Cuộc Hành Trình Với Miếng Ngọc Quỷ - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cuộc Hành Trình Với Miếng Ngọc Quỷ


Chương 4


Chiều nay, cô phải đi dạo một vòng quanh khu này mới được. Lúc này, trời đã nhạt nắng, nhìn một vài hàng quán, đang mở bán đồ, cô bất giác nhìn vào một một gian hàng, có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang mua thịt. Nhìn ông ta có cái gì đó rất lạ mà cô không thể diễn tả được, ông ta có một vẻ cổ quái, nguy hiểm lạ thường. Lúc ông ta xách túi ra khỏi cửa quán cô bất giác nhìn thấy mắt phải của ông ta bị chột. Hả!? Mắt phải??? Không phải trùng hợp như vậy chứ? Nhìn bộ dạng ông ta bước đi, cô cứ có cảm giác ông ta chính là hung thủ, bất giác bước chân cô đi theo ông ta, lúc qua ngã rẽ, ông ta có đụng phải người phụ nữ làm cho cô ta té oạch ra đường, ông ta chỉ cúi đầu xuống lừ mắt nhìn cô ta sau đó phát ra một câu thì thầm đủ để người phụ nữ nghe: “Xin lỗi”. Giọng ông ta nghe thật trầm, sau đó ông ta bước qua người phụ nữ, người phụ nữ lắp bắp chưa kịp nói gì thì ông ta đã đi mất.

Một lát sau, cô thấy ông ta bước vào một căn nhà cũ, rất cũ và hẻo lánh. Đứng từ xa nhìn một lúc thì cô cũng quay đi. đi một lát thì cô phát hiện mình lại đến bìa rừng nơi mà cô gái kia đã bị sát hại, ở đây vẫn nhìn thấy một hình vẽ thân người bằng phấn mà xung quanh máu đã khô và thấm vào đất! Nhìn thây thế này đầu cô lại lóe ra một phát hiện, đi nhanh về phía trong khu rừng nơi mà cô thấy vũng máu nằm dưới gốc cây.

Tại sao một vũng máu lớn như vậy mà lại không có người phát hiện? Đến gần gốc cây cô thật sự bất ngờ, vũng máu đã biến mất, đất không thấm một giọt máu nào, thay vào đó là một mảng đất hơi ẩm ướt và bị xới lung tung, cô cúi xuống nhìn. Quả thật là mảng đất này còn hơi ẩm ướt như vừa bị xới từ phía dưới lên vậy, còn vết cào trên cây vẫn còn. Trời hôm nay tuy nắng nhưng không phải là máu cũng có thể bốc hơi chứ!? Câu trả lời là không thể! Đang nhìn chăm chú trên mặt đất thì cô phát hiện, trên đầu mình có một cái bóng thật lớn lao xuống phía cô. Nhanh như chớp, cô lăn sang một bên tránh, ngay sau khi cô bật dậy cũng là lúc vật thể đó rơi xuống. Một tiếng “ấm” thật lớn vang lên, tiếng vỡ vụn nặng nề vang cả một khoảng không. Nhìn thật ghê rợn, một xác người phụ nữ! cô ta té xuống trong tư thế nằm úp sấp, tay chân đều dang ra hình chữ đại. Bộ quần áo mặc trên người không còn nhìn rõ được màu sắc ban đầu của nó nữa, nó nhuốm một màu đỏ, màu của máu và xen lẫn cả chút đất đỏ. Nhật Hạ thật sự giật mình khi thấy bên lưng ngực trái của cô ta có một lỗ thủng xuyên qua ngực! Cô bất giác nuốt nước bọt, da gà da vịt gì đó nổi lên rần rần, mắc dù nhìn thấy xác chết không phải lần đầu tiên nhưng cô vẫn thấy rất rợn người, cô chưa thể nà thích nghi được với những hoàn cảnh như thế này. Cô lại gần và đưa bàn tay run run của mình ra run rẩy lật người phụ nữ lại. Khoảnh khắc nhìn thấy chân dung rõ ràng của người phụ nữ kia, co giật mình té ngược về phía sau, giờ phút này cô thật rất muốn chạy khỏi nơi này, nhìn cô ta mắt bị móc, máu chảy xối xả trên khuôn mặt có nước da trắng, ngực trái của cô ta có một lỗ thủng xuyên qua vùng tim qua lưng nhưng nơi cần có trái tim thì lại không có! Chính xác, không có. Nạn nhân lần trước cũng bị móc mắt và mất tim như nạn nhân lần này. Hắn ta lấy nó làm gì? Mà khoan đã, sao hắn ta lại đặt xác chết lên cây, hắn ta có ẩn í gì? Mọi lần trước hắn đều đặt ở nơi dễ phát hiện cơ mà? Nếu hắn có ý định giấu cái xác này trên cây để không ai phát hiện thì không có khả năng nha, đặt xác chết nằm trên cây như vậy thì nhỡ đâu có một trận gió hơi mạnh một chút ùa qua thì chẳng phải cái xác sẽ lập tức rơi xuống hay sao? Vậy không bằng đem cái xác này đi chôn có phải tốt hơn không? Hay hắn có dụng ý, hắn đặt xác ở đây không phải để giấu mà để đe dọa!? Có hay không hắn đã biết mình đang điều tra chuyện này? Hắn làm như vậy để đe dọa mình? Ý nghĩ này làm cô giật nảy mình, cô đưa mắt do xung quanh một vòng. Cự nhiên cô lại đoán đúng, quả thật có một người đàn ông cao lớn đang đứng phía xa xa nhìn cô, hắn đứng ngược sáng và ẩn mình trong bụi rậm nên cô không thấy được. Ngay tại lúc này, cô đột nhiên chạy về hướng đó, cô muốn biết người đàn ông đó là ai. Ngay lúc cô chạy đến gần thì thân ảnh hắn đã biến mất. Đúng, biến mất không một giấu tích, hắn chạy rất nhanh, cô không bì kịp. Cô rùng mình vạch bụi cỏ chạy qua nhưng không có gì cả, xoay người nhìn xung quanh, một cảm giác xa lạ nổi lên làm cô rùng mình, cô có cảm giác rằng hành động này làm cho hắn ta điên tiết lên và mình sẽ là mục tiêu của hắn.

Mới bước vào cửa quán trọ, chẳng biết làm sao mà chị Tử Kỳ hấp ta hấp tập đến nỗi chẳng nhìn đường tông cô một cái “pang”. Ôi, chị có biết chị thịt nhiều gấp rưỡi cô không? Tông như vậy may mà cô có học võ nên căn bẳng không sao. Cô vừa xoa xoa bả vai mình vừa hỏi:

-Chị đi đâu mà vội vậy?

-Cô đi đâu mà về muộn vậy hả? Cô có biết là ở đây mấy ngày nay đồn rằng thằng biến thái đó đã bắt đầu muốn giết người nữa rồi, vì vậy nên trong máy ngày này tốt nhất là ở nhà. Tôi nãy giờ cấp tốc đi tìm cô nè, mấy người kia cũng đi tìm cô, mà cô đi đâu mà chúng tôi không tìm thấy? Tôi tưởng cô đi dạo phố??? – Tử Kỳ nã nguyên một tràng.

Cô chỉ cười trừ, rồi ra hiệu cho chị cùng mình đi vào. Vào nhà thì thấy không có ai cả, cô biết chắc họ vẫn đang đi tìm cô chưa về. Mới định quay đầu ra cửa đi tìm thì họ đã bước vào. Lâm Kì vẻ mặt hậm hực nói:

-Cô đi đâu mà lắm thế, làm tụi tôi tốn công đi tìm, cô cũng biết là ở đây đang có án mạng mà, sao cứ thích chạy lung tung vậy hả?

Cô chỉ cúi đầu không nói, nhưng thế này không có nghĩa là cô nhận là mình sai, cô chỉ là đang cảm thấy xúc động một chút, cô đơn thân độc mã cũng lâu lắm rồi, điều này đồng nghĩa với việc lâu lắm rồi chưa có một ai quan tâm tới cô, nói những lời đó với cô.

Thấy cô cúi đầu không nói gì Trần Hùng liếc mắt thấy bạn mình đang muốn bốc hỏa liền khuyên bạn:

-Lâm Kì à, cô ấy cũng biết lỗi rồi mà. Thôi, mọi người đều mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi. haha, ngoài này gió lạnh nhỉ?

Hai ngày nay Nhật Hạ luôn không ra khỏi cửa quán trọ, nhưng sao cô cứ cảm thấy bất an trong lòng. Vừa đúng sáng nay, đã là ngày thứ ba chui rúc trong nhà trọ, cô vừa mới lên tới phòng mình, chưa kịp ngồi xuống giường đã nghe chị Tử Kỳ gọi vọng lên:

-Nhật Hạ, có ai gửi cái gì cho em nè, xuống nhận đây.

Quái lạ nha, cô mới tới đây, có quen với ai đâu mà có người tặng nhỉ? Lạ thật!

Nói là lạ thôi, chứ chân cô vẫn bước xuống lầu, chị Tử Kỳ đang ở dưới chân cầu thang xăm xoi một cí hộp quà màu đen, ôi, tặng quà mà hộp quà đen thui, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương vô cùng, cô thấy cái hộp quà này không bình thường, lập tức chạy đến cầm ngay lấy hộp quà không quen cảm ơn chị rồi nhanh chóng đem trở về phòng mình. Đóng sầm cửa lại, cô dựa người vào cửa từ từ trượt xuống ngồi bệt xuống đất, cầm lấy hộp quà đưa lên nhìn. Nó là một hộp quà màu đen, hình vuông, rất lớn, miệng được dán một lớp băng dính rất chặt, cô dùng dao rạch rách lớp băng dính rồi mở ra.

Tay cầm hộp quà run run, cô cố nén cảm xúc muốn hét lên, ngửa mặt lên trần nhà nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ mở mắt ra nhìn lại, mặt cô muốn trắng không còn giọt máu, không phải chỉ đơn thuần vì sợ mà còn vì tức giận.

Đột nhiên, cô đóng nắp hộp lại, đẩy nó xuống dưới gầm giường, rồi bật dậy, mở cửa chạy ra. Lật đật chạy xuống lầu kêu to:

-Chị Tử Kỳ, chị Tử Kỳ, người đưa hộp quà cho em là ai vậy chị?

Tử Kỳ từ phía nhà sau chạy ra, hỏi:

-Có chuyện gì mà hấp tấp vậy em?

-Chị, ai đến gửi quà cho em vậy?

-À, đó là một cậu bé khoảng 5;6 tuổi gì đó, mặc cái áo gió, đầu đội mũ len xanh đó em.

Cô hấp tấp chạy ra cửa, tuy biết khả năng biết kẻ dấu mặt phía sau rất thấp nhưng cô vẫn muốn gặp cậu bé ấy!

Chạy như bay ra cửa, ngó trái ngó phải rồi lại nhìn chị Tử Kỳ, Tử Kỳ hiểu ý chỉ chỉ tay về phía bên phải, cô liền theo hướng đó mà chạy, chạy chạy mãi, vừa chạy vừa ngó ngang khoảng chừng 3 phút cô thấy một cậu bé đứng bên mái hiên của một căn nhà cũ nát trên tay cần một cái đùi gà, cậu bé ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy, chính là cậu bé như trong lời chị Tử Kỳ. cô dừng lại hỏi, đến gần nhưng chưa kịp để cô hỏi gì thì cậu bé đã tỏ ra sợ hãi và bỏ chạy, cô với tay theo nhưng chỉ là khoảng không, liền cất giọng gọi to, vừa chạy vừa gọi:

-Này, cậu bé, dừng lại, dừng lại đi, chị hỏi chút thôi mà.

Cậu bé dường như rất sợ, cậu cắm cúi chạy liên hồi, bất quá chú nhóc này còn nhỏ, chạy chưa nhanh nên chỉ 3,4 bước là cô đã đuổi kịp cậu bé, bắt lấy cánh tay cậu kéo lại, khuôn mắt cậu nhóc lấm lem, nhóc nhìn cô với đôi mắt mọng nước, thấy vậy cô liền lên tiếng:

-Đừng khóc mà, đưng khóc, chị không làm gì em cả, chị không làm gì em đâu.

Cậu nhóc dường như vẫn còn cảnh giác với cô, cậu nhóc ôm khư khư khư cái đùi gà, cô liền biết rằng cậu nhóc này đã mấy ngày không ăn rồi, nó không có ba mẹ sao?

-Em còn đói không? Chị dẫn em đi ăn nữa nhé! Được không?

Nghe thế, mắt cậu bé sáng hẳn lên, tội nghiệp, cô nắm tay dắt nó đến mọt quán mì bên đường, trong lúc chờ mì lên, cô bắt chuyện:

-Ba mẹ em đâu? Sao lại để em như thế này?

-Em…em không có mẹ, ba em thì đang bị bệnh nặng, nặng lắm nên em phải đi ăn xin kiếm tiền mua thuốc cho ba em.-thằng bé vừa nói vừa khóc thút thít rất thương tâm.

-Lúc nãy là em đưa hộp quà đó cho chị hả?

-Vâng, có chú kia nhờ em gửi cái đó cho chị bảo rằng nếu xong việc sẽ cho em tiền mua đồ ăn, 2 ngày rồi em chưa được ăn.- cậu nhóc vừa nói vừa cầm đùi gà cắn liên tục.

-Vậy… người đó trông như thế nào? – cô hồi hộp hỏi, cô rất muốn biết người đó là ai, hắn là cảnh cáo cô hay là chỉ điểm cô là con mồi tiếp theo của hắn?

-Dạ, em không biết, lúc đó, chú ấy đội mũ tai bèo che gần hết khuôn mặt luôn, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám tro, còn đeo cái kính đen nữa, dáng người cũng rất cao nha! – vừa nói cậu bé vừa đứng lên mô tả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN