nói hết thì Giang Tự Hành đã cướp lời: “Hắn là Đoan vương của Bắc Kỳ.” Chính hắn đã lừa đại ca ba năm, còn giấu người trong vương phủ, thế nên hộ vệ Giang gia mới lâu như vậy mà vẫn không tìm được người.
Chân mày Giang Thành Nhạc nhíu chặt: “Đoan vương?”
Đoan vương cười cười, “Nhạc…” Giang Phong Lâm chợt đạp hắn một đạp.
Hắn chỉ đành sửa lời nói: “Giang đại nhân.”
Chuyện Thái tử và Đoan vương âm thầm qua lại Giang Thành Nhạc cũng biết, rất nhiều tin tức cũng do ông thay mặt thông truyền.
Thế nhưng sao đột nhiên Đoan vương lại đến Đại Diên? Còn âm thầm lặng lẽ như vậy.
Giang Thành Nhạc cân nhắc, sợ là có chuyện muốn thương lượng với thái tử.
Ông vội vã mời người vào trong phủ, hỏi: “Vương gia đến tìm điện hạ sao?”
Đoan vương: “Đúng vậy…”
Giang Thành Nhạc không dám trì hoãn phút nào, dắt hai con ngựa từ chuồng ngựa ra, nói sẽ dẫn Đoan vương tiến cung.
Đoan vương: “…” Cũng không cần phải vội vã như thế.
Giang Phong Lâm đứng ở một bên, nhịn cười đến nỗi bả vai run rẩy.
Giang Tự Hành nâng khuỷu tay lên đụng y, “Đại ca, ngươi cười cái gì?”
Giang Phong Lâm lắc đầu, nói với Giang Thành Nhạc: “Cha, không còn sớm nữa, ngày mai rồi đi.”
Giang Thành Nhạc suy nghĩ một lát rồi lại dắt ngựa về chuồng, thế nhưng vẫn sai người đưa tin vào trong cung.
Vì vậy, thái tử ở Đông cung xa xa bỗng nhiên nhận được hai phong thư, một phong thư là do Giang Thành Nhạc đưa tới, nói chuyện Đoan vương tới kinh thành.
Một phong thư khác là Đoan vương đưa tới, bên trên chỉ ghi hai chữ: Vô sự.
– —–oOo——