Giang Thành Nhạc sắp xếp cho hắn môt sương phòng, cách viện Giang Phong Lâm hơi xa.
Đoan vương không nói gì, khi trời tối lập tức đi tới chỗ Giang Phong Lâm.
Nhưng hắn vừa đi tới cửa viện thì thấy Giang Tự Hành xách theo hai vò rượu, cũng đang lại gần.
Giang Tự Hành nhướng mày, hỏi: “Có việc?”
Đoan vương nhìn rượu trong tay hắn, mặt dày nói: “Uống rượu.”
Giang Tự Hành: “…” Ai nói cho ngươi uống?
Trong phòng ngủ, Giang Phong Lâm nghe thấy tiếng nói chuyện, mở cửa ra nhìn đã thấy hai người đứng trước cửa viện, giống như hai vị thần giữ cửa.
“Các ngươi…”
“A Kiểm.” Đoan vương cười nói, “Uống rượu không?”
Thái dương Giang Tự Hành giật giật. Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Đây là rượu của ta!
Vì vậy ba người ở trong viện uống đến khi trăng lên giữa trời, vò rượu đã trống rỗng mà vẫn chưa giải tán.
Giang Tự Hành hơi say, thấy Đoan vương còn chưa đi thì không nhịn được nói: “Sao ngươi còn chưa về đi?” Đã bao khuya rồi hả, còn không đi mau?
Đoan vương tỉnh rụi nói: “Ngươi về trước đi.”
Mặc dù Hắn đoạt hơn phân nửa rượu Giang Phong Lâm uống thế nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, dường như không hề có chút men say nào.
Giang Tự Hành bất mãn, “Ngươi đi trước.”
Đoan vương: “Ngươi đi trước.”
Giang Tự Hành: “Ngươi đi trước.”
Giang Phong Lâm ngồi một bên: “…” Hai người các ngươi đang làm trò gì đây?
Y thấy hai người không ngừng lại, chỉ đành khuyên nhủ Giang Tự Hành: “A Tự, đệ say rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Giang Tự Hành giơ tay lên chỉ Đoan vương, hỏi: “Vậy hắn thì sao?” Tại sao hắn vẫn chưa đi?
Đoan vương thản nhiên nói: “Bản vương còn có chuyện muốn nói cùng A Kiểm.”
Giang Tự Hành: “…” Hơn nửa đêm nói cái gì mà nói, không thể chờ đến ngày mai được à?
Giang Tự Hành không chịu đi, lung la lung lay vào phòng Giang Phong Lâm, lấy một tấm chăn từ trong ngăn tủ ra trải trên mặt đất, nói đêm nay sẽ ngủ lại đây.
Hắn vốn muốn nhìn chằm chằm Đoan vương để xem rốt cuộc khi nào thì người này rời đi, thế nhưng men say dần dâng lên, bất tri bất giác ngủ thiếp mất.
Khi Giang Tự Hành tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong phòng vắng vẻ, đại ca không biết đã đi đâu.
Đệm chăn trên giường vẫn được gấp ngay ngắn chỉnh tề như cũ, không giống như đã có người ngủ qua.
Giang Tự Hành càng nghĩ càng thấy sai.
Hắn mở cửa phòng, thấy vò rượu đêm qua nằm rải rác trên bàn đá ngoài cửa, vẫn chưa có ai thu dọn.
Đại ca đi đâu vậy?
Hắn nhấc chân đi ra ngoài viện, chưa đi được mấy bước lại vô thức nhìn về phía sương phòng hôm qua được sắp xếp cho Đoan vương.
Không phải đâu, hắn nghĩ, chắc sáng sớm đại ca ra ngoài hay là ở chỗ cha gì đó.
Vì vậy hắn trở về viện mình rửa mặt, lại hơi đói bụng nên tới phòng bếp xem có gì ăn không.
Nhưng hắn vừa đến bên ngoài phòng bếp thì nghe thấy nha hoàn đứng vây ở của, thì thầm gì đó.
Giang Tự Hành đi tới hỏi: “Sao vậy?”
“Nhị thiếu gia.” Nha hoàn nói, “Vị công tử này nói muốn nấu cháo.”
Công tử? Giang Tự Hành buồn bực nghĩ, công tử cái gì?
Hắn vừa nhìn vào trong bếp thì thấy Đoan vương xắn tay áo, đang vo gạo.
Giang Tự Hành: “…”
Ngoại trừ đám người Giang Phong Lâm, những người khác trong phủ đầu không biết thân phận của Đoan vương, chỉ biết đó là
khách trở về cùng đại thiếu gia.
Nhưng vị khách này sáng sớm đã tới phòng bếp hỏi có gạo không, hắn muốn nấu cháo.
Giang Tự Hành nhìn Đoan vương đổ gạo vào trong nồi, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?” Đường đường là vương gia của Bắc Kỳ lại đường xá xa xôi chạy tới nhà ta nấu cháo ăn?
Đoan vương bỏ thêm ít nước vào trong nồi, lại cười nói: “A Kiểm muốn ăn cháo.”
Giang Tự Hành nheo mắt: “Đại ca của ta đâu?”
Đoan vương: “Y còn chưa dậy.”
