Cuộc Sống Mạt Thế Của Khuynh Lạc Y
Chương 19
#Tiểu Đào Đào.
Khuynh Lạc Y đưa Tứ Hỷ đeo balô nhỏ xíu. Bên trong chỉ đựng vài bịch sữa tươi và quần áo trẻ em mà cô tự may.
Cô đi xuống gara, lập tức leo lên chiếc xe việt dã mà bản thân mình đã chuẩn bị từ trước khi mạt thế, hơn nữa còn rất chắc chắn kiên cố..
Cô ngồi vào ghế lái, tay đặt lên vô lăng. chân dẫm ga. Tứ Hỷ rất thông minh, liền ngồi bên cạnh ghế phụ, tay nhỏ ôm khư khư balô nhỏ của mình..
– Bừm.. Bừm..
Chỉ mất 2 phút cô đã lái xa tới trước mặt hai anh em nhà Tống Bắc Hạ. Hai người kinh ngạc nhìn chiếc xe việt dã của Khuynh Lạc Y.
Tống Bắc Hạ là người từng huấn luyện trong quân đội. Nên hắn vừa nhìn qua đã biết chiếc xe này, đã được qua quá trình tu bổ thêm..
Sợ rằng đại bác có bắn cũng không có hề hấn gì..
Mắt thấy Tống Bắc Hạ định dẫn em gái mình đi bộ về phía trước. Thì Khuynh Lạc Y nhàn nhạt mở miệng..
” Lên xe đi”
Hai người ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh ngồi vào ghế sau. Em gái của Tống Bắc Hạ lên tiếng..
” Cảm ơn cô, tôi là Tống Vân 16 tuổi..
” Ân! Tôi là Khuynh Lạc Y bằng tuổi cô, bây giờ chúng ta đi đâu??
Khuynh Lạc Y lịch sử trả lời lại, dù sao cô cũng không biết đường nơi đây. Nhìn hai anh em nhà họ Tống cũng là người thật thà, để họ đi chung tạo thành 1 đội dẫn đường. Xem như không có thua thiệt..
” Em gái, em chạy thẳng tới xưởng hoang phía trước. Mọi người đang tụ tập ở đó..
Tống Bắc Hạ mở miệng nói..
” Được :’
Dọc đường cô nhìn thấy rất nhiều người rời khỏi nhà để tìm kiếm vật tư. Tình trạng của họ không hề tốt đẹp, cũng may tang thi xung quanh đây, đều bị cô tiêu diệt gần hết.
Còn sót lại số ít mới bị cắn, biến thành tang thi. Thì Khuynh Lạc Y trực tiếp lái cán qua người chúng..
10 phút sau, 4 người họ đã có mặt tại địa điểm là khu xưởng bỏ hoang
Lúc này ở đây tụ tập phải tới 50 người, sắc mặt họ không tốt, thiếu ăn thiếu ngủ. Mạt thế chi mới nữa tháng, mà họ gầy còm đi rất nhiều..
Đa số đều là các gia đình còn sống sót, tay cầm gậy gộc. Trên vai đeo túi hoặc balô. Phía sau họ còn có 1 chiếc xe buýt đã cũ kĩ
Nép đằng say đám người đó , là người già và trẻ con. Khuynh Lạc Y và hai anh em nhà họ Tống tới chào hỏi đôi chút, sau đó gấp gáp lên đường..
Tính theo bình thường, từ nơi này tới thủ đô phải mất 3 ngày đường. Nhưng đó là thời bình, còn bây giờ đã mạt thế, không ai biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì. Và bao giờ mới tới được Thủ Đô..
” Đi thôi, nhân lúc còn sớm. Chúng Ta xuất phát :”Tống Bắc Hạ dẫn đầu lên tiếng..
Khuynh Lạc Y lạnh lùng dắt theo Tứ Hỷ không hề mở miệng lấy một câu. Đoàn người nhanh chóng lên trên chiếc xe Buýt..
Tống Vân và Tống Bắc Hạ chuẩn bị lên chiếc việt dã của Khuynh Lạc Y, thì bất giác âm thanh cao ngạo của nữ nhân vang lên..
” Cô… ”
” Tôi gọi cô đấy, trong balô có gì. Mau đưa cho tôi…”
Khuynh Lạc Y xoay người lại. Đánh giá nữ nhân mới mở miệng cao ngạo gọi mình, biểu cảm cô vẫn lạnh lùng khiến. Nữ nhân kia khó chịu tức tối..
” Tại sao tôi phải đưa cho cô? Hỷ Hỷ, giữ chặt balô vào cẩn thận A cẩu cắn..
Ngay lập tức Tứ Hỷ túm càng chặt balô nhỏ, nép mình sát vào người Khuynh Lạc Y.
Nữ nhân kia đen mặt, tới gần Khuynh Lạc Y sau đó tức tối. Gầm lên..
” Cô dám mắng tôi là A Cẩu? Cô có biết bản thân mình đang nói chuyện với ai không?
” Ba tôi là chủ tịch thành phố này, bổn tiểu thư là Lâm Ngọc Oánh. Biết sợ rồi chứ gì, mau đưa đồ ăn ra đây..
Khuynh Lạc Y lạnh lùng liếc nhìn, đánh giá Lâm Ngọc Oánh. Từ trên người cô ta được xem là khá sạch sẽ, dung mạo đánh yêu. Nhưng chỉ tiếc tính cách quá kiêu ngạo..
Bây giờ là mạt thế, cô ta tưởng chính mình còn chỗ dựa sao? Thật nực cười.. Chủ tịch có to bằng công chúa không?
Khuynh Lạc Y chính thức lơ đi Lâm Ngọc Oánh, dắt tay Tứ Hỷ lên xe . Đồng thời nghiêng đầu nói chuyện với hai anh em họ Tống..
” Đừng để ý tới người điên! Lên xe đi..
Tống Vân lên xe trước. Tống Bắc Hạ hồi thần lên tiếng..
” Em gái, tôi là nam nhân đại trượng phu, để tôi lái..
Khuynh Lạc Y Không nói gì, lập tức nhường ghế lái lại cho Tống Bắc Hạ. Lâm Ngọc Oánh bị lơ, cô ta hét lớn.
– Aaaaaaaa ! Cô dám lơ tôi
Khuynh Lạc Y mở cửa kính xuống, tốt bụng nhắc nhở..
” Bị điên nên uống thuốc, hơn nữa lũ quái vật kia rất thính. Không muốn bị xé xác tới chết..
” Thì Câm Miệng Lại :”
Ngay tức thì Lâm Ngọc Oanh bụm chặt miệng lại, sợ hãi chạy ào lên chiếc xe buýt chật cứng người kia..
——
Mọi người bỏ phiếu đi, cho Đào có động lực còn ra tiếp nha..
Đào sẽ ra 1 chương mới số lượng chữ là 1000.
Vì Đào viết 2 truyện nên sẽ cố gắng ngày nào bên này, sẽ có chương mới.
Nhưng cứ 10cmt 10 like và 500 phiếu sẽ viết thêm 2 chương..
Giả dụ hôm nay đủ 500 phiếu thì ra 2c + thêm 1 chương thường ngày là 3 chương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!