Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác - Chương 1.5: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác


Chương 1.5: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp


Không có ý định nói tiếp, cô câm lặng trước cảm xúc đó chứ không phải là câu nói lớn tiếng ấy.

Bầu không khí bắt đầu nặng nề trở nên căng thẳng hơn trước, sau khi Teniya vừa quát lên theo vô thức ngay trước mặt em gái. Vì mỗi lần nhớ về khoảnh khắc đó cậu không bao giờ kiềm nén nổi bản thân mình mà lại vô cớ tức giận, một vết thương lớn trong tim vẫn chưa lành.

Cậu không tức giận về cái gì hay người nào, mà chính là bản thể yếu đuối vô dụng của mình, đã không giúp ít được gì vào lúc đấy, chẳng bảo vệ nổi đứa em gái mình yêu quý. Cho đến giây phút đáng lẽ là cuối cùng trong cuộc đời, Teniya vẫn phải nhìn Nazumi khóc lóc với sự tuyệt vọng, quên đi cả mối nguy hiểm phía trước.

Nazumi đã từng trải qua những chuyện tồi tệ ấy cùng anh trai, nên cô cảm nhận được nỗi bứt rứt sâu trong lòng cậu, cho dù cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng Nazumi vẫn thấu hiểu được sau lời nói đấy. Thứ người ngoài không thể hiểu rõ. Cô không chấp nhận việc Teniya cứ dành hết cảm giác đó rồi xem nó như tội lỗi bản thân. Tại sao không chia bớt cho đứa em gái vô dụng này, chúng ta là anh em mà, dòng suy nghĩ hiện lên tâm trí như đang tạo ra hình ảnh nào đấy.

Nazumi cúi đầu thật thấp đưa mắt nhìn xuống nền đất với sắc mặt đau buồn muốn bật khóc hơn nữa, mặc dù nước mắt vẫn đang tràn ra khỏi khóe mắt cô, không cách nào nén lại được. Hình ảnh ngày đó trong ký ức lại hiện lên một cách rõ ràng, cùng nhiều dòng suy nghĩ khác, giống hệt bản thân cô đang quay về quá khứ chứng kiến lại những sự việc ấy.

Cô ước rằng là vậy, để cho mình có thể thay đổi tình cảnh lúc đó. Nhưng tiếc là nó chỉ là hồi tưởng mà thôi.

Khung cảnh trên ngọn đồi cao mà Nazumi từng cùng gia đình mình đi đến ngắm mưa sao băng, đó quả thật là một chuyến đi chơi xa nhà hạnh phúc, lúc đấy cô đã rất vui. Nhưng kí ức ấy là thứ Nazumi không thề muốn nhớ tới chút nào, càng lại không thể xóa nó khỏi đầu được, mặc dù cô rất muốn kí ức đó biến mất như một tập tin video vô tình bị xóa khỏi bộ nhớ máy.

Hình ảnh một đứa trẻ tầm 12 tuổi ngồi bệt xuống nền cỏ xanh chỉ biết khóc lóc, mà chẳng biết làm gì khác ngoài việc nhìn người anh trai trạc tuổi mình đang nằm trên vũng máu của bản thân. Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp ấy của người anh trai , một con Exitium thuộc dạng sinh vật trông giống sói xé toạc cơ thể nhỏ bé bằng bộ nanh và móng vuốt còn bám đầy máu tươi. Chỉ vì muốn bảo vệ em gái, nên cậu bé đó đã đẩy cô sang một bên mà lãnh trọn đòn tấn công đấy, rồi để gục ngã dưới bãi cỏ nhuộm đỏ.

Nazumi vẫn còn nhớ rất rõ nụ cười mãn nguyện trên gương mặt hấp hối đấy.

Cứ chợt nhớ lại cái ngày tồi tệ đó, lòng cô lúc nào cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu không nói lên lời. Nazumi đã cố gắng bảo với bản thân là phải quên đi rất nhiều lần, nhưng nó lại càng in đậm vào trí nhớ của cô.

Một nỗi buồn bã chẳng thể nhạt phai theo thời gian.

– Anh xin lỗi. Anh không nên quát lên như thế. Xin lỗi.

Vừa đúng lúc các dòng suy nghĩ tiêu cực liên tục xuất hiện trong tâm trí Nazumi nhiều hơn và cố tích tụ lại, tạo thành một không gian đen vô tận, sẵn sàng kéo cô ra khỏi ánh sáng hy vọng. Vô tình bị phá vỡ bởi thứ âm thanh cực kì quen thuộc, mà Nazumi luôn được nghe thấy mỗi ngày. Giọng nói của người anh trai mà cô luôn lo lắng.

Bừng tỉnh thức dậy khỏi cái bóng tối trong tim.

Bàn tay phải của Teniya vẫn còn đặt trên mái tóc mượt mà ấy, còn chưa rời đi. Nhẹ nhàng xoa đầu Nazumi thêm lần nữa, khiến cho mọi cảm xúc đau buồn lẫn suy nghĩ tiêu cực trong cô tan biến hoàn toàn, tâm trí trở nên trống rỗng. Giờ Nazumi chỉ còn cảm nhận được sự ấm áp lạ thường đến từ bàn tay dịu dàng đang xoa đầu mình.

Tuy không thể nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh xắn của cô, nhưng cậu vẫn biết rõ em gái mình đang khóc. Cũng giống như Nazumi cảm nhận được nỗi bứt rứt trong lòng Teniya vậy. Vì hai người bọn họ luôn có một sợi dây vô hình nào đó buộc chặt lại, tạo ra một mối liên kết huyết mạch khăng khít không thể bị cắt đứt. Thứ sức mạnh không thua kém gì với luyến tình.

Nazumi bất ngờ nắm chặt lấy bàn tay dịu dàng ấm áp đó, bằng cả hai tay mình. Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên thêm một lần nữa, vô cùng rõ nét hơn cả lúc nãy. Vẫn là khung cảnh người anh trai xả thân lãnh trọn đòn đánh trí mạng thay cho cô, hy sinh cả một phần cơ thể. Cánh tay phải bị đứt lìa khỏi người rồi văng đi xa như cái boomerang không quay trở lại, vấy máu khắp nơi. Mọi diễn cảnh đấy dường như đã khắt sâu vào sâu trí nhớ cô.

Cố gắng kiềm nén cảm xúc đang dâng trào, nắm chặt lấy bàn tay phải đáng lẽ đã mất từ rất lâu, không thề muốn buông ra. Nazumi nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, bằng ánh mắt chứa đầy sự hy vọng và mong chờ điều gì đó ở Teniya.

Cô hít một hơi thật sâu và cất giọng dịu nhẹ nói…

– Anh hãy hứa với một điều được không.

Cậu im lặng mà gật đầu đồng ý.

– Anh không được bỏ rơi em như cái ngày đó.

– … Anh hứa!

Teniya im lặng trong giây lát mới chịu mở miệng trả lời em gái. Cậu quá đỗi ngạc nhiên khi nghe thấy Nazumi yêu cầu mình như thế, điều mà trái tim cô luôn sợ hãi và không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa. Nhưng cho đến tận bây giờ cậu vẫn thắc tại sao mình có thể sống sau tình cảnh nguy hiểm lúc đó, một câu hỏi chưa có lời giải thích.

Vốn dĩ cậu phải chết vào cái ngày địa ngục đó chứ, sau khi liều mạng thế chỗ chết cho Nazumi, bản thân Teniya chắc chắn thế. Vào lúc đấy một phần cơ thể cậu đã bị phá nát bởi móng vuốt của dã thú, máu tươi tràn ra ngoài như dòng suối không dừng chảy, đủ nhuộm cả bãi cỏ xanh thành một màu đỏ rực rỡ. Một đứa trẻ tầm 12 tuổi không thể nào mà sống sót nổi, khi cơ thể mất quá nhiều máu.

Nhưng bằng cách thần kỳ nào đó mà bản thần không thề nhận ra đã cứu lấy sống mạng cậu, mặc dù đấy là một vết thương chí tử. Đặc biệt hơn hết là phần cơ thể bị phá nát của Teniya đã phục hồi nguyên vẹn mà không để lại một dấu vết của thương tích, như thể được nước mắt phượng hoàng chữa lành cho vậy. Một điều quá dỗi hư cấu đối với cậu.

Vào khoảng khắc ở giữa ranh giới sống và chết, cậu nhớ mình đã nhìn thấy một ngọn lửa đen tuyền lơ lửng giữa không trung như ma trơi, cùng thứ âm thanh kì lạ nào đó. Nhưng dòng kí ức đấy mơ hồ tới mức Teniya không thể nhớ chính xác, nên cậu cũng không dám chắc nó là thật hay là ảo giác tạo ra khi mình đang hấp hối.

Cũng giống như việc con người lang thang giữa sa mạc vào ban ngày, dưới cái ánh nắng nóng gắt từ mặt trời, đủ sức chiên chính một quả trứng gà trên chảo dầu mà không cần dùng tới lửa, để rồi cơ thể dần dần rơi vô trạng thái mất nước dẫn đến việc say nắng. Cơ thể sẽ bắt đầu mệt mỏi và mất thăng bằng, cuối cùng sinh ra nhiều loại ảo giác tùy theo tham muốn của con người, cho tới khi nạn nhân ngất đi hoặc chết vì thiếu nước. Đối với Teniya thì là tham muốn sống sót.

Nhưng chính bản thân Teniya lại chắc chắn một điều, thứ âm thanh kì lạ mà mình đã nghe thấy có lẽ là thật, nó giống như một giọng nói. Tuy rằng không có thứ gì trong bộ nhớ của cậu có thể xác minh chuyện đó là sự thật.

Đương nhiên là Teniya đã từng hỏi Nazumi về việc em ấy có nhìn thấy thứ gì đó giống như ma trơi vào lúc đấy không. Câu trả lời mà cậu nhận được thì lại trái ngược và thất vọng, ‘Lúc đó em cũng không để ý xung quanh lắm’. Nazumi đã trả lời như vậy.

Kể từ khi ấy Teniya đã không đề cập về chuyện đó nữa, xem nó đơn thuần là ảo giác của bản thân được nhìn thấy trước khi chết mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN