Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng


Chương 55



Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Tối tăm mịt mùng từ bốn phương tám hướng xộc tới, bao vây đè ép cô đến không còn lí trí. Vãn Hảo như chìm trong giấc mộng, hình ảnh vỡ vụn cứ nối tiếp nối tiếp nhau, giống như một cuộn phim cũ kĩ, hình ảnh đã mờ mà lại rõ ràng đến thế.

Từ nhỏ cô đã sợ tối, cha mở quán bán chân giò, luôn phải dậy chuẩn bị từ rất sớm. Khi trời còn chưa sáng, Khương Viễn Sơn sẽ thắp ngọn đèn dầu rất nhỏ đặt trên đầu giường cho cô, điều kiện gia đình lúc ấy thật sự rất khó khăn, ngọn đèn nhỏ bé ấy thật là ấm áp, cha dùng nhành cây buộc thành hình ngôi sao, lại vẽ màu xanh da trời đẹp mắt, sau đó đặt ngọn đèn nhỏ vào bên trong. Thế nên mỗi lần Vãn Hảo mở mắt ra sẽ nhìn thấy một chum sáng in trên nóc nhà, có hình một ngôi sao xanh…

Khương Viễn Sơn nói: “Chờ đến khi ngôi sao trốn đi, cha sẽ trở về.”

Sau khi kết hôn cùng Đường Khải Sâm, có một khoảng thời gian rất dài cô vẫn sợ tối, nhưng anh không thích ánh sáng, tấm rèm trong phòng ngủ lúc nào cũng dày và nặng. Vãn Hảo từng nghe nói đây là bệnh chung của rất nhiều người thời hiện đại, áp lực lớn, có ánh sáng sẽ không ngủ ngon. Cho nên cô không dám nói với Đường Khải Sâm cô muốn có một cái đèn ngủ. Nhưng cô là nàng dâu mới, lạ nhà, ban đêm thường hay tỉnh giấc, sợ hãi hoảng hốt rất lâu, rồi vụng trộm vươn tay ôm anh.

Đường Khải Sâm lúc ngủ luôn quay lưng lại với cô, mới đầu Vãn Hảo cho răng anh không có thói quen ngủ cùng người khác, nhưng dần cũng cảm giác được dường như anh không thích mình. Ví dụ như khi phát hiện tay cô chạm vào, anh gần như tỉnh ngay lập tức, ngày hôm sau, trên giường của hai người có nhiều hơn một con gấu bông lớn.

Nhưng lúc đi vệ sinh ban đêm cô vẫn không cẩn thận dẫm vào chân anh, Đường Khải Sâm bị cô đánh thức, sắc mặt đen thui. Vãn Hảo đành phải ăn ngay nói thật: “Em sợ bóng tối, còn hơi bị quáng gà—— ”

Lúc ấy anh không nói gì, lặng lẽ xuống giường bế cô dậy, song ngày hôm sau trong phòng ngủ lại có nhiều hơn một thứ, là một cái đèn tường hình ngôi sao rất đẹp.

Vãn Hảo không biết là do cha nói với anh, hay là anh tự mình phát hiện ra, tóm lại khi đó cô rất vui vẻ, bật dậy ôm chặt anh như gấu koala: “Cảm ơn ông xã.”

Đường Khải Sâm chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, bên tai lại hơi đỏ, nghiêm mặt nói cho cô biết: “Anh không muốn bị người ta nói là ngược đãi vợ.”

Cô nhìn bộ dáng nghiêm trang của anh, mắt híp lại vui vẻ, chủ động hôn anh. Sau đó bọn họ sẽ dây dưa cùng nhau trong ánh xanh nhàn nhạt của đèn tường, vừa kích thích lại ngọt ngào…

Xem ra trong cuộc hôn nhân đổ vỡ kia, không phải chỉ toàn những chuyện đau lòng…

Thân thể càng lúc càng lạnh, Vãn Hảo nghĩ mình sắp chết thật rồi, không phải mọi người đều nói con người trước khi đi sang thế giới bên kia mới có thể nhớ lại kí ức đẹp nhất ở thế gian này hay sao? Thì ra cô lại có ít kí ức đẹp như vậy.

***

Sau đó cô lại nhìn thấy Khương Viễn Sơn, ông vươn tay về phía cô, khuôn mặt ôn hòa chân thật. Có ngọn đèn trắng vương trên mặt ông, dường như muốn nói với cô điều gì đó. Nhưng Vãn hảo thực sự quá mệt mỏi, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không thể nghe rõ lời cha, cô liền cố gắng chạy về phía cha, đưa tay cho ông.

Khi đó cô nghĩ cứ như vậy đi, mấy năm ở cùng cha chẳng sợ chịu tối chịu khổ là khoảng thời gian cô vui vẻ vô lo nhất, nếu có thể quay lain quá khứ, cô rất muốn trở lại lúc đó…

Nhưng cho dù thế, chợt cha mỉm cười biến thành sương khói tái nhợt, dần dần tan biến vào bóng đêm, ngay cả ngọn đèn trắng kia cùng cùng biến mất từng chút một. Cha không cần cô nữa, đã sớm bỏ cô đi, nước mắt Vãn Hảo tràn ra, cô thấy rất đau, nhưng không thế nào cũng không thành tiếng, áp lực xô vào như hàng ngàn mảnh vụn nhỏ sắc đâm vào ngực đến quặn đau.

Một người cô độc sống, gặp khó khăn lớn nhất đời người cũng phải một mình đối mặt. Cô đứng trong bóng tối, sợ đến mức run lẩy bẩy, xung quanh quá anh tĩnh, một tiếng kim rơi cũng không có.

Cho đến khi từ xa truyền đến một giọng nói mơ hồ, là Đường Khải Sâm, bởi vì cách xa nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh, vĩnh viễn đều là như vậy, thật thật giả giả cao cao tại thượng. Đó là nguồn sáng duy nhất, cô liều mạng chạy về hướng đó, nhưng chạy thế nào cũng không đuổi kịp, bất kể cô cố gắng thế nào, anh vẫn cứ, đứng ở nơi, cô không bao giờ đến được. xa xôi…

Vãn Hảo ngày càng mệt mỏi kiệt sức, ngay cả hít thở cũng khó khăn, bỗng nhiên Đường Khải Sâm lạnh lùng lên tiếng: “Khương Vãn Hảo, sao em lại ngốc như vậy?”

Cô ngỡ ngàng mờ mịt, Đường Khải Sâm vẫn cứng nhắc như cũ, lớn tiếng nói cho cô biết: “Nếu em dám cứ đi như vậy, anh nhất định sẽ cướp Bắc Bắc về, Thạch Hiểu Tĩnh sẽ trở thành tội nhân nhà họ Chung, em nhẫn tâm như vậy sao?”

Quá hèn hạ, những lời thế này anh cũng dám nói ra miệng, biết rõ trên đời này cô không để ý quá nhiều người, chỉ có Bắc bắc và Hiểu Tĩnh…

Sau đó dường như cô nhìn thấy Bắc Bắc, tiếng cười thanh thúy của bé con như ẩn như hiện: “Mẹ ơi mau đến đây.”

Vãn Hảo men theo tiếng gọi mà đi, nhưng đi mãi vẫn không đến được chỗ bọn họ, Đường Khải Sâm bế Bắc Bắc đi mất, còn trơ lại mình cô.

“Đừng…” Đừng đưa con của cô đi!

Vãn Hảo dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, cố gắng vươn tay với lấy hình ảnh ấy đang bị màn sáng trắng từ từ nuốt trọn, trước mắt cô càng lúc càng trắng xóa, cuối cùng chỉ còn một màu trắng thê lương che phủ trước mắt.

Nhìn vách tường trắng phía trước, quanh chóp mũi đều là mùi thuốc khử trùng, ý thức hỗn độn của cô cuối cùng cũng rõ ràng hơn chút. Cô bị Lộ Lâm kéo xuống nước suýt thì về chầu Diêm Vương, nay xem ra là đã được cứu vớt?

“Dì Hảo.” Âm thanh nức nở của bé con vang bên tai, Vãn Hảo chậm chạp quay đầu, liếc mắt đã thấy hai mắt sưng đỏ của Bắc Bắc.

Bé con nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, dùng sức nắm tay cô gào khóc: “Sao dì lại ngủ lâu thế, con suýt chút nữa cho rằng dì ăn phải táo độc!”

Vãn Hảo lấy nhiễm cảm xúc của bé con, trong lòng dậy lên một nỗi chua xót, rồi lại tràn đầy ấm áp, cô vươn tay muốn xoa đầu bé, nhưng một chút sức lực cũng không có.

“Dì đừng nhúc nhích, mấy ngày nay dì chưa ăn dì, con đi gọi chú!” Bắc Bắc xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, nhoáng cái đã không thấy đâu.

Anh đang chăm sóc Lộ Lâm ư? Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Vãn Hảo không biết mình đã ngủ bao lâu, toàn thân sức cùng lực kiệt, mềm oặt như bông.

Người đến không phải Đường Khải Sâm mà là Chu Tử Nghiêu, bước chân anh vội vàng đến trước mặt cô, thậm chí còn ngốc nghếch hỏi một câu: “Có nhớ anh là ai không?”

Vãn Hảo vẫn còn có thể cho anh một cái liếc mắt, vô lực đáp: “Không biết.”

Chu Tử Nghiêu khẽ cười, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm cô hồi lâu: “Vậy anh giới thiệu lại một lần nhé? Anh là chồng của em, đây là con trai chúng ta.”

Anh ôm Bắc Bắc trong ngực, nhóc con ngạc nhiên trừng anh: “Chú Chu?”

“Bắc Bắc thay dì khinh bỉ chú ấy đi.” Vãn Hảo biết Chu Tử Nghiêu đang đùa, đối phương thấy cô đã tỉnh, đôi mắt dường như sáng lên.

Chu Tử Nghiêu thở dài, đỡ trán: “Nói thật, anh còn thật sự hi vọng em mất trí nhớ.”

Vãn Hảo cười yếu ớt, không có chút sức lực nào để mở miệng tiếp. Chu Tử Nghiêu nhờ người mua cháo hoa dưới nhà ăn mang lên, xúc cho cô từng miếng một: “Bây giờ nhà ăn bệnh viện không có gì, ăn tạm một chút này, chờ chút nữa anh nhờ dì làm chút đồ mang tới đây.”

Lúc cô ăn, Bắc Bắc vẫn ghé vào đầu giương nhìn cô bằng một đôi mắt sáng cực kì chuyên tâm. Lúc này Vãn Hảo đã có tinh thần hơn, vươn tay cầm bàn tay mềm mại của bé, nhẹ giọng nói: “Sao cứ nhìn dì vậy?”

“Con muốn theo sát dì, sợ dì ăn phải táo độc.”

Vãn Hảo cùng Chu Tử Nghiêu đều cười, Bắc Bắc lại rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra: “Dì Hảo dì yên tâm, con sẽ ở bên cạnh bảo vệ dì.”

“Em ngủ bao lâu rồi?”

Chu Tử Nghiêu cất xong bát cháo, lúc này mới trả lời: “Bốn ngày.”

Theo lý thuyết nếu đuối nước sẽ không ngủ lâu như vậy, cô vừa định hỏi lại, bỗng nhiên Chu Tử Nghiêu đổi đề tài nói: “Sao em không hỏi xem anh ta đi đâu?”

