Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 41: Thợ sửa vụng nhất 2 (H+Cosplay)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]


Chương 41: Thợ sửa vụng nhất 2 (H+Cosplay)


Quản lý Tiêu vẫn luôn rất có tâm, cho nên hôm nay đóng vai anh thợ sửa ống nước, cũng phải cố gắng kiếm tìm một bộ trang phục nào cho phù hợp một chút. Chiến Chiến là một diễn viên phim porn… à không phim chính kịch… kính nghiệp lắm đó!

Ái nhân vụt chạy thẳng ra bên ngoài không nói một lời, sang hẳn phòng mình lật tung cả hộc tủ, rốt cuộc cũng đã tìm ra thứ mình vừa nhớ tới. Là một bộ đồ Jean liền thân vẫn còn mới tinh, chắc là bình thường Tiêu Chiến cũng ít mặc tới lắm.

Sẵn áo phông trắng trêи người, soạt một cái mặc vào, cứ như là bộ đồ của Mario thiếu cái mũ. Mario thì đi giải cứu công chúa, còn Bunny thì đi giải cứu ông chủ.Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]

(Chương này viết trước, nhưng ngày sinh nhật, anh Chiến tung ra outfit hợp lắm luôn nè. ^^ Mlem mlem quá. :”>)

Cảm thấy thiếu thiếu thứ gì thật, Chiến Chiến lại lục thêm một lần, lấy lên chiếc khăn trắng hàng hiệu, gấp thành hình vuông, nhanh gọn quấn một vòng đầu, phần nhọn của chiếc khăn thả xuông xuống dưới cần cổ ngạo kiều. Không biết đây là phong cách ăn mặc gì. Cũng chẳng biết ngoài đời có thợ sửa nào ăn mặc kì cục vậy không, cùng lắm thì người ta cũng chỉ mặc một bộ đồ phòng hộ vàng chóe thôi đúng không. Nhưng Tiêu Chiến nào có để ý, dường như vẫn chưa thấy đủ, anh chạy vội vào nhà bếp, lấy ra một đôi găng tay cao su trắng bóc, đeo vào.

“Em mặc thế này, thứ cho tôi nói thẳng, rất giống lao công chứ không giống thợ sửa chút nào.”

“Kệ người ta.”

Tiêu Chiến nói cứng nhưng không kiềm được ánh mắt mà liếc vào chiếc gương trong nhà tắm, tự ngắm lại bản thân. Thú thật thì Vương tổng nhận xét rất đúng. Mà, thời gian không có nhiều, cơm tối còn chưa được ăn, mau mau giả bộ cho xong trong phòng tắm này đã, rồi còn phải ra ngoài ních đầy dạ dày nữa chứ, cả ngày quay cuồng, Chiến Chiến thật sự đã đói lắm rồi.

Vậy thôi thì chiều lòng ông chủ, thợ sửa ống nước tức thì bồi thêm một câu.

“Tùy Vương tổng muốn, em là lao công cũng được.”

“Ừ thế bắt đầu đi.”

Hôm nay trót nói cosplay cái này, tự dưng thấy sao mà khó quá, phải bắt đầu thế nào đây, Tiêu Chiến vò đầu bứt tai đứng đó với bộ quần áo lao công, trông sao cũng thật nực cười.

“Ừm…”

“Sao?”

“Ngài cho tôi hỏi, nhà mình bị hỏng thứ gì và tình trạng thế nào ạ?”

Vương Nhất Bác không nói, mà hắn chỉ thẳng vào hạ thân đang trướng lên cứng ngắc, nhìn thì quả thật chỗ đó đã lồ lộ không thể nào giấu được sau lớp quần mặc nhà bó sát. Vương tổng, ý là gì đây?

“Nghiêm túc đi.”

“Vòi của tôi bị đọng rất nhiều nước bên trong, cần người khơi thông… hút ra…”

“Nói lại đi ông chủ nhà ơi! Không có liêm sỉ.”

“Được thôi, nếu em muốn. Chính là ở bên kia, vòi sen, vòi rửa tay, vòi toalet, tất cả đều hỏng, vòi nào của tôi cũng hỏng hết rồi, thợ sửa Tiêu mau đến sửa đi.”

“Vậy thì để tôi thử xem. Nhiều thứ như vậy, chắc là sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

Tiện nghi phòng tắm trong biệt thự đầy đủ mọi thứ, ngăn cách trong vách tắm đứng là một bộ vòi sen không thiếu thứ gì, gồm một cây vòi gắn trêи trần nhà, một vòi hoa sen đính lên tường và cả một vòi nước nhiều chế độ ngang tầm bên dưới.

Tiêu Chiến hí húi cúi người để xem xét chỗ vòi thấp nhất, ghé sát đầu vào vặn xoáy từng nấc một, đương nhiên là nước chảy thông thoáng rồi, vì thực ra nó có bị hỏng đâu.

Thế mà, đột nhiên… nước từ đâu phun tóe bắn ướt khắp mặt khắp người Tiêu thợ sửa, khiến anh phải nhắm tịt mắt vào không thể mở ra, phút chốc rêи la oai oái mà quên mất bản thân đang ở cương vị nào.

“Cái gì, cái gì thế hả? Ông chủ, dừng lại ngay. Sao lại để nước tung tóe ướt hết người em thế này.”

“Là do cái vòi nó tự bật, liên quan gì đến tôi.”

“Lừa gì chứ? Tay Vương tổng vừa mới vặn ra, chứ đâu mà nó tự phụt được. Còn cố tình hướng về phía em nữa.”

“Im. Đang diễn.”

“A! Vâng, vâng! Đây là vòi nước bị trờn ren, để tôi vặn vào cho chặt ạ.”

Tiêu thợ sửa kéo cần gạt cụp xuống, tức thì nước không chảy ra nữa, nhưng mà bằng chứng là chiếc vòi sen thì vẫn trêи tay của ông chủ nhà trái khoáy, Vương Nhất Bác đứng đó cười nham hiểm, rõ ràng là thách thức, coi thường anh thợ sửa thực tập này.

“Không chuyên nghiệp. Rất không chuyên nghiệp.”

Tiêu Chiến đứng đó vặn qua vặn lại một hồi, vặn từ chế độ xịt mạnh đến chế độ xịt liu riu, vặn từ nước nóng đến nước lạnh, trở về trung gian nước ấm, đứng hẳn lên rồi lại ngồi xổm xuống, xoáy qua xoáy lại nhiều, thế mà mãi vẫn không nhận được một cái gật đầu thông qua của ông chủ nhà khó tính.

Để đến khi… một lần nữa, Vương Nhất Bác lại làm ra hành động nhức nách, thì rốt cuộc Tiêu thợ sửa cũng đã không chịu nổi.

Hắn vặn van của bát sen khổng lồ trêи trần nhà, hiện tại đang đúng chuẩn vị trí đỉnh đầu của Tiêu thợ sửa mà phun như bão xuống, khiến cho ai kia cả người ướt lép nhép, ướt như chuột lột. Thêm một lần bất chợt bị tưới nước vào người, Tiêu thợ sửa run lên, gào ầm, hung dữ nhưng lại đáng yêu.

“Cợt nhả quá mức rồi đấy.”

“Ướt một tí mới giống thợ sửa lam lũ khắc khổ, thì nó mới thuyết phục và phù hợp với vai diễn chứ.”

“Không diễn nữa, không diễn gì nữa hết. Chẳng phải ướt một tí đâu, là ướt hết tất cả các tí rồi, còn ướt xuống eo, ướt xuống ʍôиɠ, ướt toàn thân, ướt khắp người. Hừ. Quần áo vừa mới mặc, đã lại ướt hết, quá lãng phí xà phòng.”

“Dài dòng. Mặc vào làm gì để rồi lại phải cởi ra.”

“Thần kinh!”

“Coi như em sửa xong cả đống thế, nhưng vì mắc lỗi chửi bới chủ nhà, trừ tiền. Không nhận được phí sửa chữa nữa. Nhưng thay vào đó được đền bù theo cách này.”

Chủ nhà họ Vương ôm Tiêu thợ sửa từ đằng sau, áp sát tới kéo hai dây quai áo rườm rà, để chúng buông thõng xuống dưới quá hông của Chiến Chiến, bên trong chỉ còn chiếc áo phông cùng một bờ ʍôиɠ lõa lồ trắng bóc.

“ɖâʍ loạn, quần trong cũng đã cởi ra, đến nhà người lạ không quen thân, còn không mặc quần sịp, đây là thợ sửa cố tình muốn khiêu gợi chủ nhà sao?”

Miệng thủ thỉ bên tai, Vương Nhất Bác vẫn có thể phân thân mà chủ động tiện tay với lấy lọ tinh dầu gần đó, bóp ra một đống lớn, bôi quét một lượt lên đầu ɖu͙ƈ hỏa của mình, cả mấy ngón tay dài khúc khuỷu móc tới, nhanh chóng cắm vào huyệt động ấm nóng trước mặt.

Tiêu thợ sửa phản ứng nhanh nhẹn, vặn người tát luôn vào má của chủ nhà họ Vương, giả dối mà hét lớn.

“Yêu cầu ngài nghiêm chỉnh thu tay về, tôi chỉ đến sửa vòi nước, không có phận sự phải thỏa mãn cơn cuồng ɖu͙ƈ của chủ nhà.”

Miệng thì chống đối, nhưng ʍôиɠ thì cọ xát lại gần, cũng không chịu tạo khoảng cách ra xa. Chính là ý nói “Em bảo anh đi đi, sao anh không bước tới.”

“Tôi nhìn thợ sửa này rất vừa mắt. Ướt át như vậy, ƈôи ȶɦịt của em cũng đã cứng lên, chấp nhận sự thật là bản thân rất rất thèm muốn côn thịt của tôi đi.”

“Không muốn, bỏ ra.”

“Được chủ nhà giàu có chơi mình, hẳn là anh thợ quèn như em phải tự thấy sung sướиɠ vinh hạnh chứ.”

Vương Nhất Bác vừa nói vừa cầm lên cự long to lớn quệt ngang dọc bên ngoài lỗ huyệt trơn nhầy, cảm giác như một chút nữa thôi thứ đó sẽ trôi tuột vào cái miệng hun hút đang kêu gào thèm khát kia.

“Em xem, trong phòng tắm đầy nước mà trong lỗ của Tiêu thợ sửa cũng đầy nước, đã thế em còn rỉ nước sướиɠ ở đầu khấc để làm gì? Để bôi trơn cho vòi nước bị rít? Thợ sửa này đúng thật là có tâm có tầm.”

Tiêu Chiến nghe tới thế thì cầm lên vòi cao áp mạ vàng ngay bên bồn cầu, bấm một nút, dòng nước nhanh mạnh cực độ xịt thẳng vào mặt chủ nhà họ Vương, khiến hắn phải giật mình tránh ra xa, cái thứ dưới thân đang áp sát cánh ʍôиɠ của Tiêu thợ sửa vì thế cũng phải lơi lỏng theo.

“Yêu râu xanh, tôi tới đây để làm việc, đừng nói lời đầu môi, đừng nói lời bỉ ổi.”

Vương Nhất Bác bị bất ngờ, một giây sau vẫn cứ đứng đó đẫn đờ nhìn sang. Tới khi phản ứng lại được thì tự mình lột sạch hết quần áo đã rớm ướt trêи người. Cơ bắp chắc khỏe, côn thịt đong đưa đầy hứng khởi như muốn chiếm lĩnh cả giang san.

“Em thật sự là diễn đến nghiện rồi. Được thôi.”

Chủ nhà họ Vương tức giận tột cùng, lần này là dùng hết sức lực lôi xồng xộc người vừa to gan dám làm càn, tét mạnh vào bờ ʍôиɠ căng mẩy đến hằn vết. Đè nghiến anh thợ sửa đáng thương xuống sàn nhà mát lạnh, sỗ sàng chọc hẳn “vòi nước” thô to của mình vào trong lỗ ốc xoáy sâu kia, vặt xoắn căng trướng, thọc ra thọc vào mới thấy không hề rít, rất nhờn, rất êm, êm tới trôi tuột. Cứ thế này thì chẳng mấy chốc những giọt nước tinh hoa chắt chiu trong vòi nước khổng lồ cũng sẽ phụt trào ra mà không kiềm nén lại được.

“Cho em thoải mái sửa, dùng lỗ này mà sửa, sửa đến lúc mệt nhoài, đến lúc mệt bở hơi tai, mệt đến không ngấc đầu lên nổi thì thôi. Chống cự nữa đi Tiêu thợ sửa.”

“Đồ hoang ɖâʍ, đồ cuồng ɖâʍ sinh hoang tưởng, đây là đời thật chứ không phải phân cảnh trong một phim s.εメ Nhật nào đó. Bỏ ra.”

Tiêu Chiến chống thẳng khuỷu tay, ý định muốn đứng lên để chạy thoát ra ngoài, nhưng càng muốn thoát thì càng không thể thoát, dã thú đằng sau thúc vào càng điên cuồng hơn. Cánh tay gọng kìm bám chắc vào eo mỏng cố định cả thân hình mềm oặt lại.

“Sức khỏe của Tiêu thợ sửa không tốt, sao lại đi theo cái nghề này, đáng lẽ nên đi đóng phim porn thì ổn hơn, như lần trước làm minh tinh ấy, chuyên tâm vào chuyện phục vụ cho đàn ông, sẽ thoải mái dễ chịu vô cùng.”

“Ai cần… ưm… tôi… muốn… được… *!*… à..không, muốn được đi sửa vòi nước thì có sao không. Dừng lại… đừng thế nữa.”

“Đi đóng phim s.εメ thì biết trước kịch bản rồi, sẽ không bị bất ngờ. Chứ đi làm thợ sửa chỉ tổ bị chủ nhà hϊế͙p͙ thôi, không sửa được thứ gì, cứ thế bị *!* rồi đi ra là được tiền. Ý của em là thế. Đúng chưa?”

“Thật sự là muốn nghiêm túc làm nghề… ưm… bỏ… ra. Cứu tôi… Có ai cứu tôi… sướиɠ…. à…hức… đauuuu. Không muốn… thật… mà. Tôi còn chưa từng bị ai chơi qua… van… xin… bỏ… tôi… ra.”

Tiêu Chiến diễn ra được cái vẻ quằn quại như đang bị cưỡng bức, một tay bám chắc vào thành vách kính, một tay nắm chặt vào ƈôи ȶɦịt của tên bỉ ổi đằng sau, theo từng luật động ra vào mà cò cưa giằng xé. Cảm nhận được thứ ấm nóng ấy ngông ngênh cường hãn đẩy đưa, rồi cảm nhận được cúc huyệt của chính mình đang nồng nhiệt chào đón thì mặt Tiêu thợ sửa sượng đỏ trân trân, chợt thấy việc diễn nên sự chống cự này thật không có ý nghĩa.

Đích xác là không có bị cưỡng hϊế͙p͙, cho nên rốt cuộc vẫn không thích nghi nổi, miệng kêu to, chẳng phải là lời cầu cứu, mà thực ra là lời rêи rỉ khát cầu được chơi tiếp, muốn được cuồng dã, muốn được mạnh bạo hơn nữa.

Chủ nhà họ Vương thì cứ im lặng mặc cho người kia diễn tuồng, hắn đang bận tra vòi vào ổ, rất bận rất bận, may là ông chủ nhà này đặc biệt khỏe mạnh dẻo dai, thế nên mới có thể một đường thuận lợi mà đè được anh thợ sửa nghiêm túc ra để ngất ngây thao lộng.

“Tôi… không… muốn…bị… chơi… Chỉ muốn có chút tiền… lo… toan … cuộc sống mà thôi… Cầu xin…. Tha cho tôi…”

“Ngoan đi, dù sao cũng bị khoan vào người đến trơn tru rồi, ngoan ngoãn thỏa mãn cho chủ nhà này, rồi tôi sẽ đưa thợ sửa Tiêu thật nhiều tiền. Chỉ cần em mỗi ngày đều đến sửa vòi nước là được.”

“Không… muốn… Chỉ cần một chút tiền, không muốn bán rẻ bản thân để rồi bị nhục… Tất cả thợ sửa trêи đời đều thẳng như ống nước… Không! Hề! Cong! Ưm… tha cho…tôi, được không?”

Vương Nhất Bác nghe đến đây thì phì cười, diễn cũng nên diễn đạt hơn đi, Chiến Chiến liên tưởng cực kì không thích hợp.

Cự vật lại giật tưng, thúc vào một nhịp thật sâu thật mạnh.

“Tôi thấy vòi nước, ống nước, hay cả đống đồ nghề của em, thứ nào cũng cong, cong quèo luôn ấy. Nên hậu quả là Tiêu thợ sửa phải làm hoa cho người ta hái là đúng rồi. Vòi nước của tôi, tưới vào nhụy hoa của em, mạnh tới nỗi, làm cho nó nát bét, không phải sao?”

“Aaaaaaa! Mặc kệ… chỉ biết là… thật sự… không muốn gặp phải tai nạn nghề nghiệp đâu… ưm… đi làm thì không muốn bị… hϊế͙p͙… Van xin, van xin được không? Cho tôi về nhà… tôi còn có bạn gái… aaaaa… … aaaaaaa…. không thể chìm… trong ɖu͙ƈ vọng… bị người đàn ông khác… chơi… sướиɠ như vậy. Sẽ không thể quay đầu… Cầu xin… mà.”

Sai lầm! Tiêu Chiến quá sai lầm khi nói đến hai chữ “bạn gái”. Bởi vì ngay sau câu nói đó, thợ sửa đáng thương đã bị đâm giật tới tận cùng. Hai đầu ti thẳng đứng thì bị véo tới đau nhói đỏ quạu. Đáng đời!

“Bạn gái nào? Tiêu thợ sửa có bạn gái ở đâu?”

“Bạn gái làm nghề lao công… cũng sắp cưới rồi… aaa… aaa… làm gì… thế?”

Lại càng thêm sai lầm, Chiến Chiến được chiều đến ngốc rồi sao, Vương tổng thực sự là rất kị bị phản bội. Đến lúc nói ra chữ “sắp cưới rồi”, Vương Nhất Bác lập tức xiết chặt lấy quai hàm ai kia, bẻ ngược lại, hung hãn cắn vào đôi môi đỏ mọng, giọng nói gầm gừ rít qua kẽ răng.

“Em muốn cưới ai? Cả đời này đã định là Tiêu Chiến sẽ chỉ bị thông, em còn muốn đi thông ai? Đừng hòng.”

Vương Nhất Bác cứ thế vặn vẹo để cổ của Chiến Chiến ngửa ra, bóp xiết cơ hàm khiến ái nhân bắt buộc phải mở miệng, sau đó, lại nhổ toẹt một đống nước bọt xuống, rồi khuấy vào trong, nút lấy chiếc lưỡi mềm. Giận dữ lên còn cắn xuống man dại, hạ thân đâm rút kịch liệt, thả ra trụy lạc khôn cùng. Thỏ nhỏ kia, ai bảo dám chọc giận hắn.

“Cầu ngài… tha cho tôi… Nuốt hết nước miếng rồi, rất ngon… ưm… nhưng chỗ nào cũng đau, lưỡi đau này… này… ʍôиɠ cũng đau, hai hòn kia cứ đập vào ʍôиɠ…  còn trong sâu chỗ đó… chỗ này này…ưm…” Tiêu Chiến mân mê nơi tiếp giáp đang bị đập tới phịch phịch… quả thật là cuồng dã, nước sướиɠ chảy một đường dài theo kẽ ʍôиɠ nhỏ tong tỏng xuống sàn tắm trơn nhẵn. ɖâʍ loạn, đê mê.

“Chỗ đó làm sao? Tôi đỉnh lộng vào chỗ đó thì em làm sao? Nói…”

“Chỗ này… ưm… sướиɠ… à không… đau lắm…”

“Đau thì lần sau không được nói linh tinh nữa… cấm em có suy tưởng vẩn vơ. Lúc đang diễn kịch cũng không được.”

“Em xin lỗi, em nói sai rồi. Không có bạn gái, nên cũng không cưới ai hết.”

“Nói lại!”

“Tha cho tôi… thợ sửa nhà nghèo… chỉ mong kiếm chút tiền về nhà nuôi mèo… “

“Mèo cũng không được phép.”

“A! Vậy đổi lại… ở nhà không cần nuôi ai, chỉ phải nuôi mỗi thân nhưng mà tôi vẫn rất nghèo khổ, phải ở nơi tồi tàn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Toàn phải ăn rau củ quả, trong nhà thì không có quần để mặc, toàn phải để lộ ʍôиɠ. Đáng thương tội nghiệp lắm. Van xin… bỏ tôi ra, cho tôi về được không ông chủ nhà đáng kính?”

Tiêu thợ sửa nặn ra cả chuỗi nước mắt chảy dài, sướиɠ tới khóc, à không… đau tới khóc. Bị hϊế͙p͙ nhục nên muốn khóc rất to.

“Tiêu thợ sửa không nên cầu xin tôi, mà nên cầu xin vòi nước của tôi, sửa đi, em sửa xong rồi thì sẽ được thoát, hoặc giả tự điều chỉnh lại chính đồ nghề của mình, miệng nói không muốn sao ʍôиɠ lại hưởng ứng cong lên cho tôi chọc. Nhục nhã!”

“Không! Đây là bị hϊế͙p͙!”

“Là em thích bị thế, đúng không? Em thích được tôi hϊế͙p͙ đúng không?”

Vương Nhất Bác hung hăng hơn nữa, hắn đã chìm sâu trong ɖu͙ƈ vọng mê đắm, thúc tới liên hồi, không kiềm soát được, đã thế còn đè nghiến Tiêu Chiến xuống đất, làʍ ȶìиɦ quá thô bạo. Ông chủ nhà không biết tới lý lẽ, húc đầu dí người ta xuống, định là sẽ cắn vào ngần cổ ngạo kiều kia, không ngờ là phê pha đến không khống chế được  lực đạo mà vô tình khiến cho đầu của ái nhân bị cộc “CỘP” một cái xuống sàn nhà.

“A!!!!!!!!!!!!!”

“Chống cự nên bị vậy đáng lắm.” Chủ nhà họ Vương không thấy xót xa đâu, hắn ngược lại còn thấy vô cùng hả dạ kìa. Mất dạy!

“Không chơi nữa, tổn thương rất sâu.”

“Nằm ngoan để tôi tiếp tục làm em. Sao mới có một chút gian khổ mà Tiêu thợ sửa đã bỏ cuộc rồi?”

“Em xem trong phim porn, người ta là thợ sửa chơi chủ nhà, đây chủ nhà gì mà hống hách chơi thợ sửa, đã thế còn là cưỡng bức đe dọa. Vương Nhất Bác thật không có cái gì là bình thường hết.”

‘Là tại em đòi hỏi dây dưa, chứ không tôi đâu có ham hố gì. Hơn nữa, nếu em có khả năng lật thuyền thì… cứ tự nhiên.”

“Aaaaaaaa! Tôi khổ quá mà, làm thợ sửa cũng không được yên.”

Tiêu Chiến bực dọc hờn dỗi lựa thế rời khỏi thứ cứng rắn đang xâm nhập. Đột nhiên đứng phắt dậy, chân giẫm bịch bịch đôi dép đi trong nhà tắm xuống sàn, mặt phụng phịu bỏ ra ngoài vách tắm đứng, bộ đồ yếm hờ hững không chỉn chu quét lướt thướt thành một đường dài ướt sũng. Chiến Chiến thấy vậy không ổn liền kéo hết lên, cài lại quai áo. Tuy bộ đồ vẫn chẳng khô ráo được như cũ nhưng miễn cưỡng trông cũng không hở hang khó coi như trước nữa.

Xong xuôi thì anh thợ sửa vẫn khăng khăng định bỏ ra phòng ngoài. Thế nhưng còn chưa kịp đi xa thì đã bị ông chủ nhà quái gở kéo tay giữ lại.

“Tiêu thợ sửa! Đi đâu đấy? Đã xong đâu.”

“Mặc kệ em, không làm, không làm nữa.”

“Tiện thể, nếu Chiến Chiến không muốn tiếp tục làm thợ sửa, vậy em làm lao công đi.”

“Thần kinh!”

Nói đến đây thì Vương Nhất Bác không đôi co nữa, cả người đang quỳ gối, chợt đứng hẳn dậy, xộc ra khỏi cửa, kéo cạch chốt ngoài, nhốt anh thợ sửa ɖâʍ đãng ở đó.

Đùa sao? Trong này có khóa, Tiêu Chiến mở một cái là ra, còn bày đặt giả bộ nhốt người ta vào, tự ngẫm là thế nhưng ai đó vẫn bật người lên kệ tủ, đặt ʍôиɠ xuống, ngồi chồm hỗm trêи đó, đợi Vương tổng quay lại xem hắn có thể làm gì.

Người kia đi rồi, lúc trở về thì xuất hiện cùng một cái kéo.

Ôi ôi ôi! Lúc này thì Tiêu thợ sửa đã sợ rúm ró, diễn mặt hốt hoảng khóc than.

“Cái gì vậy ông chủ nhà, cầm kéo làm gì, có biến thái thì cũng vừa vừa thôi. Định cắt tóc em hay định cắt chi…”

Cắt ngang lời tiên đoán vớ vẩn của Tiêu thợ sửa là một đường kéo rạch ngang, chủ nhà họ Vương móc ra áo yếm, mũi kéo đáp xuống áo phông mỏng mềm đã tách rời, cả khoang ngực của Tiêu thợ sửa hở hết cả ra, hai đầu ti lại không có thứ gì che chắn, ɖâʍ mỹ ở đó lộ liễu không thôi.

“Cái gì, cái gì thế hả?”

“Sẽ không tổn thương em, nhưng muốn em cả đời nghèo khổ, không có quần áo lành lặn để mặc. Áo rách lộ đầu иɦũ ɦσα hồng hồng nhé.”

“Biến thái! Quá lãng phí, vốn là tưởng chỉ tốn thêm xà phòng giặt sạch thôi, giờ còn tốn cả kim chỉ khâu vá lại nữa.”

Nói chuyện cần phải đúng trọng tâm Tiêu thợ sửa à. Bởi sau đây anh sẽ càng phải há hốc mồm ra to hơn thôi.

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, làm anh đang ngồi trêи bệ đá phải chúi đầu xuống, tiếp tới còn bị xoay vòng vòng, chất liệu Jean của bộ đồ vốn dày là thế nhưng lại không chống nổi quyết tâm rực cháy của ông chủ nhà.

Để cho Tiêu thợ sửa bị hở hang cả ngực… cả ʍôиɠ!

Đằng sau bị khoét một lỗ thật to, đột nhiên chỗ ấy trở nên mát lạnh.

Sáng tạo đấy! Nhưng vẫn lãng phí!

“Bộ đồ này, chắc chắn là phải vứt vào sọt rác.”

“Nhưng quan trọng là hiện tại em vẫn còn được mặc quần áo đầy đủ trêи người đấy thôi.”

Nói thừa! Mặc cũng như không mặc, chỗ nhạy cảm thì không giấu được, tất cả đều đã bị phô ra.

“Hơn nữa, tôi sẽ cho tiền để Chiến Chiến mua cả trăm cả nghìn bộ quần áo, em yên tâm!”

“Nhớ giữ lời.”

“Với điều kiện em phải làm lao công.”

Được! Cái gì cũng đều nghe theo, trang phục cũng làm thành kiểu dạng này rồi, còn có cái gì là không thể được nữa.

Chắc chắn bước vào một cương vị mới, một nghề nghiệp mới, Chiến Chiến cũng sẽ làm tốt thôi, đầy tớ rồi cũng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ông chủ đừng quản ngại xa xôi!

_________________________

Tôi thực sự là viết mãi cũng không xong phần nhà tắm này. Có lẽ là tiếp tới phân cảnh 18+ còn dài lắm, mấy chương đằng sau nữa cơ. Vote đi để cô au có động lực nhé, viết H người thì nóng rực, mắt thì đầy sao. :”>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN