Vậy mà ba tháng sau, tôi lại bị anh ghì chặt vào tường, không thể động đậy.
“Bé cưng lại không ngoan rồi…” Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng nồng nhiệt và nguy hiểm, hình xăm màu đen ở xương quai xanh ẩn hiện.
“Lần này…”
“Phải phạt em thế nào đây?”
1.
Ngày hôm sau khi nhận được giấy báo nhập học đại học, mẹ tôi nói với tôi rằng bà ấy muốn ly hôn.
Dường như bà đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu, hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu trong vụ kiện ly hôn, sau đó đưa tôi đến nhà một người bạn thân để ở nhờ.
“Ba năm trước dì Dao Dao ly hôn, con trai cô ấy là Lục Tuân theo sống cùng với bố nó, hiện tại thì đang sống ở nhà cô ấy.” Mẹ tôi vừa lái xe vừa nói.
“Con còn nhớ nó chứ? Đứa bé đó từ nhỏ đã ngoan ngoãn học giỏi, lễ phép, tính tình cũng hiền lành, nhìn là biết trẻ ngoan.”
“Năm ngoái nó thi đỗ Bắc Đại, con vào đó là học muội của nó, tranh thủ lúc ở đó thì hỏi han tình hình trường học một chút.”
Tôi gật đầu.
Nhà dì Dao Dao ở khu biệt thự cách Bắc Đại không xa, hôm đó dì ấy không có ở nhà, người ra đón chúng tôi là Lục Tuân.
Anh cao 1m85, mặc áo phông trắng quần thể thao, đứng đợi chúng tôi ở cổng lớn, đẹp trai như minh tinh điện ảnh, đến mẹ tôi cũng phải ngẩn người.
“Đứa bé này được nuôi nấng thật tốt.” Mẹ tôi lại một lần nữa cảm thán.
Sau khi vào nhà, Lục Tuân liền pha trà cho chúng tôi, còn mẹ tôi thì không ngừng khen ngợi anh.
“Dì quá khen rồi ạ.” Anh ngại ngùng cười cười. “Mấy hôm nay mẹ cháu đi công tác, bình thường mẹ cháu cũng bận, ít khi về đây, nhưng dì yên tâm, cháu ở nhà bố cũng thường xuyên ở một mình, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Uyển.”
Mẹ tôi nhìn anh với vẻ hài lòng.
“Đồng Uyển bị dì chiều hư rồi, cái gì cũng không biết làm, lúc đầu nghe nói chỉ có hai đứa ở đây, dì còn hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy cháu, dì yên tâm rồi.”
Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn tôi.
“Phải giúp đỡ anh Lục Tuân nhiều vào, đừng có quậy phá, biết chưa?”
Tôi gật đầu.
2.
Dì Dao Dao là bạn cũ của mẹ tôi, tôi và Lục Tuân có thể coi là thanh mai trúc mã. Anh từ nhỏ đã là kiểu con nhà người ta, học giỏi, đẹp trai, cái gì cũng tốt, không bao giờ để bố mẹ phải lo lắng.
Ba năm trước, dì Dao Dao ly hôn, Lục Tuân theo bố, rời khỏi đây.
Mẹ tôi vì muốn tôi tập trung học hành nên đã tịch thu điện thoại, tôi và Lục Tuân cũng từ đó mà mất liên lạc.
Sau khi mẹ tôi rời đi, Lục Tuân xách hành lý lên cho tôi.
Ba năm không gặp, bốn mắt nhìn nhau.
“Anh Lục Tuân, anh cao lên nhiều quá!” Tôi ghen tị nói. “Ba năm nay em chẳng cao lên được chút nào.”
Anh dừng bước, quay đầu cười nhẹ.
“Không đâu, chiều cao 1m62 của em là vừa đẹp rồi.”
Tôi ngẩn người, vội vàng đuổi theo.
“Sao anh biết em cao 1m62?”
Anh ấy cười cười. “Nhìn là biết.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]
Quả nhiên là học bá.
Ánh mắt là thước đo à?
3.
Buổi trưa, Lục Tuân nấu cơm. Tôi một bên kinh ngạc trước kỹ thuật nấu nướng siêu phàm của anh ấy, một bên tôi ăn uống ngon lành chẳng còn hình tượng.
Mà trùng hợp làm sao!
Cả bàn ăn, toàn là món tôi thích.
Lục Tuân ăn được vài miếng, liền buông đũa xuống, một tay chống cằm, hai mắt cong cong nhìn tôi. Chắc là đang có cảm giác thỏa mãn của đầu bếp được công nhận.
“Anh Lục Tuân, anh thật là lợi hại!” Tôi không nhịn được mà buột miệng khen ngợi. “Em mà ở đây ăn ngon miệng quen rồi, vào trường học ăn cơm căn tin không nổi thì phải làm sao?”
“Vậy thì đừng ăn căn tin nữa.”
“Hả?”
“Vào học rồi anh cũng sẽ nấu cho em ăn.”
Tôi chớp chớp mắt. “Nhưng mà vào học rồi em sẽ ở ký túc xá mà.”
Lục Tuân gắp một miếng thịt cho tôi.
“Nếu em muốn, cứ tiếp tục ở đây cũng được.”
“Hả?”
“Bắc Đại toàn là tinh anh từ khắp mọi miền đất nước, quan hệ ký túc xá không đơn giản như vậy đâu.” Anh thản nhiên nói. “Anh đã xin ở ký túc, nhưng buổi tối học kỳ sau anh đều sẽ về đây, mẹ anh thường không ở đây, nên em cứ tiếp tục ở cũng được, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Tôi sững người.
“Không cần đâu ạ, phiền anh quá, em ở ký túc xá là được rồi.”
Lục Tuân tao nhã cầm đũa, mỉm cười không phủ nhận cũng không khẳng định.
“Không sao, đến lúc đó rồi tính.”
4.
Những ngày sau đó, tôi và Lục Tuân chung sống rất vui vẻ. Tính cách của anh thực sự rất tốt. Sự xa cách và khách sáo sau ba năm chỉ trong vài ngày đã tan biến, chúng tôi cùng học Kinh tế, chỉ riêng chuyện đại học thôi cũng đã có rất nhiều chủ đề chung.
Nói đến chuyện học hành, tôi luôn giỏi tiếng Anh, dở toán. Vì vậy, khi Lục Tuân đề nghị dạy kèm tiếng Anh cho tôi, tôi tự tin nói không cần.
“Không cần?” Anh cười cười. “Trình độ hiện tại, có qua nổi chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn không?”
“Em đã làm đề thi thử rồi.” Tôi ngẩng đầu. “Hơn 600 điểm đấy.”
“Ồ.” Anh rút ra một xấp đề. “Nhưng mà tối qua dì còn nhắn tin cho anh, bảo anh phải giám sát em luyện tiếng Anh hai tiếng mỗi ngày, nói là muốn em năm ba tranh thủ xin suất đi giao lưu nước ngoài.”
“Em lại không muốn đi du học.” Tôi quay đầu lầm bầm. “Hơn nữa tại sao đã là sinh viên đại học rồi mà còn bị quản lý thế?”
“Vậy không thì thử xem sao?”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Cái gì?”
Anh ngồi xuống trước mặt tôi, trên tay cầm xấp đề, mỉm cười nhìn tôi.
“Anh đã đồng ý với dì là sẽ quản em, dù sao cũng phải cho dì ấy một câu trả lời, bộ đề mô phỏng này em chọn một bộ, nếu đạt 600 điểm, anh sẽ không quản em nữa, thế nào?”
“Như vậy, anh cũng dễ nói chuyện với dì.”
Nghe cũng là một ý kiến hay.
“Được.” Tôi đưa tay định rút đề.
“Chờ đã.” Anh đột nhiên giữ tay tôi lại.
“Dù sao cũng là sinh viên đại học rồi, có muốn chơi một trò chơi không?”