Giang Tự Hành: “…”
Một ngày này, Giang Thành Nhạc thấy Giang Tự Hành cứ dùng vẻ mặt đen xì nhìn nhìn chằm chằm Đoan vương, rặt một vẻ muốn tìm bao tải trùm hắn lại đánh cho một trận.
Giang Thành Nhạc chẳng hiểu ra làm sao, cho rằng Đoan vương đắc tội Giang Tự Hành gì đó, hỏi, có chuyện gì vậy?
Giang Tự Hành suýt nữa buôt miệng, hắn có mưu đồ gây rối đại ca!
Thế nhưng cuối cũng vẫn nhịn được, nghẹn hơn nửa ngày mới nói: “Hắn uống rượu của con.”
Chỉ vài vò rượu? Giang Thành Nhạc lắc đầu, chỉ cho rằng Giang Tự Hành lại cáu kỉnh.
Tuy Đoan vương không có chuyện gì muốn tìm Thái tử, thế nhưng hôm qua đã nói vậy trước mặt Giang Thành Nhạc nên đành phải làm bộ làm tịch vào cung đi gặp Thái tử.
Giang Phong Lâm cùng hắn tới Đông cung, Giang Thành Nhạc nghĩ Giang Tự Hành vì vài vò rượu mà tức giận Đoan vương nên tiện ghé tửu lâu mua vài vò.
Ông đang ngồi bên trong tửu lâu chờ rượu thì thấy Lâm Tu Viễn bỗng nhiên đi đến, nhìn mặt bàn trống rỗng rồi lẩm bẩm: “Nghèo thành như vậy, ngay cả rượu và thức ăn cũng không mua nổi?”
Sau đó gọi tiểu nhị nói: “Hâm nóng một bầu rượu, lại thêm vài món ăn nữa.”
Giang Thành Nhạc: “…” Lần này không không phải đánh ta à?
Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, Lâm Tu Viễn tự mình uống rượu dùng bữa, một ly lại một ly.
Giang Thành Nhạc nhìn ông, thầm nghĩ có nên xách rượu chạy hay không, miễn cho một hồi lại bị đuổi theo đánh.
Lâm Tu Viễn thấy Giang Thành Nhạc không nhúc nhích, nhất thời vỗ bàn nói: “Có ăn không hả?”
Giang Thành Nhạc: “… Ăn.”
Vì vậy, bên ngoài tửu lâu người đến kẻ đi, bên trong hai người xa cách mười mấy năm lại uống rượu hoa điêu năm xưa, thoáng chốc như trở lại quá khứ.
Trong Đông cung, thái tử một tay chống đầu nhìn Đoan vương chia điểm tâm với Giang Phong Lâm, khóe miệng giật giật nói: “Ngon không?”
Đoan vương gật đầu, “Cũng tạm được.”
Giang Phong Lâm hơi ngượng ngùng, “Điện hạ…” Lời còn chưa dứt thì Đoan vương lại đưa qua một miếng điểm tâm, “Cái này ngon.”
“Đương nhiên ngon.” Thái tử lạnh nhạt nói, “Thái tử phi của bản vương tự tay làm.”
Ngoài cửa, Cố Lang cho ngựa ăn xong thì tới tìm Thái tử, nghe xong câu này lại yên lặng rời đi.
Ta không phải, ta không có, không biết làm.
Vài ngày sau Đoan vương nhận được tin tức, Trấn Bắc Quân của Đại Diên đã đến Bắc Kỳ, chiến sự vô cùng cấp bách.
Mặc dù Giang Phong Lâm không nỡ xa cha mình và Giang Tự Hành nhưng hai ngày sau vẫn cùng Đoan vương khởi hành trở về Bắc Kỳ.
Trước khi đi, Giang Thành Nhạc muôn vàn ưu tư nghẽn trong ngực, lại chỉ vỗ bả vai y nói: “Cẩn thận mọi chuyện, sớm trở về.”
Giang Phong Lâm gật đầu, vành mắt ửng đỏ.
Cách đó không xa, Đoan vương đứng trên thuyền nhìn hai người cáo biệt bên bờ, chợt nghe phía sau có một tiếng vang nhỏ.
Hắn xoay người, thấy Giang Tự Hành cũng lên thuyền, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Đoan vương cười cười, bỗng nhiên nói: “Thịnh Trường Uyên ta, đời này nhất định không phụ y.”
Giang Tự Hành không nói gì, dừng một chút rồi rời khỏi thuyền.
Mặt sông nhấp nhô gợn sóng, Giang Phong Lâm đứng ở đầu thuyền nhìn kinh thành ngày càng cách xa, một lúc lâu sau không nói gì.
Đoan vương đưa tay nắm tay y, nhẹ giọng nói: “Rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
Giang Phong Lâm quay mặt qua nhìn hắn, nói: “Lần sau trở về… Thì nói với cha ta đi.”
“Được.” Đoan vương nói, “Lần sau ta tới đưa sính lễ.”
Mặt Giang Phong Lâm đỏ ửng, đạp hắn một đạp, “Nói xằng nói xiên.”
Đoan vương cười kéo y vào ngực hôn.
Hai bên bờ sông, núi xanh bóng cây trùng điệp chậm rãi lướt qua…
– —–oOo——