Vãn Hảo sửng sốt, thực ra vừa rồi cô cũng muốn hỏi, còn muốn hỏi lộ Lâm sao rồi, và còn băn khoăn chuyện xảy ra sau khi hai người rơi xuống nước…

Chu Tử Nghiêu nhìn cô hơi rũ mi mắt, trầm mặc một lát thì nói: “Hôm trước anh ta bị cảm, lại ở trong nước rất lâu, dẫn đến viêm phổi.”

Bàn tay giấu trong chăn chậm rãi nắm chặt, ánh mắt không chớp nhìn Chu Tử Nghiêu.

Không nghĩ Chu Tử Nghiêu nói xong câu này liền ngừng lại, dường như lời tiếp theo rất khó mở miệng. Vãn Hảo mơ hồ hiểu, nhất định là liên quan đến Lộ Lâm, nếu không anh sẽ không lộ ra dáng vẻ khó xử như vây.

“Không sao, anh nói đi.” Vãn Hảo lộ ra một nụ cười bình tĩnh.

Chu Tử Nghiêu cúi đầu nhìn ra giường trắng nhức mắt, giọng trầm trọng: “Lộ Lâm chết rồi.”

***

Vãn Hảo kinh ngạc nhìn anh, cho rằng bản thân nghe nhầm, sau một hồi mới buộc mình bật ra một câu: “Anh nói cái gì?”

Chu Tử Nghiêu nhìn cô, sắc mặt ngưng trọng một chút cũng không giống đang nói đùa, nhẹ giọng nói lại từng chữ từng chữ: “Cô ấy chết rồi, hôm đi tìm em, đã ôm ý nghĩ tự sát.”

Vãn Hảo không tin vào tai mình, cô thừa nhận mình cực kì cực kì không thích Lộ Lâm, thậm chí có thể nói là chán ghét cô ta, nhưng không đến mức hi vọng thấy cô ta lâm vào đường cùng. Dù cô ta đã làm nhiều chuyện xấu xa sau lưng cô, nhưng cô chưa máu lạnh đến thế.

Đó là mạng người, không ai rõ hơn cô một sinh mạng ra đi để lại cho người ở lại bao nhiêu tổn thương mất mát.

Huống chi Lộ Lâm là người mạnh mẽ kiêu ngạo, sao có thể làm ra hành động tự sát?

Chỉ nghe Chu Tử Nghiêu thong thả trần thuật: “Cảnh sát đo được ma túy trong cơ thể cô ta, hẳn là đêm đó cô ta hút thuốc phiện hoặc cắn thuốc.”

Vãn Hảo nhớ tới đêm đó cô ta hút thuốc lá trước mặt mình, có vẻ như dung là sau khi nhả khói, cảm xúc cô ta trở nên kích động quỉ dị…

“Mấy năm nay cô ta vẫn dính vào thứ này, Khải Sâm từng đưa cô đi rất nhiều trung tâm cai nghiện, nhưng đều không có kết quả gì. Vì thế, hiềm khích giữa hai người càng lúc càng lớn, Khải Sâm đã sớm không còn tình cảm gì với cô ta, tự Lộ Lâm cũng biết anh ta làm như vậy chỉ vì trách nhiệm. Bốn năm rồi, ngay cả hôn cũng chưa từng hôn cô…”

Lộ Lâm và Chu Tử Nghiêu cũng coi như là một nửa đồng minh, biết những chuyện này cũng không bất ngờ, nhưng Vãn Hảo không biết Lộ Lâm nói với Chu Tử Nghiêu trong tâm trạng như thế nào, cô ta và Đường Khải Sâm cũng từng được coi là một đôi trai tài gái sắc, cuối cùng lại đi đến bước đường nà[email protected]đ@@l$q#đ

Chu Tử Nghiêu xoa gò má, giọng không giấu nổi đồng cảm: “Lộ Lâm là một người cao ngạo, cô ta dùng vô số cách để chứng minh Khải Sâm đến cùng có yêu cô ta hay không, đổi biển số xe, số di động, ngay cả việc cô ta đổi số của Khải Sâm anh ta cũng không biết. Bây giờ anh ta vẫn đang dùng số đó, em cho rằng đó là vì còn lưu luyến sao? Anh không cho là như vậy.”

Vãn Hảo không nói được tiếng nào, thì ra là do Lộ Lâm đổi, có lẽ nhiều năm trôi qua như thế, chính Đường Khải Sâm vẫn không ý thức được hàm ý đặc biệt của Lộ Lâm.

“Cô ấy là vì Khải Sâm mới——” Rốt cuộc Vãn Hảo cũng hỏi câu này, cô rất sợ nghe thấy đáp án, nhưng lại cảm thấy hình như không phải như mình nghĩ, Lộ Lâm là người kiêu ngạo như vậy sao có thể tự sát vì một người đàn ông, dù cho người đàn ông này là Đường Khải Sâm. d.d.l.q.d.

Trải qua thời gian này cô cũng vỡ vạc nhiều, nói không chừng chính Lộ Lâm cũng không rõ ràng tình cảm của mình đối với Đường Khải Sâm, có lẽ là vì thỏa mãn quãng thời gian yêu đương hồn nhiên thời niên thiếu, hoặc là không cam lòng, chung quy, cuối cùng, cũng lệch khỏi quỹ đạo tình yêu như mong ước ban đầu.

Quả nhiên Chu Tử Nghiêu lắc lắc đầu nói: “Không phải là vì Khải Sâm, cảnh sát phát hiện cô ta để lại một bức thư cho Khải Sâm. Cô ta vướng vào bọn cho vay nặng lãi, tình huống rất tệ, gần như không còn đường sống, hơn nữa cảnh sát phát hiện được rất nhiều bí mật của cô…”

Bí mật gì Chu Tử Nghiêu không nói cho Vãn Hảo, nhưng cô biết nhất định không phải chuyện tốt đẹp, cô sớm đã nghe được chút chuyện của Lộ lâm trên thương trường, không ngờ lại là sự thật.d..dl.q..d

Một người phụ nữ đơn độc muốn liều mạng bò lên cao thật khó khăn, nhưng Vãn hảo nghĩ, lựa chọn ra sao, muốn sống thế nào, đều là ở mình. Lộ Lâm vào phút chót, có hối hận vì lựa chọn lúc trước của cô ta hay không, có lẽ là có đi, cô nhớ lại vẻ tươi cười đêm đó của Lộ Lâm…

Vãn Hảo là người cuối cùng Lộ Lâm nói chuyện, cũng là người cuối cùng ở gần cô ấy, không nghĩ tới lúc Lộ Lâm muốn ra đi, lại mở lòng nói những lời kia với tình địch của mình.

Cuối cùng, cô ta thay Đường Khải Sâm giải thích, đến cùng cô ta đối với Đường Khải Sâm là yêu, hay là chuộc tội? Đều không thể nào biết được.

Khi đó cô ta chỉ mỉm cười, tim, có lẽ đã ngập trong dòng nước mắt chảy ngược. Có loại vết thương, ngay cả muốn khóc cũng không thể, đau thấu xương tủy, Vãn Hảo quá rõ ràng cảm giác ấy.

***

Ngày hôm sau, cảnh sát đến tìm cô lấy lời khai, cô nói tỉ mỉ tình tình đêm đó. Đang trả lời thấy ngoài của có tiếng động rất nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn ra, thấy Đường Khải Sâm đứng ở ô cửa thủy tinh nhìn cô.

Rất khó tả, chỉ vài ngày không gặp, giờ phút này gặp lại Vãn Hảo lại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Anh gầy đi, gầy yếu hơn trước rất nhiều, kể cả anh và Lộ Lâm đã đi đến bước đường kia, cũng không thể nào vô cảm trước cái chết của Lộ Lâm. d.d.l.q.d.

Vãn Hảo nhìn anh một lúc lâu mới quay lại tiếp tục trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN