Cùng Thanh Mai Trúc Mã Chơi Trò Yêu Đương - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Cùng Thanh Mai Trúc Mã Chơi Trò Yêu Đương


Chương 2


“Trò chơi?”

Anh gật đầu.

“Gần đây trong trường đang thịnh hành lắm, năm ván đấu.”

Năm ván đấu?

“Trò chơi bao gồm năm ván đấu, nội dung thi đấu của mỗi ván do hai người thương lượng quyết định, mỗi ván người thắng có thể đưa ra một yêu cầu với người thua.”

“Trong trường hợp không vượt quá phạm vi pháp luật, người thua phải thực hiện yêu cầu đó, còn yêu cầu đưa ra phải là yêu cầu mới, không được trái với yêu cầu mà người thắng đã đưa ra trước đó, tức là không được phủ nhận yêu cầu trước đó.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

“Thôi bỏ đi.” Anh đột nhiên lắc đầu cười. “Em vẫn còn là trẻ con, chúng ta cứ rút đề đơn giản thôi…”

“Em chơi!”

Anh sững người.

“Em không phải trẻ con.” Tôi lầm bầm. “Hơn nữa em thấy luật chơi cũng khá thú vị.”

“Thật sự muốn chơi?”

“Vâng ạ!”

“Được rồi.” Anh mỉm cười. “Vậy thì lấy tờ đề tiếng Anh này làm ván đầu tiên, được không?”

6.

Luật chơi ván đầu tiên rất đơn giản, tôi và Lục Tuân mỗi người bốc một bộ đề làm, tôi làm đề thi cấp bốn, anh làm đề thi cấp sáu, ai điểm cao hơn thì người đó thắng. Trước khi trận đấu bắt đầu, điện thoại của tôi rung lên. Là Tô Ánh gửi một video ngắn hài hước trong nhóm chat.

Tân sinh viên năm nhất của trường chúng tôi đã lập một nhóm chat, Tô Ánh là đàn anh khóa trên chúng tôi, cũng là bạn học cấp ba của tôi.

Anh ấy tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người rất thân thiết, thường xuyên giải đáp thắc mắc giúp mọi người trong nhóm.

Tôi đang xem tin nhắn trong nhóm, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng Lục Tuân.

“Có chuyện gì vui vậy?”

“Là nhóm chat tân sinh viên khoa bọn em.” Tôi giải thích. “Họ muốn mấy hôm nữa tổ chức offline.”

“Ồ.” Lục Tuân cười cười. “Người không biết còn tưởng em đang nhắn tin với bạn trai đấy.”

Bạn… trai?

Khuôn mặt Tô Ánh không biết tại sao lại đột nhiên hiện lên trong đầu.

Tôi lắc đầu.

“Không có đâu, mẹ em quản em nghiêm lắm, ba năm nay em không có điện thoại, sao có bạn trai được chứ.”

Lục Tuân mỉm cười, giúp tôi mở đề thi ra.

“Bắt đầu làm bài thôi.”

7.

Hai tiếng sau, tôi ngây người nhìn tờ đề thi tiếng Anh cấp bốn trong tay, rồi lại nhìn sang tờ đề thi cấp sáu của Lục Tuân. Tôi vậy mà lại thua… Thua một cách thảm hại.

Bộ đề mà Lục Tuân mang đến và bộ tôi làm trước đó hoàn toàn không cùng một độ khó.

Bài thi thảm hại của bản thân và bài thi điểm tuyệt đối của Lục Tuân tạo nên sự tương phản rõ rệt, mà từng chữ cái trên bài thi dường như là đang cười nhạo sự tự tin vừa rồi của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]

“Chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn cấp sáu… mà khó vậy sao?” Tôi không dám tin.

“Chắc là do người ra đề thôi.” Anh xem qua bài thi. “Anh cũng không ngờ là độ khó lại như vậy, tờ đề này là hôm nay anh đi siêu thị, lúc đi ngang qua hiệu sách bên cạnh tiện tay lấy.”

Tôi bực bội gãi đầu.

“Vậy… ván đầu tiên anh thắng rồi…”

“Yêu cầu của anh là gì?”

Thật ra tôi cũng khá tò mò.

Trò chơi này, rốt cuộc có thể đưa ra yêu cầu gì.

Anh dừng động tác đang dọn dẹp bài thi, quay đầu lại nhìn. Đôi mắt anh rất đẹp, trong mắt luôn như ẩn chứa một tia sáng dịu dàng và trong veo. Nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không biết tại sao, tôi lại vô thức rùng mình.

Trong sâu thẳm đôi mắt dịu dàng ấy, giống như có một dòng xoáy nguy hiểm vô hình, đang không ngừng xoay chuyển, mà ở sâu thẳm dòng xoáy là… Sói.

Một con sói đang chờ cơ hội để săn mồi, rất nguy hiểm…

Tôi giật mình bởi suy nghĩ của bản thân, còn chưa kịp hoàn hồn, trên môi đã bị một ngón tay thon dài áp lên. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng ma sát, đầu óc tôi như muốn nổ tung.

“Lục… anh Lục Tuân?” Giọng nói vô thức run rẩy. Nhưng chỉ một thoáng, anh đã buông tôi ra.

“Em xem.” Anh đã khôi phục lại vẻ mặt như thường, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bài thi. “Đây chính là điểm thú vị nhất của trò chơi này, bởi vì em sẽ không biết, đối phương rốt cuộc sẽ đưa ra yêu cầu gì, mà em lại không thể từ chối.”

“Còn về yêu cầu của anh…” Anh nhún vai. “Không ngờ em lại thua thảm hại như vậy, anh còn chưa kịp nghĩ ra.”

Chưa… kịp nghĩ ra?

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Phản ứng lại anh đang nói gì, tôi bực bội nói: “Vậy là anh đang cười nhạo em hả?”

Anh lắc đầu, không đáp mà chỉ cười. “Đã đến giờ cơm tối rồi, em qua giúp anh một tay được không?”

8.

Lúc rửa rau trong bếp, tôi luôn nhịn không được mà lén lút liếc nhìn Lục Tuân. Anh quả thực vẫn là dáng vẻ ôn nhu như tôi vẫn thường quen thuộc. Hơi thở mang đầy tính xâm lược vừa rồi, chắc là tôi ảo giác thôi.

Trước khi nấu ăn, anh đi tắm, thay một chiếc áo phông cổ rộng, lúc cúi đầu, xương quai xanh ẩn hiện lộ ra một mảng màu đen.

“Đây là… hình xăm?” Tôi ngây người nhìn.

Anh ừ một tiếng.

“Là sói.”

“Sói?”

Anh quay đầu lại, mỉm cười.

“Uyển Uyển, em có hiểu biết gì về sói không?”

Tôi lắc đầu. “Chỉ biết là sói ăn thịt.”

Anh cười.

“Quả thực, mọi người đều biết sói rất hung dữ, nhưng có một điều, rất nhiều người đều không biết…”

“Cái gì ạ?”

Anh quay đầu lại, nhìn tôi.

“Sói cả đời chỉ có một bạn đời.”

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy của anh và hình xăm màu đen ẩn hiện trên vai, cảm giác như muốn hút người ta vào trong.

“Một khi đã xác định, sẽ mãi mãi không thay đổi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN