Cưới Đi Rồi Yêu - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
596


Cưới Đi Rồi Yêu


Phần 7


Anh chở tôi về tôi luyên thuyên hỏi đủ thứ truyện maf quên cả mối thù hận với anh ta từ trước
-này anh sao chị ấy mất thế
-cô ấy bị tai nạn
-chị ấy là người yêu của anh à
-uhm
-kể nghe coi nói gọn quá không hiểu
-cô ấy là quỳnh như là mối tình đầu của tôi,quen nhau từ hồi cấp 3,sau đó cô ấy đi du học,chúng tôi quen nhau đc 6 năm,lúc ấy tôi học năm 3 đại học thì cô ấy bị tai nạn bên Uc và mất nhà cô ấy đưa về đây chôn cất
-anh buồn không
-không
-hảaaaaaaaa
-vì khi qua ấy chỉ có mình tôi ở đây còn yêu cô ấy thôi,cô ấy sang ấy 1 năm thì có người yêu và sau đó có thai người kia không nhận và người kia phản bội nên cô ấy đã sốc và chạy đi thì bị tai nạn
-à ha,tội quá,phụ nứ inh ra vốn dĩ phải khổ mà không thiệt đường này thì thiệt đg kia
-ba lớn mà rành quá ha
-sao không lớn rồi chứ bộ
-uhm chắc lớn lắm,mà sao cô và nhân chia tay
-anh ta yêu trúc,tôi nhận ra khi sang nhà anh tặng quà cho anh ta,anh ta lừa dối tôi tôi buồn quá nên chạy loạng xạ tông phải anh đó,nhắc lại còn ức đây
-này ai là người phải tức chưa tính tiền sữa xe thì thôi chứ
-này chưa tình tiền chân đau này nhé
-kệ cô
-anh muốn chết à…bụp bụp(tôi đấm vào lưng anh ta)
-này đau dang chạy xe té xe bây giờ
-kệ kệ kệ…..
-cô thần kinh nặng lắm nhé
-ái chà ngon…..
tôi cứ đấm vào lưng anh ta,anh ta quay lại chụp lấy tay tôi
-này đau mà
anh ta nắm lấy tay tôi kéo về trước 2 cái bóng chảy dài dưới lòng đường như thể đang ôm lấy nhau,tôi ngọ nguậy
-bỏ ra xem nào,bỏ ra
-bỏ ra cho bị đánh à
-này hố gà……
rầm…….thôi xong!!!!
chiếc xe ngã ra lòng đường toi ngã ra và đáp xuống an toàn trên một vật thể êm ái,hai mắt tôi nhắm nghiền mắt tưởng bị một cú đau đớn ai ngờ lại êm như thế,tôi thở phào nhẹ nõm
-may quá không đau
-phải rồi ngã lên người tôi sao mà đau đứng dạy mau nào
tôi hốt hoảng mở mắt ra thấy đang nằm trên người anh ta tôi la lên
-aaaaaa biến thái
tôi cố nhoài ng dậy ai ngờ cái chân đau lại hại tôi ngã vào người anh ta trong tạo hình môi kề môi 2 mắt nhìn nhau,nắng chiều vàng đổ dài lên người tôi và anh ta đang ôm lấy nhau dưới lòng đường,tôi đang tưởng tưởng như ngôn tình nhưng sao không phải hoàng tử mà là con người này chứ,anh ta chủ động đẩy người tôi lên
-ăn bánh kem miệng toàn vị ngọt thôi
-này anh biết thái thế,anh vừa hôn con gái vàng ngọc của ba tôi biết không
-như vậy là hôn à đó là tai nạn biết không
-đấy môi anh chạm môi tôi còn gì,môi chạm môi là hôn còn gì
-thần kinh,hon là như này đây
anh ta ôm lấy bàu má phúng phính của tôi,nâng mặt tôi lên đặt môi lên môi tôi rồi nút nhẹ,đưa lưỡi vào trong tìm lấy lưỡi tôi quấn lấy,tôi mở 2 mắt to nhìn anh ta,anh ta hôn 30 giây rồi buông ra
-chỉ cần nhắn mắt lại nữa thì sẽ gọi là hôn
-này anh lợi dụng tôi à,anh hay ha
tôi đá anh ta nhưng chân đau làm tôi nhăn mặt
-aaaaaaa
-này đã trọng thương còn ngoan cố.về thôi
-này sao trên đời này sinh ra tôi còn sinh ra anh chi nữa nhỉ
-nói ngược à,sinh ra tôi sao còn sinh ra cô chứ
-này anh có thể thôi bắt bẽ tôi nào
-ai bảo nói sai,về nào
anh ta dựng xe lên thì ôi thôi tay thắng đã đứt,anh ta nhìn tôi
-đấy đánh nữa đi,té hư thắng rồi sao mà về
-bụp bụp….tại ai tại ai
-tại cô chứ ai
-này muốn nữa không
-này chân đau mà sao ham hố thế để yên giờ sao này
-về luôn chạy chậm thôi
-thế xuống dốc thì sao?????
-thì….
-thì què chân nữa hả,dắt bộ về này,không thì leo lên đẩy ch
-thật không
-lên
-thôi nặng lắm đi bộ đi
-uhm
tôi và anh đi bộ,thì ra anh cũng không khó chịu như tôi nghỉ,tôi và anh cùng nhau đi bộ về đến gần nhà tôi anh gọi người ra đón còn tôi thì về nhà,tôi vừa quay xe đi thì anh ta quay lại gọi
-này,mai có làm gì không
-không,chi vậy
-mai tôi qua đưa đi sữa xe,vậy nhé
-ơ…
anh ta nói xong vào xe đi,vẫn lạnh lùng như thế,nhưng ở anh ta tôi cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp đến lạ thường,tôi tự mĩm cười lòng bỗng thấy nhẹ hơn,tôi vào nhà,tắm rửa rồi lên phòng,tôi không buồn nữa cũng chẳng muốn gặp trúc.tất cả tôi chỉ muốn khép lại mọi thứ,muốn một cuộc sống mới bình yên hơn
tít tít…..
“bôi thuốc vào chân rồi nghỉ ngơi đi,cái gì đến thì đến cái gì đi thì đi,giữ lại trong lòng những cái cần giũ thôi”biết rồi,cảm ơn”
“mai qua đưa đi sữa xe”
“tự đi được mà”
“đi cho té xe hả”
“ai mượn quan tâm mà sao lần nào gặp anh cũng khổ vậy?”
“họ đỗ tên thừa”
“mệt đi ăn cơm đây”
“uhm”
tôi xuống nhà ăn cơm dưới nhà tôi gặp trúc,2 đứa chả nói với nhau câu nào,ngay bây giờ chúng tôi còn nói được lời nào cùng nhau.tôi ăn vội chén cơm lên phòng nằm,tôi nhắn tin cho anh ta
-đi dạo không,buồn quá
-đi,chờ tí 30 phút qua
tôi mặc áo ấm xuống nhà,tôi ra cỏng chờ anh ta,anh ta mặc quần jean áo thun tay dài đi sh đến đón tôi,tôi lên xe ngồi sau xe anh,mùa này lạnh vừa vừa,tôi nhớ nhân nhều quá ngồi sau anh mà cứ nghĩ đến quan nước mắt tôi rơi,tôi tự chủ động vòng tay sang người anh rồi dựa đầu vào vai anh ta
-cho tôi tựa một tí,tôi mệt moi quá
-uhm,đi đâu
-cứ chạy đi
-uhm
nước mắt tôi lã chả rơi,tôi nhớ nhân tha thiết da diết,tôi nghĩ đến những ngày đầu tiên gặp anh nghĩ đến cảnh mà anh và trúc làm lòng đau nhói,tôi thương anh,tôi thương trúc,tôi càng muốn quên tì nhuwngxc hình anh ấy cứ hiện về làm lòng tôi xót xa đến nhói,những giọt nước mắt nóng cứ lăng dài thấm vào áo anh ta rồi mất hút,rồi một bàn tay ấm len lỏi bàn tay đang ôm kia,anh im lặng chở tôi đi,chiếc xe lăn bánh chầm chậm giữa những con đường quanh co đà lạt vắng vẽ,bàn tay ấy siết lấy tay tôi như bảo tôi mạnh mẽ lên,dựa vào anh ta,mùi nước hoa mùi cơ thể hòa quyện,bờ vai này khiến tôi như trút được hết mỏi mệt,tôi cứ dựa vào tyhar lỏng mình thõa sức mà yếu lòng,mà đau,tôi lại nhớ lại hình ảnh lúc ăn cơm,khi trúc cố đặt cái điện thoại lên bàn cho tôi thấy,hình nền 2 người họ hôn môi nhau,lòng tôi quặn thắt,mối tình đầu có dễ quên đâu
anh đưa tôi đi vòng quanh,một tay lái xe một tay nắm tay tôi,lòng vòng mãi rồi về nhà
-về nhà thôi trễ rồi
-uhm cảm ơn vì hôm nay nha
-tựa vào đi đưa về nè
-tựa cằm lên vai nhìn đường cho gió thổi vào cho khô nước mắt nha
-sao cũng được
-cảm ơn anh
-về điều gì
-cảm ơn vì tất cả
-uhm
anh bỏ tôi xuống cổng nhà,tôi cảm ơn rồi đi vô,bàn tay ấy níu lại
-đừng khóc nữa,cái gì đáng quên hãy để quên đi
-biết rồi,cảm ơn nhiều
anh ta kéo tay tôi lại ngã vào lòng anh ta,vòng tay ấy ôm lấy tôi
-mạnh mẽ lên
-biết rồi sẽ mạnh mẽ,nhất định!
-vào nhà đi
tôi vẫy tay chào anh rồi vào nhà,trên ban công,trúc đang hướng ánh mắt cam phẫn nhìn tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN