Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ) - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3106


Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)


Phần 27


Tôi vặt xong quả xoài thì đưa cho mợ cả đang ngồi ở sập nói chuyện với ông. Mợ nhìn quả xoài trên tay tôi đáp:

– Vặt xoài cho tao làm gì? Trông còn xanh thế?

– Ương rồi mà, mợ ăn đi, bà biểu mợ thích ăn xoài ương với dưa lê nên quả này bà bảo ủ đấy chờ mợ về.

Mợ cả nghe tôi nói xong quay sang nhìn bà mắt hơi hơi đỏ lên, tôi đặt quả xoài vào tay mợ sau đó chạy xuống bếp phụ vú Ngọ nấu cơm. Vú vừa vặt rau vừa thở dài:

– Con Hằng này thâm thật đấy, cũng may ban nãy hai bọn bay biết hết rồi không thì con Quỳnh lại bị gài bẫy. Số con Quỳnh này cũng khổ, từ nhỏ được yêu thương chiều chuộng lấy chồng về cứ ngỡ là sướng ai dè không đẻ được rồi đâm ra thơ thẩn, ngẩn ngơ. Tao nghe nó kể hết rồi, chắc hồi trước bay cũng hận nó lắm phải không? Con này nó bị người đời chì chiết khinh rẻ vì là gái không con nên mới đâm ra dở tính, khó tính vậy chứ thực ra nó tốt bụng lắm. Tiểu thư mà không kênh kiệu gì đâu.

Thực ra tôi cũng cảm nhận được những lời vú Ngọ nói mà, cũng may giờ mợ cả thông suốt rồi. Vú Ngọ đưa cho tôi rá gạo rồi giục tôi đi vo, lúc tôi bắc nồi cơm lên bếp vú nói tiếp:

– Nhìn bay phát tao thấy bay hiền lành chứ không như con Hằng kia, con Hằng trước tao đã thấy nó không tử tế gì nhưng cứ nghĩ do tao chưa tiếp xúc nên không dám ý kiến, ai dè nó ác đến thế. Thôi giờ hai đưa bay dựa vào nhau, tao thì ở nhà nấu cơm cháo rồi giám sát để nó không giở trò cho thuốc linh tinh vào cơm được thôi chứ còn lại ở tụi bay cả. Nó đang có mang có chửa đợi nó đẻ xong cho nó cút, con nó thì để cho cái Quỳnh nuôi chứ sao sống với con mẹ bất nhân được.

Vú vừa dứt lời trên nhà cũng có tiếng mợ cả:

– Nụ ơi, để vú Ngọ nấu cơm mày đi ra đây với tao một tý.

Tôi gật đầu lật đật chạy lên nhà, mợ Quỳnh lấy xe máy chở thẳng tôi ra chợ. Tôi ngồi đằng sau liền hỏi:

– Đi chợ làm gì thế mợ?

– Mua ít hoa quả về thắp hương, với tý dẫn mày ra hiệu sách mua sách. Mua về đọc trước đi, tao dạy Toán, văn thì tao không giỏi lắm tao chuyên dạy Toán thôi.

Hoá ra mợ cả là giáo viên dạy toán, bảo sao mợ tính toán ghê thật. Ban nãy con Hằng bị gài là do mợ lường trước được tình huống, cái đống giẻ lau trong hòm cũng là mợ chuẩn bị, lúc đi qua còn dặn dò cậu ba mở cửa nữa chứ. Con Hằng chỉ biết câm họng hết đường cãi. Tôi hơi bị khâm phục mợ liền nói:

– Mợ cả, con Hằng thâm thế mà mợ giỏi thật đối phó được

– Giỏi gì chứ, cái này ngẫm tý ra ngay. Như ông bà thì chắc chắn bênh tao hơn nó rồi, dẫu sao tao cũng con nhà có chức quyền lại làm dâu nhà ông bà mười năm nay. Con Hằng có chửa thì có thật nhưng ông bà cần cháu chứ cần gì nó? Ông bà có ngu đâu mà không nhìn được ra tính cách nó thế nào?

Ừ nhỉ, thế mà tôi ứ nghĩ được ra. Mợ cả dẫn tôi vào chợ mua mấy cân dưa lê với chôm chôm rồi treo ở xe sau đó đưa tôi vào hiệu sách mua bộ sách giáo khoa lớp mười. Sách mới còn thơm nguyên mùi giấy, tôi cứ ngửi lấy ngửi để, mợ cả vừa tính tiền vừa nói:

– Đúng là con quê mùa, ngửi sách viêm phổi chết mẹ đấy.

Tôi nghe mợ nói cười hì hì ôm chặt đống sách trong lòng đáp lại:

– Mợ cả, con cảm ơn mợ, tý con về vay tiền cậu ba giả mợ nhé.

– Cậu ba?

Tôi tự dưng thấy mình hơi hớ đáp lại:

– À…à cậu ba đang nợ tiền con, tiền con tích cóp được nên con…con đòi nợ luôn.

Mợ cả nhìn tôi nghi hoặc nhưng rồi nói:

– Thôi khỏi, tao mua cho mày đấy. Coi như xin lỗi vì trước kia tao gây khó dễ cho mày.

Tôi định từ chối mợ đã đi thẳng ra xe đành lẽo theo theo mợ. Về đến nhà vú Ngọ đã nấu xong cơm dọn lên. Con Hằng bị nhốt ở buồng nên tôi với cậu ba liền bê khay cơm nhỏ xuống cho nó ăn. Lúc cậu ba mở cửa nó vẫn ngồi trên giường không thèm xuống. Tôi đặt khay cơm ở đó rồi nói:

– Mợ hai à, cơm con để đây tý mợ ăn đi nhé. Có cả hoa qua mợ cả mua nữa, mợ ăn hết gọi con xuống dọn.

Nó không thèm nhìn tôi cũng không đáp. Tôi với cậu ba đóng cửa buồng lại rồi đi lên nhà.

Một tuần bị giam đấy, eo ơi nghĩ đến việc không được nhìn thấy ánh mặt trời một ngày tôi đã ngột ngạt rồi chứ đừng nói là cả tuần.

Khổ thân chưa hại người cuối cùng thành tự hại mình. Bữa cơm hôm ấy ăn mới ngon làm sao, mợ cả về nhà ông bà cũng vui mừng ra mặt. Mợ cả thì không bắt tôi ăn riêng nữa mà đồng ý cho ăn chung.

Trên nhà tiếng cười nói vui vẻ, dưới buồng con Hằng thì lạnh tanh, im ắng.

Buổi tối ăn cơm xong mợ cả với cậu Quyền mau chóng về buồng. Hết giận một cái cậu mợ quấn nhau ra mặt,. Tôi về buồng nằm mà lòng cứ vui mãi không thôi.

Đang nằm bất chợt tôi nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Vừa đứng dậy mở then cài đã thấy cậu ba sừng sững bên ngoài, cậu đẩy tôi vào rồi khoá chặt cửa sau đó bế tôi lên giường.

Tôi còn chưa kịp phản ứng cậu liền véo eo tôi một phát rồi nói:

– Hôm nay trả nợ nhé.

– Tôi nợ gì cậu? Tiền sách giáo khoa mợ cả giả cho tôi rồi.

– Thế cô nghĩ tự dưng chị cả giả cho cô sao? Cô cũng nghĩ tự dưng chị cả xin cho cô đi học sao? Không có tôi nói vào cô nghĩ chị cả hết giận hết hiểu lầm cô nhanh đến vậy sao?

Ừ nhỉ, mợ cả tốt thì tốt thật, nhưng bảo sao tôi cứ thấy mợ còn chưa nghe tôi giải thích hết đã hết hiểu lầm. Hoá ra nhờ cậu ba sao? Thấy mặt tôi ngây ra cậu lại nói:

– Tính tôi sòng phẳng không thích nợ ai cũng không thích ai nợ mình, cô có giả nợ cho tôi không thì nói một câu?

– Tôi…

Thế mà chả đợi tôi nói hết cậu đã lột sạch quần áo tôi ra, hai tay cậu mớn trớn khắp cơ thể tôi rồi đặt cánh môi nóng bỏng lên môi tôi nói:

– Không trả tôi cũng tự đòi.

Tôi không phản ứng được, cứ đơ người ra rồi bấu lên vai cậu. Trên vách tường hai cơ thể trần trụi hoà quyện vào trong. Lúc ân ái thi thoảng cậu ba còn hỏi tôi có thích không? Trước nay ở quê làm gì có người đàn ông nào hỏi vợ mình như vậy. Thích hay không thích cũng phải chấp nhận, nhưng cậu ba lại không như vậy, cảm giác hoà quyện của tôi và cậu bình đẳng lắm, cậu thích tôi cũng thích. Chỉ có điều tôi làm gì dám nói ra điều đó.

Đến khi xong việc, cậu không vội lên buồng mà ôm tôi vào lòng, hít hà nói:

– Nhưng phải công nhận cô thơm thật luôn, tắm bằng gì thế?

– Tôi tắm hoa bưởi với sả.

– Ừ bảo sao, thơm phưng phức ý, người lại trắng nõn nà, giờ tôi cũng thấy mình không thiệt mấy. Mà cô đẹp thế này, làm vợ tôi sợ lắm người dòm ngó ghê.

Cậu vừa nói xong câu đấy bất chợt có tiếng con Hằng hét lớn, tiếng hét của nó từ trên buồng mà ở đây cũng nghe được. Tôi với cậu ba liền vội vàng mặc quần áo. Tôi mở cửa chạy ra ngoài trước, thấy bà với ông đang ở trên nhà chạy xuống buồng con Hằng tôi liền ra hiệu cho cậu chạy ra. Lúc này tôi phát hiện quần cậu ba mặc ngược, nhưng bây giờ làm gì kịp mà thay hai đưa ba chân bốn cẳng chạy về phía con Hằng.

Vào đến buồng thấy con Hằng đang nằm trên giường, môi miệng tái lại, nó vừa khóc vừa nói:

– Ông bà…con đau bụng quá, ăn xong hoa quả mợ cả mua giờ đau bụng, còn bị chảy ra ít máu.

Mợ cả đứng ở dưới cửa từ lâu, có lẽ mợ lường trước được tình huống này nên vẻ mặt hết sức bình thản. Con Hằng vừa khóc vừa quỳ xuống đất nói:

– Ông bà…cứu con với…dù sao đây cũng là máu mủ của cậu cả, xin ông bà đừng để mợ cả hại conc ủa con?

Tôi nhìn nó cười khẩy nói:

– Cậu ba, cậu học y cậu xem mợ hai bị sao?

Cậu ba tiến lại gần, đặt tay lên trán nó rồi nói:

– Hoa quả hôm nay cả nhà đều ăn có ai bị sao đâu? Với lại hoa quả đó lúc nãy tao mua chứ không phải chị cả mua đâu, chị cả cho tiền tao mua, còn đống hoa quả chị cả mua thì thắp hương rồi. Mày bị sao chắc chắn không phải do chị cả hại nên đừng nói bậy bạ nữa. Đứng dậy tao chở lên huyện khám.

Con Hằng nghe cậu ba nói, tự dưng im bặt một lúc rồi đáp lại:

– Con…con bị đau bụng, nhưng…nhưng giờ hết rồi. Chắc do ăn hoa quả bị…bị..bị lạnh bụng…

– Vậy sao mày đổ chị cả hại mày?

– Con…con có đổ hả? Chắc tại con tưởng hoa quả đó mợ cả mua lại đang lo lắng nên nói năng không kiểm soát được.

Bà nghe xong chạy đến vả cho nó một cái rồi rít lên:

– Con ôn dịch này, mày suốt ngày đổ lỗi cho con Quỳnh là sao?

Nó bị bà đánh thì khóc lóc nói:

– Bà ơi, dẫu sao con cũng mang thai con cậu cả, lần đầu con có chửa nên nhiều khi không suy nghĩ được. Trước cái Nụ còn chưa có chửa đã bị mợ cả ghen tuông hành hạ, con sợ quá nên mới nghĩ là hoa quả mợ cả mua có độc…con thực sự không ác ý gì con lo quá thôi. Á á bụng con nhói quá, bà đừng đánh con mà hại đến đứa bé mà bà, con sai rồi…con xin lỗi.

Bà nghe xong thở dài, bàn tay giơ lên cũng hạ xuống. Con này kinh thật, không đổ vạ được lại lấy đứa bé ra lấp liếm, cũng may bị đánh mấy cái tôi cũng đôi phần hả hê.

– Thôi giải tán hết đi, còn con Hằng có mang có chửa thì lo mà dưỡng thai đi. Tao chưa thấy con Quỳnh làm gì mày mày đã tự đổ cho nó rồi. Sau còn thế nữa đừng có trách. Đã thế từ mai dậy sớm quét sân quét nhà, nấu cơm nấu cháo với vú Ngọ. Từ hôm nay vú Ngọ xuống đây ngủ với con Hằng trông nom nó nữa, mai tôi mua cho cái giường nhỏ kê ở đây.

Con Hằng nghe xong, ngồi sụp xuống đất, van xin:

– Bà…con…con ngủ một mình quen rồi, xin bà…

– Thôi, quyết định thế đi, đừng nói nhiều nữa.

Nói xong ông bà bỏ lên nhà, con Hằng thì hai hàng nước mắt chảy ròng ròng. Mợ cả thì bật cười đi lên nhà.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN