Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng
Chương 56
Editor: Linh Đang
Chờ tất cả kết thúc, Vãn Hảo quay đầu nhìn lên cửa phòng bệnh đã sớm không có người, chỉ còn bóng dáng bác sĩ hộ sĩ vội vàng qua, dường như người vừa rồi, chỉ là cô sinh ra ảo giác mà thôi.
Vãn Hảo thất thần nhìn hành lang, bỗng nhiên trong lòng có chút trống rỗng, lại có chút lạnh, giống như những cơn gió lạnh ngoài phòng trực tiếp tràn vào ngực cô.
Nhất định tình trạng của Đường Khải Sâm cũng không quá tốt?
Vấn đề này xoay chuyển trong đầu cô vài vòng, lúc giữa trưa Chu Tử Nghiêu đến, mấy lần cô muốn mở miệng hỏi. Nhưng mỗi khi nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, đến cùng không được tự nhiên cái gì chính cô cũng không biết, giống như không quan tâm anh đã thành một mệnh lệnh phải chấp hành.
Buổi tối Tiểu Tào cũng tới rồi, xuất hiện cùng với cô lại là Eric, tuy rằng hai người vẫn đấu võ mồm như trước, nhưng xem ra có biến hóa vi diệu. Vãn Hảo nhanh chóng nhìn ra, thừa dịp Eric đi hút thuốc liền tóm Tiểu Tào gặng hỏi: “Thành thật khai báo, quan hệ hai người tốt như thế này từ lúc nào?”
Dường như vấn đề này rất khó trả lời, Tiểu Tào ấp úng nửa ngày cũng không thể nói rõ ràng: “Dù sao thì, thời gian rảnh cùng nhau giết thời gian thôi, cũng không tính là tốt.”
Vãn Hảo trừng mắt, nửa ngày không rõ ràng: “Có ý tứ gì?”
“Chính là khi nào gặp người tốt hơn đối phương, sẽ lập tức tách ra.” Tiểu Tào nói thoải mái, nhưng ánh mắt lộ ra vài phần buồn bã, đoạn cảm tình này ai thật ai giả, liếc mắt cũng sáng tỏ.
Vãn Hảo lo lắng cầm tay cô: “Chuyện tình cảm này, ngàn lần đừng coi như trò đùa, bằng không cuối cùng sẽ chọc phải lửa*.”D~~Đ~~L~~Q~~Đ
~~Tiểu Tào muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười lắc đầu: “Đừng nói đến em, chị thì sao? Chị thế nào, cùng Đường tổng anh…”
“Chị với anh ấy có thể thế nào?”
Vẻ mặt Tiểu Tào kiểu “Chị cứ nói đi”: “Em nghe Eric nói rồi, đêm đó hai người rơi xuống nước Đường tổng lập tức nhảy xuống cứu. Anh ấy bơi tốt, phản ứng lại linh hoạt, theo sát hai người sau khi rơi xuống, cho nên nhanh chóng bắt được tay hai người, nhưng Lộ Lâm tự mình đẩy anh —— ”
Nói vậy Tiểu Tào cũng biết Lộ Lâm chết, nói tới đây ánh mắt cũng không khỏi ảm đạm: “Trước kia em rất chán ghét cô ta, nhưng không nghĩ tới cô ta sẽ như vậy.”
Tâm tình Vãn Hảo cũng nặng nề, gật gật đầu: “Khi đó chị vốn không biết cô ta định tìm chết.”
“Nghe Eric nói, cô ta vô cùng cao ngạo, có lẽ vất vả lắm mới leo cao như vậy, kết quả thoáng cái đã ngã đau, không tiếp nhận được chăng.” Tiểu Tào chống cằm, cảm thán chậc lưỡi, “Cho nên nói con người ấy, vẫn phải co được dãn được mới tốt, được rồi chị biết không? Nghe nói kết quả khám nghiệm, cô ta còn mang thai.”
Vãn Hảo khiếp sợ ngẩng đầu, Tiểu Tào lập tức xua tay: “Nhưng không liên quan tới Đường tổng đâu, chị đừng hiểu lầm.”
“Lại là nghe Eric nói?” Vãn Hảo liếc mắt nhìn cô, tâm tình lại phập phồng không ổn định, bí mật của Lộ Lâm thật đúng là một đám sấm sét không nhỏ, đến cô cũng bị làm cho kinh động.
Tiểu Tào ngượng ngùng cười cười: “Em quấn anh ấy hỏi thăm, ngay cả lúc trước vì sao Đường tổng lại đáp ứng kết hôn với cô ta cũng hỏi rõ ràng. Thì ra là sau khi hai người ly hôn, Lộ Lâm vẫn hít thuốc phiện, lúc ấy Đường tổng cưỡng chế đưa cô ta cai nghiện không thành, nhưng ngại vì quan hệ thanh mai trúc mã nên vẫn chăm sóc cô ta, sau này là Lộ Lâm tự mình đề nghị, nói nếu là cô ta cai nghiện thành công, hi vọng Đường tổng kết hôn với cô ta.”
Những chuyện này không khác Chu Tử Nghiêu nói là bao, Vãn Hảo đoán đều là sự thật.
“Khi đó Đường tổng và chị hiểu lầm chồng chất, cũng không thích chị, đáp ứng cũng không kỳ quái.” Tiểu Tào nói mà vẻ mặt vẫn xúc động, “Sau này gặp gỡ chị, có lẽ anh ấy cũng do dự, vừa vặn khi đó phát hiện Lộ Lâm lén cấu kết với người đàn ông khác, lại phát hiện cô ta bắt đầu hít thuốc phiện một lần nữa, chắc lúc đó hoàn toàn buông tha cho cô ta.”
Ở đây Tiểu Tào còn có một chút không biết, Vãn Hảo nghĩ khi đó nhất định Đường Khải Sâm cũng vừa phát hiện ra thân thế của Bắc Bắc, cho nên mới quyết định hủy bỏ hôn ước.
Nhìn qua thì chuyện này rõ ràng rồi, khó trách hai người ly hôn bốn năm, Đường Khải Sâm cùng Lộ Lâm cũng vẫn chưa kết hôn, còn có lần đó nghe lén được nội dung cuộc điện thoại của Chu Tử Nghiêu, nói vậy 4 năm nay bởi vì Lộ Lâm thay đổi, Đường Khải Sâm đối xử với cô ta đều không lạnh không nóng, lúc này mới dẫn đến tính cách cô ta càng ngày càng cố chấp vặn vẹo.
Từng cảm thấy đau khổ, có những tháng ngày coi mình là kẻ đến sau, nay xem ra chỉ là tạo hóa trêu người. Trong lòng Vãn Hảo vô cùng thổn thức, cuối cùng không nhịn được hỏi Tiểu Tào: “Anh ấy, hiện tại thế nào?”
Tiểu Tào cũng có lúc khôn khéo, nháy mắt đã hiểu được, nhưng vẻ mặt u sầu nhìn cô liều mạng lắc đầu nói: “Vô cùng hỏng bét.”
***
Vãn Hảo nghĩ Tiểu Tào lừa mình, nhưng khi thật sự nhìn thấy Đường Khải Sâm thì rốt cuộc mới rõ ràng “Vô cùng hỏng bét” thật sự không khoa trương. Trong bốn ngày cô mê man thật là long trời lở đất, không chỉ Lộ Lâm qua đời, đến bà nội cũng cưỡi hạc về Tây thiên.
Đường Khải Sâm đứng trước cửa nhà lớn nhìn cô, giờ phút này gần gũi chăm chú nhìn, Vãn Hảo mới phát hiện dường như anh già đi không ít, trông cả người đều rất mệt mỏi.
Trái tim cô như bị xoắn lại, nhìn anh, yết hầu lại như bị cái gì đó bóp chặt, quá nhiều lời nói kẹt trong cổ họng, vẫn là anh mở miệng trước: “Sao lại xuất viện rồi, không nghỉ ngơi thêm?”D~~Đ~~L~~Q~~Đ
~~Vãn Hảo lắc lắc đầu, vốn định an ủi anh, nhưng vành mắt đã bắt đầu đỏ: “Em có thể đi thăm bà nội không?”
Đường Khải Sâm vươn tay đè lấy bả vai run rẩy của cô, giọng trầm thấp nói: “Bà nội đi rất bình thản, đừng khóc, đừng để bà không yên lòng.”
Vãn Hảo dùng sức gật gật đầu: “Em sẽ khắc chế.”
Tuy nói như vậy, sinh lão bệnh tử chỉ là chuyện thường tình, nhưng Vãn Hảo vẫn còn có chút không tiếp nhận được, có lẽ trong vài ngày ngắn ngủi mất đi hai người quen cũ, đối với cô mà nói thật sự quá khó thừa nhận. Cô không nhịn được nhìn Đường Khải Sâm, bóng dáng cao lớn của anh cách cô một bước, nhưng rõ ràng thân hình đã thon gầy không ít, một người ngoài như cô đã khó chịu như này, huống chi là anh.
Nhưng Đường Khải Sâm vẫn trầm mặc, vào trong từ đường, thậm chí còn thay cô thắp hương. Vãn Hảo thở dài dập đầu, hai ngày trước mới đưa tang bà nội, cuối cùng cô vẫn chậm một bước, là Đường Khải Sâm nói cho Chu Tử Nghiêu phải gạt cô, sợ lại kích thích cô.
Vãn Hảo càng nghĩ càng khó chịu, lại ngẩng đầu nhìn, liền thấy Đường Khải Sâm hơi ngửa đầu nhìn bài vị. Nhà họ Đường vẫn giữ vững truyền thống trước đây, nơi này ngoài liệt tổ liệt tông, gần đây chính là ba Đường Khải Sâm cùng bà nội, cùng với em gái Đường Mạc Ninh của anh.
Cô nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, khuôn mặt trầm tĩnh lại nhuộm bi thương, người này chịu đau khổ cũng không nói ra. Vào lúc Vãn Hảo sắp thu hồi ánh mắt, kinh ngạc phát hiện bên thái dương của anh có mấy sợi tóc bạc!
Đường Khải Sâm mà có tóc bạc!
Anh lớn hơn cô gần mười tuổi, nhưng người này quá kiêu ngạo không ai bì nổi, ở trên thương trường truyền thuyết về anh như một vị thần, gần như mọi người đều cảm thấy anh không thể bị đánh đổ được. Quả thực Vãn Hảo cũng không xếp anh và cảm xúc bi thương cùng một chỗ.
Nhưng trên thực tế, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Trong lòng Vãn Hảo khó chịu mà không nói ra được, như bị một tảng đá đè ép hít thở không thông, cô đứng dậy đến gần anh, lại nghe anh gần như lẩm bẩm hỏi lại: “Là nghiệp chướng của anh quá nhiều, bị báo ứng sao?”
Tay Vãn Hảo rũ bên người dùng sức nắm thật chặt, vươn tay phủ trên anh vai, vỗ vỗ như an ủi: “Đừng nghĩ loạn, anh nói rồi mà, không thể để cho bà nội không yên lòng.”
Đường Khải Sâm hơi ngửa đầu, không nói thêm điều gì, chỉ duy trì tư thế kia rất lâu rất lâu.
***
Nhà thờ tổ nhà họ Đường cách nội thành rất xa, buổi chiều Vãn Hảo ở lại ăn cơm, trên bàn cơm vô cùng lạnh lùng, hai vợ chồng Đường Trọng Kiêu vừa trở lại Thanh Châu lúc sáng, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có Đường Khải Sâm cùng mấy người làm.
Vãn Hảo nhìn một bàn đồ ăn, nhưng gần như Đường Khải Sâm
D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~ chỉ ăn vài miếng, anh nhanh chóng kiếm cơ hội rời đi, vẫn là người làm nhẹ giọng nói cho cô biết: “Mấy ngày nay tiên sinh chưa ăn cái gì.”
Lúc tìm thấy anh, Vãn Hảo thấy anh đang ngồi bên ao xem cá, phải chăng mấy ngày nay anh đều tới đây như vậy? Chỉ ngồi ngốc một mình ở đây để bị gió thổi?
Đường Khải Sâm viêm phổi còn chưa khỏe, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng anh ho khan khù khụ, nhưng anh cứ ngồi đợi như vậy, như là chẳng muốn để ý ai.
Vãn Hảo lặng lẽ đi qua, ngồi trên tảng đá sau lưng anh, trầm mặc một lát rồi nói: “Mới vừa rồi là ai nói, không muốn khiến bà nội vướng bận? Vừa nói xong cũng quên?”
Đường Khải Sâm không nói gì, Vãn Hảo nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu anh không vui, hãy nói với em.”
Vẫn không có trả lời như trước, Vãn Hảo nghiêng người nhìn anh một cái: “Thật sự không để ý tới em? Em đi đây.”
Bàn tay đặt trên tảng đá bị bàn tay dày rộng của anh đè lại, ngón tay anh chậm rãi dời đi, cùng tay cô đan chặt mười ngón. Vãn Hảo cúi đầu nhìn ngón tay hai người giao nhau, thở dài khe khẽ.
“Hôm bà nội rời đi, anh rất muốn em có thể ở bên cạnh anh, lần đầu tiên anh phát hiện chính mình cũng sẽ sợ hãi, nhưng em không ở đây, em cũng nằm trong bệnh viện lạnh băng.” Đường Khải Sâm nhớ lại hết thảy, lòng còn sợ hãi như trước, anh nhìn ao nước trước mặt trầm tĩnh bình thản, đáy lòng lại bốn bề dậy sóng.
Vãn Hảo nắm thật chặt ngón tay: “Không phải bây giờ em rất tốt sao?
Đường Khải Sâm, tất cả rồi sẽ tốt.”
“Anh biết.” Đường Khải Sâm gật gật đầu.
Hai người chỉ trầm mặc ngồi đối diện, Đường Khải Sâm vẫn dùng sức cầm tay cô không buông ra, sắc trời dần dần tối, ánh nắng chiều tà làm hồng tía cả mặt ao.
Vãn Hảo hắt hơi một cái, Đường Khải Sâm quay đầu nhìn cô, vươn tay ôm chặt bả vai cô nói: “Trở về đi, em vừa mới khỏe, đừng để bị lạnh.”
“Không phải anh cũng vậy sao?” Lúc này Vãn Hảo mới nhớ anh cũng bị bệnh, Tiểu Tào nói anh lây nhiễm viêm phổi, kết quả bởi vì muốn xử lý hậu sự suốt đêm của bà nội nên xuất viện. Cô đứng trước mặt anh nói, “Người rời đi đã không còn ở đây, nhưng chúng ta ở lại phải sống cho tốt, sáng mai đi làm thủ tục nhập viện nhé?”
Đường Khải Sâm nhìn khuôn mặt cô đắm chìm trong trong ánh chiều tà ấm áp, khó có lúc cười: “Được, nghe lời em.”
Vãn Hảo hoài nghi liếc nhìn anh: “Vậy bây giờ anh đi ăn cơm thật ngon nhé.”
“Được.”
Bỗng nhiên nghe lời như vậy, Vãn Hảo cũng có chút kinh ngạc, chỉ thấy ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, dường như có lời muốn nói.
Quả nhiên anh nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện của Lộ Lâm cùng bà nội, làm anh hiểu được rất nhiều. Thì ra có khi tính mạng con người lại yếu ớt như vậy, anh từng nghĩ, nếu em không tha thứ cho anh, dù cho 10 năm 20 năm anh cũng chờ, chờ đến khi không đi được nữa—— ”
Vãn Hảo hơi buông mắt nghe, vốn cô không nhìn ra được vẻ mặt của anh, lại rõ ràng có thể cảm nhận được bi thương của anh, thì ra có chút bi thương chỉ ở bên cạnh anh cũng có thể cảm nhận được.
“Hiện tại anh thay đổi chủ ý, có lẽ một giây sau, chúng ta sẽ mất đi đối phương, có lẽ đi ra cánh cửa này, anh sẽ gặp nạn bất hạnh. Anh còn có rất nhiều lời muốn nói với em, sợ chậm một giây, lại cũng không có cơ hội nữa.”
Vãn Hảo ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của anh đối diện mình, rõ ràng anh không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt đầy tơ máu.
Anh nhìn cô thật sâu, nói: “Khương Vãn Hảo, anh nói rất nhiều lần “Thích em”, nhưng chưa một lần nói với em ‘Anh yêu em’. Anh muốn cùng em ở một chỗ, muốn cùng Bắc Bắc cùng một chỗ, anh không muốn ở một mình nữa, cả đời của chúng ta quá ngắn ngủi, không muốn lại lãng phí từng giây từng phút chìm trong hiểu lầm…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!