Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác - Chương 1.4: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác


Chương 1.4: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp


Nghe thấy thế Nazumi tỏ ra giận dữ, vô tình lớn tiếng đáp lại.

– Em nghĩ chuyện đấy là cần thiết, em không muốn người khác xem thường anh trai mình.

Với những lời gắt gỏng vừa thoát ra từ miệng của cô em gái xinh xắn tựa đang chắc mắng mình, cứ như thể một người mẹ cố gắng dạy dỗ lại đứa con trai cứng đầu. Trước những lời nói chứa đầy thứ cảm xúc ngưỡng mộ, cậu không biết phải trả lời thế nào cho đúng tình huống này, chỉ biết cúi thấp đầu thở dài chấp nhận chịu thua, dừng cuộc cãi vã này lại. Cũng vì bản thân cậu không thề muốn Nazumi xé cái chuyện nhỏ nhặt không đâu này ra to hơn, mà làm xước mẻ tình anh em trong gia đình.

Gia đình ?. Bây giờ cụm từ nghe có vẻ hạnh phúc ấy đối với cả hai người, thì chỉ còn mỗi cậu và đứa em gái hay cáu gắt Nazumi. Nên có lẽ người anh trai đành lùi một bước để không phải gây xích mích với nhau.

Còn việc chàng trai đó có là kỵ sĩ thuộc nhánh hỗ trợ không được tôn trọng, như các kỵ sĩ thuộc nhánh chiến đấu khác, chỉ vì năng lực sở hữu không được mạnh mẽ hoặc không phát huy đa dạng trong trận đánh. Điều đấy hoàn toàn không quan trọng đối với cậu, cho dù là ở nhánh nào đi nữa thì bản thân cũng phải ra tuyền tuyến đối mặt với lũ quái vật Exitium kia, cố gắng đẩy lùi cuộc tấn công và buộc chúng phải quay về cái thế giới mà bọn Exitium đấy được sinh ra. Cậu chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi, về cái lý do mà bản thân không quan tâm việc mình bị xếp vào nhánh nào, như những người khác.

Mặc dù biết rõ kỵ sĩ hỗ trợ luôn bị xem thường, vì loại năng lực sở hữu không được mạnh mẽ hoặc không phát huy đa dạng trong các trận đánh. Khiến cho rất nhiều cá nhân khác nghĩ rằng những kẻ thuộc nhánh kỵ sĩ hỗ trợ là vô dụng, là không cần thiết. Do suy nghĩ tiêu cực ấy đã vô tình tạo sự phân biệt đối xử giữa hai nhánh Kỵ Sĩ Devepole.

Thuộc nhánh hỗ trợ hay nhánh chiến đấu, miễn bản thân được ra tuyền tuyến tiêu diệt bọn Exitium khát máu với danh nghĩa là kỵ sĩ Devepole, thì việc bị phân biệt đối xử chẳng còn quan trọng nữa, cậu thừa chất xám để nhận thức ra điều này. Đây cũng chính là lời thề của riêng cậu vào cái ngày định mệnh tàn khốc đó, cho đến tận bây giờ nó vẫn khắc sâu tận trong kí ức, chưa bao giờ phai nhạt đi theo thời gian cho dù là một chút.

Nó đã khiến lòng cậu không ngừng nguôi ngoai mà quên đi được.

Chính là cái ngày sự kiện Collide With Another World bắt đầu, đã cướp đi rất nhiều sinh mệnh. Ngày 28 tháng 8 của 5 năm về trước, dưới màn đêm vô tận đang lấp ló ánh trăng sáng núp sau các đám mây khô, chậm chạp trôi theo cơn gió lạnh lẽo của mùa thu và hàng ngàn ngôi sao băng bay qua, để lại những vệt trắng trên bầu trời, giống hệt một bức tranh sơn dầu sống động. Mà chàng trai mang tên Kirima Teniya sẽ không bao giờ quên được cái ngày tồi tệ hôm đó, cũng là ngày ba mẹ cậu đã ra đi mãi mãi.

Cố gắng kiềm né thứ cảm xúc khó chịu ấy xuống, mỗi khi bản thân cậu tự gợi nhớ về ký ức đau thương đó.

Cậu sờ đầu cười ngượng, nhỏ nhẹ nói…

– Lần sau anh sẽ cố gắng hơn mà… Anh chưa bao giờ quên được cái ngày đó, cùng tội lỗi của mình đâu. Nên được chiến đấu với tư cách là Kỵ Sĩ Devepole, là anh vui rồi.

Gương mặt cậu bỗng hiện lên vẻ thanh thản đến lạ thường cùng nụ cười mỉm trên đấy.

Nhẹ nhành đưa cách tay phải lên đầu Nazumi, chậm rãi vuốt ve mái tóc xanh nhạt óng ả ấy. Như đang xoa đầu đứa trẻ con ngây thơ.

– …

Biểu cảm gây gắt lúc này dường như tan biến khỏi khuôn mặt xinh xắn của cô, thay vào đấy là một nỗi buồn khó tả nào đó ở trong lòng. Khi nhìn thấy bộ dạng thanh thản ấy từ người anh trai, Nazumi thừa biết tận sâu thâm tâm cậu đang tự gợi nhớ lại cảnh tượng tồi tệ ngày hôm đó.

Đúng vậy, cô giống anh trai mình chưa bao giờ đủ sức để vứt bỏ cái ký ức đáng ghét ấy hoặc cố gắng lãng quên nó, ngược lại lúc nào cũng giữ trong lòng. Cả hai người đã tận mắt thấy ba mẹ mình bị giết bởi lũ quái vật gớm ghiếc ấy, ngay trước mặt mà không thể làm gì ngoài việc run rẩy sợ hãi và chạy trốn.

Để lại nỗi đau đớn không dứt, khiến Teniya lúc nào cũng tự chắc mình rồi xem đó là tội lỗi của bản thân. Nhưng điều này vô tình giúp cho hai anh em họ hiểu nhau hơn.

Ngày 28 tháng 8 thật sự là ngày tồi tệ nhất trong cả lịch sử nhân loại, nhiều người cũng phải chịu cảnh mất mát lớn như hai người bọn họ. Nhưng rất ít người đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau ấy, tiếp tục vững bước tìm kiếm nguồn động lực cho tương lai phía trước.

Số còn lại thì quằn quại trong nỗi buồn bã khi mất đi người mình yêu quý quá lâu, không có một ai an ủi hay động viên. Khi đạt tới giới hạn sự chịu đựng, nhiều người đã tìm tới cái chết để giải thoát bản thân khỏi xiềng xích của sự hối tiếc. Kết thúc cuộc đời của chính mình

Nazumi hít một hơi thật sâu, như chuẩn bị đẩy hết tất cả cảm xúc trong cô lúc này ra ngoài, theo những lời sắp sửa thốt lên.

– Em đã nói rất nhiều lần rồi mà, đấy không phải là lỗi của riêng một mình anh hai… Ba mẹ muốn chúng ta sống mà đã hy sinh bản thân, đó không phải là những gì chính miệng anh nói vào lúc ấy sao.

Thấu hiểu, thương cảm, buồn bã, nuối tiếc… Sợ hãi. Tất cả thứ cảm xúc con người đó dần dần hiện lên gương mặt xinh xắn của Nazumi, và trong từng câu chữ mà cô vừa thốt ra cũng chứa đầy những cảm xúc ấy. Hai dòng nước mắt bỗng chảy dài trên má.

– Ukm, nhưng lúc đó anh thật sự đã không làm được gì ngoài việc chạy trốn, cũng không bảo vệ nổi cho em. Anh lúc nào cũng yếu đuối và vô dụng, chỉ biết tỏ vẻ mình mạnh mẽ, trong khi một người anh còn không bảo vệ nổi.

Cậu chẳng thể làm gì khác, ngoài việc đứng nhìn đứa em gái mình yêu thương đang đổ lệ, mà tự chắc móc bản thân thật vô dụng và kém cỏi. Không xứ đáng làm anh trai của Nazumi, mặc dù được thần linh cho thêm cơ hội thứ hai để hoàn thành nghĩa vụ này, đáng lẽ mình nên chết đi cho xong. Teniya nghĩ thầm trong bụng.

Mặc dù là nói ‘mình nên chết đi cho xong’, nhưng đấy cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của bản thân khi bị trái tim chi phối mà thôi. Cậu không cho phép mình được chết, mà bỏ lại Nazumi bơ vơ một mình ở thế giới này lần nào nữa. Chắc chắn là thế.

Cô em gái ngẩng mặt nhìn Teniya, bằng đôi mắt vẫn còn đọng lệ. Bát bỏ cái suy nghĩ tiêu cực kia từ người anh trai.

– Chẳng phải anh đã…

– ANH ĐÃ SUÝT MẤT EM VÀO HÔM ĐÓ!

Chưa kịp nói hết câu thì cậu đã lớn tiếng quát lên cắt ngang những điều mà Nazumi sắp sửa nói ra, bởi cơn giận dữ và căm ghét dành cho chính bản thân mình đã qua vượt giới hạn. Teniya thừa biết cô chuẩn bị nói gì, đấy cũng là điều cậu không thề muốn nghe vào chính lúc này. Nó sẽ khiến cho cậu cảm thấy tồi tệ hơn nữa, khi nhớ lại hình ảnh đấy.

Một đòn tất công chí mạng bằng móng vuốt, lao tới xé nát một phần cơ thể ở bên phải cậu chỉ trong nháy mắt, máu tươi không ngừng tuôn trào ra ngoài, mùi tanh từ máu lởn vô không khí. Kirima Teniya cứ nghĩ mình đáng lẽ phải chết vào lúc đó rồi chứ, khi tỉnh dậy thì cậu đã thấy mình đang nằm trên đùi của Nazumi đang khóc nứt nở, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn ngoại trừ chiếc áo hoodie bị xé rách tơ tả.

Teniya chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đấy chỉ là một giấc mơ khủng khiếp, vì cảm giác đau đớn đang hấp hối mà cậu nhận được hoàn toàn là thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN