Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 40: Thợ sửa vụng nhất 1 (Cosplay)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]


Chương 40: Thợ sửa vụng nhất 1 (Cosplay)


Kết cục là đêm hôm qua Vương Nhất Bác vẫn bị chưng hửng không sơ múi được gì, bởi vì Tiêu Chiến lấy cớ là đồ dùng chưa sẵn sàng và chính anh cũng chưa sẵn sàng. Quản lý Tiêu thực sự là cần kiệm liêm chính – cần cù tiết kiệm liêm khiết chính trực, là một con người đầy phép tắc, là một con người đứng đắn nhất trong cái xã hội này, cho nên anh không thể cho phép bản thân đổ đốn nhanh đến thế.

Quá nhanh! Nhanh hơn điện! Kể từ lúc biết tới thế giới mới của tình ɖu͙ƈ là sextoy, thực tế mới chỉ vỏn vẹn có một ngày trôi qua, Chiến Chiến muốn bung lụa thất thân thì phải ngâm thật lâu thật lâu thêm nữa, ít ra phải hẳn… hai ngày, đúng không?

Chính là hôm nay!

Quản lý Tiêu rất tận tụy với ông chủ hờ, lúc này còn lấy cớ ốm đau chưa khỏi, xin phép Hội quán nghỉ ở nhà luôn. Khụ khụ! Anh đang chơi vơi choáng váng, xây xẩm mặt mày, tâm trí đâu mà làm việc như bình thường được chứ.

Buổi sáng sau khi bịn rịn quyến luyến tiễn Vương tổng ra tận cổng biệt thự thì Quản lý Tiêu dường như không có việc gì để làm, mọi khi bận rộn là thế, hôm nay bất chợt rảnh rang ở nhà một mình lại phân vân không biết làm gì trước làm gì sau.

Quyết định là gọi thợ sửa điện nước đến nhà xem xét phòng tắm của Vương tổng vậy. Ông chủ của Quản lý Tiêu ngày ngày đều bận rộn đến mệt bở hơi tai, về nhà còn nhiệt thành làm lụng cày cấy mệt nghỉ, Chiến Chiến rất là thương, không thể lại để hắn phải lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt như này được.

Thợ sửa đến rồi, Tiêu Chiến đưa cho anh ta đôi dép đi trong nhà mới tinh rồi dẫn vào nơi cần sửa chữa. Về sau Quản lý Tiêu chỉ đứng xa xa ngoài cửa phòng tắm mà trông vào, dẫu sao người xa lạ, anh đích thực muốn giữ khoảng cách, kể cả đó là phụ nữ hay đàn ông đi chăng nữa.

Tình nhân thật sự là phải có quy tắc của tình nhân. Ông chủ bao dưỡng của Chiến Chiến đã fair play đối xử với anh y chang điều khoản trong hợp đồng, thậm chí còn tốt hơn nhiều, thì ở chiều ngược lại anh cũng phải làm đúng phận sự của người lao động gương mẫu chứ.

Điều 3: Nghĩa vụ… * Người lao động phải giữ mình sạch sẽ tuyệt đối, không để lây bệnh cho ông chủ. Không được có mối quan hệ ngoài luồng như tình một đêm, tình nhân, bạn giường với bất cứ đối tượng nào khác, bất kể là nam hay nữ.

Vậy nên Chiến Chiến thề với bản thân là sẽ không làm gì có lỗi với Vương tổng.

Chuyện nhỏ là giữ khoảng cách với người lạ hôm nay để tránh hiềm nghi, cho dù ông chủ không có ở đây, thì Chiến Chiến vẫn tự giác hoàn thành một cách hết sức suôn sẻ. Mà phải thú nhận rằng, từ lúc quen Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chẳng còn hứng thú với bất cứ đối tượng nào nữa, cả nam cả nữ, lúc nào cũng muốn nhanh nhanh về nhà gặp ông chủ, chỉ muốn một mình hắn ức hϊế͙p͙ anh thôi.

Thế mới nói Chiến Chiến bị khổ ɖâʍ quả không sai, tìm đúng chân lý đời mình, bị đánh dấu rồi thì sẽ không thoát ra nổi nữa. Rất chung thủy!

Được cái là thợ sửa này cực kì chuyên nghiệp, thấy Quản lý Tiêu lẳng lặng quan sát thì cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ một mực tập trung vào chuyên môn. Chẳng mấy chốc cũng đã sửa xong, anh ta nói sơ qua vấn đề hỏng hóc là van biến áp bị lỏng hay gì gì đó, chỉ cần chỉnh lại một chút là xong, còn bảo tất cả thiết bị trong ngôi nhà này đều vô cùng đắt tiền và xa xỉ, đều là đồ nhập nguyên chiếc từ Ý, đẹp đẽ bền bỉ, sẽ không dễ gì hỏng đâu.

Lành nghề, am hiểu đấy! Quản lý Tiêu rất xông xênh mà trả gấp đôi số tiền người ta báo giá. Tiền không quan trọng, chút xíu ấy thì có đáng mấy đâu, điều quan trọng là ông chủ của phải anh được sống một cách thoải mái vui vẻ nhất trong tổ ấm của mình kìa. Đây là mục đích cao cả nhất mà một tình nhân như anh có thể tận tâm thu vén.

Vì tiền, cũng là vì nghĩa, tình nghĩa mấy tháng qua hai người đã ở chung, nói không hề tồn tại thì là nói dối, con người chứ đâu phải sắt thép mà có thể thẳng tưng trơ trơ ra đó. Lâu dần cũng phải thay đổi chứ. Hơn nữa, đến sắt thép cũng vẫn bị nước mềm như thế làm cong cơ mà, giống như chiếc van biến áp kia, chẳng phải là đã bị lực đẩy của nước làm chệch hướng rồi sao?

Nhưng nhấn mạnh thêm một lần! Vẫn không phải là tình yêu đâu! Chiến Chiến chỉ có hơi lung lay chút ít. Như là van biến áp lỏng rồi thì sẽ chỉnh được thôi. Nếu Vương Nhất Bác có làm gì sai với mình thì anh vẫn có thể tự sửa chữa lỗi lầm mà rời xa hắn. Trái tim này cũng không đến nỗi tan vỡ hỏng hóc mà phải khép chặt hay vứt hẳn tình yêu đi.

A! Lại so deep quá rồi! Chiến Chiến chìm sâu vào liên tưởng cùng với chiếc vòi nước đến nỗi thợ về từ bao giờ mà anh vẫn đứng ở mái hiên ngắm nhìn xa xăm. Đột nhiên mới nhớ ra không nên đứng đây hóng gió, để cho chính mình bị ốm thì Vương tổng sẽ dằn vặt trách mắng ngay. Quản lý Tiêu nhanh chóng đóng sập cửa lại, rồi đột nhiên chạy huỳnh huỵch vào bếp lấy ra găng tay dùng một lần cẩn thận đeo chặt, cũng chẳng biết là để làm gì. Kì cục!

Hóa ra là Chiến Chiến dùng thứ đó để cầm lên đôi dép mới tinh vừa được sử dụng không được bao lâu, là đôi dép thợ sửa kia vừa đi, anh mở cửa ra thêm một lần, tống luôn thứ đó vào thùng rác ngoài sân. Vật đã dính lên thứ vi khuẩn của người khác thật không muốn chất chứa nữa, như cái cách Quản lý Tiêu luôn luôn rửa tay năm lần bảy lượt khi về tới nhà, rửa cho sạch sẽ trắng bong. Cũng giống như cái cách sau lúc nhai trọn đống hóa đơn mua đồ không sạch tối qua, Chiến Chiến đã xúc miệng không dưới cả chục lần rồi mới an tâm ăn cơm thoải mái.

Phong cách khiết phích cực đoan này, hỏi là Tiêu Chiến học từ ai, đáp án khẳng định chỉ có một, chính là bắt chước Vương Nhất Bác, người mà sợ vi trùng vi khuẩn tột độ, sợ đến thái quá không có điểm dừng. Được thôi, tốt thôi, hợp nhau lắm. Đúng là một đôi tình nhân tuyệt phối mà!

Tiếp đó, thời gian của một ngày dài, đầu tiên là điên cuồng tẩy rửa phòng tắm, vẫn là vì tàn dư của người xa lạ, Chiến Chiến ra vào quét tước lau dọn đến sạch bong kin kít, không chừa một dấu chân vết tay. Rồi lại vào trong bếp tự nấu nhẹ nhàng ít mì lót bụng, chẳng chút cầu kì. Đến buổi chiều thì ngồi trong phòng riêng của mình, sắp xếp gọn gàng đống quần áo Vương tổng hôm qua đã bới ra để tìm sextoy.

Thật sự là Chiến Chiến không hề cố ý, tại vì cái đống ấy cứ ở đó hiển hiện lồ lộ trước mắt, thế nên cả thời gian buổi chiều đều trôi qua trong sự thờ thẫn mân mê của ai đó. Hết nâng lên rồi đặt xuống, bóp vào rồi vuốt thẳng ra. Hết nhìn xa rồi lại nhìn gần. Đúng là Quản lý Tiêu nói không có sai, mua đồ về chính là để nghiền ngẫm.

Có bao nhiêu đâu, có mỗi 38 món thôi. Tiêu Chiến ngồi đếm mất bao nhiêu lâu liền cho ra kết quả, đúng là có  ba mươi tám món thôi, không nhiều, vậy mà tốn hết thời gian của anh, mùa đông tối sớm, sắc trời cũng đã nhá nhem. Quản lý Tiêu hiện tại mới chợt nhớ ra, rằng mình còn phải nấu cơm, rồi thì dọn dẹp bếp núc sạch sẽ hơn, hơn hơn nữa, nếu được thì tiệt trùng vô khuẩn luôn đi. Anh vốn đã có kế hoạch từ trước cho hôm nay, tại sao giờ lại trễ nải thế này.

.

.

.

XONG!

Ba tiếng trôi qua, tất cả đều đã vào vị trí sẵn sàng!

Tất cả chỉ còn thiếu mỗi mảnh ghép cuối cùng… đó là ông chủ của Chiến Chiến. Vương tổng trở về thì tức khắc mọi thứ sẽ trở nên hoàn chỉnh thôi.

Brừm… Brừm… Brừm…

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, hôm nay Vương tổng chọn chiếc Lamborghini ánh vàng để rời khỏi nhà, tiếng gầm rú nẹt ga ầm vang khắp cả con đường. Phô trương quá! Tổng tài chỉ nên đi xe kiểu doanh nhân đi làm thôi, đây hắn lại cứ dùng xe đua mà đi kí kết hợp đồng mới chết chứ.

Quản lý Tiêu hứng khởi cao trào, đột nhiên cảm thấy Vương tổng thật có khí phách, có tư vị riêng, không hề ngạo mạn chút nào. Được rồi, ưa thích rồi thì cái gì của người ta chẳng thấy có lý, chẳng thấy thuyết phục, ông chủ của tôi, khẳng định là cái gì cũng là nhất, không thua kém ai. Nên bây giờ đây tôi phải phục tùng sát đất.

Chiến Chiến như mọi ngày, chín chắn kéo xuống chiếc áo phông trắng rộng rãi trùm hẳn xuống bờ ʍôиɠ căng tròn, chực chờ sẵn ở cửa mà quỳ xuống một đường thẳng tắp. Ôi, thật sự là ngạo kiều quá đỗi! ʍôиɠ căng vút mẩy, đường eo thuôn dài mê đắm, mắt long lanh nhìn tới tay nắm cửa trước mặt. Chiến Chiến không tự  mở ra, Chiến Chiến chờ ông chủ tự bước vào gặp được ngạc nhiên vui sướиɠ.

Rồi anh sẽ cúi sát đầu xuống dưới thảm sàn, tỉ mẩn cởi từng chiếc giầy, cởi từng chiếc tất, xoa nắn lòng bàn chân tê mỏi sau một ngày dài đi lại của Vương tổng, ôn nhu, dịu dàng mà nói rằng. “Ông chủ hôm nay đi làm có mệt không? Em nhớ ông chủ của em lắm lắm.” Có hôm sến súa, Chiến Chiến đã từng phát ngôn y hệt với chất giọng êm ả không thể nào gợi ɖu͙ƈ hơn, hậu quả chính là bị ông chủ trực tiếp đè ra ở bậc cửa làʍ ȶìиɦ không sợ dị nghị, không sợ hoài nghi, không ngừng không nghỉ.

Nhưng hôm nay, không thể ở đây! Nhất định là không thể nào ở đây đâu, nên sau khi làm một loạt các hành động chăm sóc lo toan như lẽ thường phải thế, thì Quản lý Tiêu sau đó đã gợi chuyện bằng một câu như này. Rất có mục đích, rất hợp cảnh, hợp thời!

“Ông chủ của em… vòi nước sửa rồi đó.” Có thể nào nói chuyện khác lãng mạn hơn chút không đầy tớ Mai ơi, câu đầu tiên gặp người thương sao lúc nào cũng bẻ lái tới vòi nước thế?

“Chiến Chiến em có bị hâm không? Từ hôm qua hễ cứ mở miệng ra là em lại nhắc tới vòi nước là vì sao? Chê nhà tôi rách nát? Hay chê tôi nghèo đến mức không có tiền sửa vòi nước cho em?”

“Không, không phải! Ý là vòi hỏng thì không thể dùng, còn không hỏng thì có thể dùng, sâu xa là… e hèm… còn cần em phải nói thẳng ra sao?”

“… Là tôi có thể bắn tinh khắp mặt khắp người em thoải mái rồi?”

“Aaaaaaaa! Đồ điên! Đồ mặt dày.”

“Haha! Không ngờ mới ở với nhau một thời gian ngắn như vậy, Chiến Chiến lại chủ động đến thế.”

“Là Vương tổng có thể về phòng mình mà tắm rồi, tắm đi, đi tắm đi. Quá mức bỉ ổi!”

Vương tổng đưa cho ai kia tập tài liệu dày cộm và laptop cá nhân, Quản lý Tiêu vội vàng đỡ lấy, để xuống nơi quy định hết sức ngăn nắp trật tự. Tiếp tới Chiến Chiến ngoan ngoãn tiến lên cởi ra chiếc vest đen vẫn phẳng phiu sau một ngày làm việc, móc vào giá đỡ đồ bẩn, hôm sau tiện đường thì anh sẽ giao đến tiệm giặt khô chuyên nghiệp.

Rồi cả áo sơ mi, cà vạt, quần âu, tất cả mọi thứ trêи người ông chủ đều được nâng niu trêи tay và đặt xuống, tựa như những thứ ấy là báu vật của thế gian không gì thay thế được vậy. Quản lý Tiêu kính nghiệp đến mức độ này, thể nào danh hiệu Đệ Nhất Phục Vụ của cả Bắc Kinh rộng lớn chẳng về tay. Vương tổng quả là có số hưởng.

Nhưng mà, nhắc đi nhắc lại mãi, Vương Nhất Bác vẫn không phải một người quá hiểu phong tình. Vì nhớ tới gì đó mà hắn chợt phun ra một câu cực kì sát cảnh, mất hết cả luồng xuân dược nóng bỏng đang sắp độ dâng trào.

“KHOAN!”

“Dạ?”

“Vậy là hôm nay có người lạ vào nhà? Còn đi qua phòng ngủ và bước vào phòng tắm của chúng ta sao?”

“Vâng!”

“Là ai vào nhà? Tôi đã cho phép em chưa?”

“Vòi nước hỏng đương nhiên là em gọi thợ sửa điện nước rồi. Hay ý ông chủ hỏi cụ thể danh tính của người ta, thế thì Chiến Chiến không thể biết đâu.” Ơ hay Vương tổng buồn cười, hỏi câu thật là vớ vẩn.

“Không quan tâm thứ đó. Tôi hỏi là sao Quản lý Tiêu không hỏi ý kiến tôi trước, để tôi đồng ý rồi mới được phép làm, cứ thế đã cho người không quen không biết, không rõ ràng danh phận vào nhà.”

“Hôm qua em nhắc, Vương tổng chẳng bảo là mai sửa còn gì, tưởng là được cho phép thì em mới mất công nghỉ việc ở nhà để đôn đốc thợ sửa chứ.” Chiến Chiến nói xong rồi thất thần không biết phải làm gì tiếp theo. Vương tổng rất là ngang ngược!

“Được, không nói nữa, coi như em đúng. Mà khoan! CHIẾN CHIẾN!”

“Dạ… dạ… vâng? Vương tổng đừng có liên tục giật giọng lên như thế, nói chuyện bình thường xem nào, còn vậy mãi thì chắc chắn em sẽ bị bệnh tim.”

“Tôi hỏi, Quản lý Tiêu ngoan ngoãn trả lời thành thật cho tôi. Em có cho người ta sờ vào đồ của tôi không?”

“Có! Đương nhiên! Cho sờ mò thoải mái.”

“Em DÁM?”

“VÂNG!”

Chiến Chiến đáp lại rõ to, sau khi nghe xong câu này thì Vương Nhất Bác ngay tức khắc gầm gừ như một con sói nhỏ, tay nắm chặt, đấm bụp một cái vào tường. Hẳn là cũng đau đớn chứ không nhẹ tênh chút nào.

Hung dữ thế!

Đây không phải là một con sói nhỏ, đây chính là một con sói trưởng thành… bị điên!

“Ôi ôi, em thương, Chiến Chiến đã bảo là cho người ta sờ mó vào cái gì đâu. Thợ sửa điện nước thì đương nhiên phải sờ vào vòi nước thì mới sửa được chứ, chẳng lẽ người ta dùng năng lực siêu nhiên bắn ra tia lửa điện. Bùm… một cái! Là sửa xong rồi chắc? Đối thoại thì nên bình tĩnh một chút ông chủ ơi.”

Hai người mới giống như trẻ con đang nói chuyện về siêu nhân trong phim hoạt hình ấy. Người lớn chút đi.

“Chứ không phải là em để cho một tên nào đó mân mê vòi nước của mình?”

“Cái gì? Yêu cầu Vương tổng đừng nói chuyện kiểu tượng hình tượng thanh như thế. Em không hiểu, không hiểu gì hết. Không hiểu là đang nói đùa hay nói thật đâu nhé.”

“Nói thẳng ra là, có phải em để người ta sàm sỡ thoải mái đụng chạm vào người không? … không gian khép kín gợi ɖu͙ƈ như vậy… Có phải là em để cho kẻ xấu xí xộc xệch nào đó cưỡng hϊế͙p͙ không hả Chiến Chiến?”

“THẦN KINH! Kiểu này có phật cũng không độ nổi Vương tổng nữa rồi.”

“Như cái cách em để cho tôi phá trinh đít một cách vô cùng dễ dàng, ở chính chỗ kia? Lăng loàn, lang chạ!” Vương Nhất Bác vừa nói vừa chỉ chỉ chiếc bồn tắm sạch trơn, sáng bóng trong góc phòng.

“Dở hơi! Điên rồ! Bệnh hoạn! Biến thái!”

“Có tật giật mình thì đừng có cãi cùn, nói một câu xem…  đã để tên đó sờ ʍôиɠ chưa?”

“Đùa hay thật thế?”

“Hay là để nó chọc vào rồi?”

“…”

Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt không còn gì để nói, đã bảo Quản lý Tiêu là người ngay thẳng đứng đắn rồi mà, giữ được cái trinh ass đến tận năm hai mươi tám tuổi mà Vương tổng tính cách đa nghi vẫn có thể suy diễn ra đến mức độ này. Tấu hài, à không, bi hài hết sức.

Quản lý Tiêu không nói gì, mặt thì vênh vênh thách thức, lập tức khiến cho con sói điên lồng lên quá mức cuồng si. Hắn lanh lẹ áp sát Bunny Bunny vào tường, khiến cho con thỏ cả lưng đau điếng, cường thế cưỡng hôn không màng phép tắc lễ độ, tay thì kéo tụt chiếc quần sịp vướng víu của đối phương ra. Nhào nặn bóp ʍôиɠ ai đó tới đào mật cũng phải chảy nước hết cả.

Ôi chao! Con sói bạo liệt hoang dại quá!

Nhưng mà… ừm… con thỏ thích, rất thích!

Chiến Chiến quả thật là đã dự đoán trước được điều này. Vương Nhất Bác có tính chiếm hữu rất cao, cho nên ngay từ đầu khi tưởng anh không còn trinh nguyên hắn mới phản ứng thái quá tới thế. Cho đến bây giờ anh đã thuộc về hắn một phần rồi, thể xác này trọn vẹn thuộc về ông chủ, vậy thì không thể nào mà ngó nghiêng những đối tượng xung quanh khác.

Vương tổng có thể chửi bới Quản lý Tiêu lăng loàn lẳng lơ trong cơn say tình thế thôi, nhưng nếu Chiến Chiến thực sự làm như vậy tại lúc đang trong mối quan hệ thì không biết hắn sẽ làm ra điều gì khủng khϊế͙p͙ đâu. Có lẽ là sẽ vô cùng cực đoan, vô cùng hung hãn đi.

Tiêu Chiến đương nhiên không dại mà phạm phải.

“Này, Vương tổng ghen đấy à?”

“Thú nhỏ của tôi, người khác không được động vào. Chỉ là của tôi thôi.”

“Vâng, người ta chỉ tới là chốc lát là về rồi, suốt quá trình Chiến Chiến đều không đến gần, cũng không làm thân. Ngay sau đó em đã dọn dẹp sạch sẽ, không để chừa lại một chút xíu vết tích nào mà. Chốn này là lãnh thổ của ông chủ, chỉ có mình ngài có quyền hạn tuyệt đối ở đây. Bao gồm cả bên ngoài nữa, Chiến Chiến thề là bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu sẽ không làm gì quá phận, sẽ vĩnh viễn chung thủy y như điều khoản trong hợp đồng, chỉ thuộc về một mình ông chủ thôi!”

Tiêu Chiến kề sát đầu môi Vương Nhất Bác, nói những lời dịu ngọt ngất ngây, chốc chốc lại ghé vào vành tai thanh lãnh mà thủ thỉ thầm thì. Thế này… thế này… ai mà chẳng phải si mê, dù lòng dạ có như sắt đá thì khi đối diện với ái nhân lãng mạn đến vậy chắc cũng phải mềm dịu tựa mây bay ngay.

“Làm gì cũng phải xin được sự cho phép của tôi, kể cả là để người ta chơi mình cũng phải gọi điện xin phép, biết chưa? Vậy thì cả đời này, tôi vĩnh viễn sẽ thương yêu em, vĩnh viễn sẽ không để em phải đau khổ.”

Dấm dớ quá thể, gọi điện rồi thì Vương tổng sẽ cho phép? Ôi trời! Tức cười ghê! Còn hứa hẹn một điều nghe quá xa vời, sở khanh định lừa con nít sao?

Vậy nhưng Chiến Chiến nguyện tin, nguyện tin hết, nguyện để những ngọt ngào man trá này vuốt ve tận sâu trong tâm khảm. Giấu vội một giọt nước mắt, đổi lại một lời khiêu gợi lăng loàn, đằng sau đó là hứa hẹn tương lai không phải giả dối.

“Ưm… Sẽ luôn thế. Vốn là Chiến Chiến luôn nghe lời mà, sẽ không để cho người khác hϊế͙p͙. Chỉ để một mình ông chủ hϊế͙p͙ em thôi nhé, được không?”

Đối thoại của hai người… thật không bình thường, kẻ tung người hứng quá mức biến thái. Có lẽ chỉ họ khi thương nhau, cuốn lấy nhau thì mới hiểu hết cái tình trong đó, hiểu hết những suy tư chất chứa vô bờ.

Bunny còn bé  nũng nịu dùng bắp đùi mềm non thon dài của mình cà nhẹ vào phần hạ thân giờ đây đã chẳng giấu nổi sự ngạo nghễ độc tôn của con sói đầu đàn, không những thế còn chủ động đưa lên răng thỏ cắn nhẹ vào môi mỏng của đối phương, sau đó ɭϊếʍ một vòng… hồ ly thật là yêu nghiệt.

Vương Nhất Bác giận thì có giận nhưng gặp phải những mơn trớn dụ hoặc chúng sinh này thì sớm đã bừng bừng ɖu͙ƈ vọng, trong tâm như có một ngọn lửa sục sôi bùng cháy đến bứt rứt khắp người. Thật sự là kϊƈɦ thích với việc đàn áp đè nén mỹ nhân của hắn không hề nhỏ, Tiêu Chiến càng chịu yếu thế, càng quỵ lụy chiều lòng thì Vương Nhất Bác càng hưng phấn nhiều hơn.

Ông chủ của ai kia, hiện tại đã đến lúc áp đảo toàn diện thế cục rồi, không thể để Bunny này làm càn hơn được nữa. ʍút̼ vào tận sâu trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi để ôn nhu ấy mềm nhũn trong vòng tay. Mấy lần Chiến Chiến muốn hớp hơi thổi khí, đều bị chiếc lưỡi bá đạo kìm lại không thôi. Chật vật khôn cùng.

“Thú vật của tôi, nhốt được em trong lãnh địa của mình, tôi rất thích!”

Vương Nhất Bác phê pha hứng trí, không nể tình tiếp tục bóp lấy ʍôиɠ mềm, sấn sổ nhanh nhẹn tới nỗi mới đó mà một ngón tay đã chen vào được lối nhỏ chật hẹp rít xoáy, khiến cho Chiến Chiến phải kêu lên thảng thốt, tức thì cũng phản ứng lại bằng một cái vặn xoắn cực kì lắt léo cự long đang áp sát thân mình.

Chơi dại à nha! Long long hỏng rồi thì thứ gì sẽ thỏa mãn cho thỏ thỏ đây???

“Mà!!!!!!!!!!!!!! Đã bảo Chiến Chiến KHÔNG phải là thú vật thú cưng gì hết. Ông chủ đừng có nói ɖâʍ.”

Lại còn đánh trống lảng gào ầm lên, lúc này là lúc để phản bác mấy điều nhỏ nhoi này sao? Đây gọi là gì? Đây gọi là khẩu ɖâʍ, Vương tổng chỉ nói vài lời âu yếm trong tình ɖu͙ƈ thôi, Quản lý Tiêu không cần phải phân định rõ ràng như thế chứ.

“Em là Bunny, Chiến Chiến hôm qua còn tự nhận mình là Bunny lớn rồi  đấy thôi.” Vương Nhất Bác đột xuất hiền hòa hơn hẳn bình thường, kiên nhẫn giảng giải.

“Đùa sao, chẳng liên quan. Ông chủ đừng gọi người ta như vậy nữa.”

“Ăn cơm xong, lát chúng ta làʍ ȶìиɦ, em đeo thử lên xem có đẹp không? Đối với tôi thì Chiến Chiến chỉ là con thỏ nhỏ, là tiểu Bunny mà thôi, sẽ luôn cưng nựng, chiều chuộng em. Sẽ không làm em phải đau đớn, với điều kiện là em phải ngoan, phải ngoan, biết chưa?”

“Hống hách… ưm… vâng.”

“Quỳ xuống đi.”

“Dạ?????” Hỏi chấm! Chiến Chiến đầu đầy dấu hỏi chấm, sao lại thay đổi đột ngột tới nhường này ông chủ à, ông chủ ơi.

“Quỳ xuống dập đầu hứa hẹn là sẽ không ɖâʍ loạn lăng loàn với người khác đi. Chiến Chiến nói suông tôi vẫn không thể tin được.”

Còn yêu sách đến thế nữa thì chịu rồi, nhưng Quản lý Tiêu từ lâu đã quen với kiểu ấy.

“Không được gọi ai đến nhà, không được tiếp xúc một mình mờ ám với ai.”

“Vậy… vậy nhưng sau này có hỏng bóng đèn, hỏng ti vi, hỏng các thứ… vân vân và mây mây, em biết phải làm sao?”

“Được rồi, em được phép gọi người đến, nhưng bắt buộc phải có sự có mặt của tôi. Còn thì ở Hội quán em cũng phải giữ khoảng cách. Đừng để tôi bắt được Chiến Chiến đàn đúm sa đọa, tôi sẽ không để yên đâu. Đòi hết lại tiền đã cho em, không nương tay, sẽ đòi quà.”

Nghe đến đây Quản lý Tiêu đột nhiên quỳ sụp xuống khóc lóc van lơn, bày ra vẻ mặt giả trân hết sức.

“Từ giờ em sẽ nghe lời, không đến gần ai nữa. Lần sau hỏng thứ gì khỏi cần gọi thợ, chỉ cần đừng tước đi tiền bạc của em thôi, Vương tổng ơi. Tiền là lẽ sống, tiền là vận mệnh của đời em, ông chủ biết mà.”

Chiến Chiến mắt mũi lem nhem dập đầu tới tấp hẹn thề nỉ non.

“Em muốn ở bên ông chủ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi.”

Miệng còn không ngừng lẩm nhẩm “Vì tiền mà nhượng bộ. Vì tiền mà nhượng bộ. Vì tiền mà

nhượng bộ. Vì tiền mà nhượng bộ.”

“NGOAN!”

“Vì tiền… à nhầm, vì ông chủ, ngay đêm nay em có thể làm thợ sửa ống nước luôn cũng được. Sẽ để cho Vương tổng là một chủ nhà khó tính hạch sách đủ điều trêи đời được không, được không?”

“Ừ.”

“Đây là em nói thật.”

“Nghĩa là Chiến Chiến muốn diễn hoạt cảnh anh thợ sửa ống nước và ông chủ nhà ɖâʍ đãng? Nghe rất là khiên cưỡng, không thích hợp.”

“Hay đổi lại, Vương tổng muốn làm anh thợ sửa ống nước?”

“Mơ tưởng!” Đường đường là một tổng tài lãnh khốc bá đạo ngang tàng giàu có mà phải đi làm thợ sao. Không được, không được. Quản lý Tiêu làm nghề phục vụ nghe có vẻ giống anh em họ hàng với nghề kia lắm. Quyết định vậy đi.

“Thế thì giữ nguyên vai diễn, ông chủ nhé. Bắt đầu!”

“…”

Đôi tình nhân đây là bắt đầu tấu hài sao?

____________________

Lại 100 sao nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN