Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 11: Lại là...
Sau khi hai bên va chạm, kình phong kinh khủng tràn ra, ngọn núi cao đến ngàn trượng kia bị dư âm năng lượng trực tiếp chấn dứt. Kình phong kinh khủng quét qua, Võ Động lảo đảo lui lại hơn hai mươi bước, trong họng truyền ra một tiếng rên nhỏ, hiển nhiên đã chịu thiệt thòi không nhỏ.
Võ Động cười khổ, nhìn lại bàn tay run rẩy. Hắn trước giờ chưa từng đấu qua trận nào kịch liệt như thế này.
-Quả nhiên cách biệt rất lớn. Linh kĩ mạnh nhất của ta đánh cũng không lại một chưởng tùy tiện của lão.
Sắc mặt Lôi Âm thêm phần âm trầm. Với thực lực đỉnh phong địa nguyên của lão, bằng một chưởng này đã đủ đánh chết bán bộ địa nguyên như Võ Động rồi. Lão không ngờ hắn lại có 1 linh kĩ cường đại như vậy.
-Vừa hay, giết ngươi rồi thì ta lấy thứ linh kĩ không tầm thường đó.
Nói dứt câu, Lôi Âm lại tung ra một quyền. Võ Động sắc mặt ngưng trọng, đem linh kĩ đánh ra với cường độ lớn nhất, liều mạng cản lại. Liền đó hắn bị đẩy lùi ra sau, kình lực của đối phương quá mức hùng mạnh, hắn lập tức phun ra một búng máu tươi.
Băng Băng sắc mặt đột biến, liền chạy lại.
-Động ca, huynh có sao không?
Hắn thấy nàng chạy lại, không khỏi hốt hoảng quát:
-Nha đầu, ngươi không tìm cách trốn, còn lại đây làm gì?
-Huynh nghĩ muội sẽ đi sao?
Băng Băng không quản hắn quát nàng, liền lại gần xem thương thế của hắn. Liền đó, linh hồn lực lượng đổ vào xoa dịu các vết thương, phần nào chữa lành. Đây chính là khả năng hữu hiệu vô cùng nổi tiếng nhất của phục sư, linh hồn lực chữa trị phương pháp.
-Đừng tưởng lão phu như vậy tha cho các ngươi.
Lôi Âm một chưởng nghiêm túc đánh tới, Băng Băng đồng tử mãnh liệt co lại. Võ Động ngay lập tức phản ứng, linh kĩ lần nữa thi triển chắn trước mặt Băng Băng liều mạng cản lại. Băng Băng sắc mặt tái nhợt, linh hồn lực lượng liền ra sức giúp đỡ.
-Châu chấu đá xe!
Kình lực đẩy tới càng mạnh, Võ Động không chịu được phun ra một ngụm máu tươi. Lôi Âm cười lạnh, chưởng lực đột ngột tăng chấn bay Võ Động. Thân thể hắn bay ngược ra sau, xuyên qua vài tảng đá cực lớn rồi đập mạnh vào vách núi mới dừng lại được.
Băng Băng hốt hoảng chạy lại, nhưng Lôi Âm liền cản nàng. Băng Băng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên, ánh mắt mấy phần hoảng sợ từ từ thu lại.
-Lôi Âm, ngươi muốn gì?
-Giao tinh huyết phượng hoàng ra. Hắn hẳn đã đưa cho ngươi.
Băng Băng trầm ngâm, đem tinh huyết phượng hoàng ra. Đành vậy, nàng không có phúc hưởng.
Tiểu Hỏa kêu một tiếng, từ trên Hoàng kim trâm cài bay ra, hỏa diễm hừng hực hóa thành bàn tay liền nhằm Lôi Âm đánh tới. Lôi Âm hừ lạnh, tùy tiện vung tay đánh tan luồng hỏa diễm, chấn bay Tiểu Hỏa.
-Tiểu Hỏa!
Tiểu Hỏa kêu một tiếng, hỏa diễm trên người ảm đạm đi rất nhiều. Băng Băng cắn răng. Nàng cần sức mạnh, phải đánh bại lão nhân này.
-Là Hỏa linh? Nha đầu, đồ tốt không ít. Nếu còn muốn sống mau đưa tinh huyết cho ta.
Băng Băng liếc mắt nhìn qua, thanh sắc đồng tử đổi thành ngũ sắc. Lôi Âm nhìn thấy sắc mặt kịch biến. Lão không lẽ nào lại không biết ngũ sắc đồng tử danh chấn đại lục!
Lôi Âm thầm than không ổn, liền ra tay. Lão còn chưa muốn chết, phải giết nha đầu này. Nếu để thế lực đó biết được nhất định sẽ nổi giận. Cả Tâm Lục số thế lực chống đỡ được nộ khí của thế lực này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhất là khi thế lực này nổi tiếng nhất là bảo hộ người.
-Nha đầu, đi chết đi.
Lôi Âm một chưởng thực lực không nương tay đánh ra. Đừng nói chưa đạt tới nguyên lực như Băng Băng, cho dù là trung cấp địa nguyên cũng không dám coi thường.
Thế nhưng là, Băng Băng lại bằng một tay cản lại làm sắc mặt Lôi Âm vô cùng phong phú.
-Ngươi…!!!
Băng Băng ánh mắt tựa băng sơn ngàn năm không tan, chân đạp không bay tới, một quyền đánh ra.
-Lăng không? Không thể nào! Đây chỉ cường giả thiên nguyên mới làm được.
Băng Băng cũng không quan tâm lão kinh ngạc, một quyền không hề lưu thủ đánh tới. Lôi Âm liền thúc giục nguyên khí, nguyên khí ngưng tụ thành 1 hư ảnh khổng lồ cao đến nghìn trượng ở phía sau lưng lão. Băng Băng nguyên khí vận chuyển tùy tiện, tà áo bay phất phới, nhất thời Hoàng kim độc trâm rơi ra để mái tóc tung bay làm nàng thêm phần đáng sợ. Lúc này, cả mảnh không gian này nổi lên cuồng phong, mây đen hội tụ, giống như bão lớn chuẩn bị kéo về.
Khí tức của Lôi Âm điên cuồng tăng vọt lên, đến cuối cùng gầm lên một tiếng. Đạo kình phong sắc bén ẩn chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ trong nháy mắt thổi bay đất đá cùng cây cối quanh đó, giống như con rồng đang giận dữ, điên cuồng rít gào lao về phía Băng Băng.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn công kích đáng sợ ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Lôi Âm, Băng Băng cơ thể bỗng tỏa ra hàn khí. Trong con ngươi hiện lên thần thái kỳ dị.
-Bằng vào chừng này lực lượng mà muốn đấu lại ta, không biết tự lượng sức!
Băng Băng tay nắm chặt, một quyền bao bọc bởi hàn khí hung hăng đánh ra. Bằng một quyền cứng rắn đối đầu với luồng năng lượng kinh khủng của Lôi Âm, Băng Băng không ngờ lại không rơi vào thế hạ phong. Hai bên va chạm, uy thế đáng sợ như thiên thạch đụng nhau. Tiếng nổ mạnh vang lên chấn động thiên địa.
Võ Động lúc này hồi phục cũng tương đối. Tuy nói hắn bị đánh đến trọng thương, nhưng lại chưa mất đi ý thức. Bên cạnh hắn, Tiểu Hỏa kêu lên vài tiếng. Hắn cũng có chút không tin được, không ngờ Tiểu Hỏa cũng có thể phục hồi. Mặc dù tốc độ phục hồi của Tiểu Hỏa so với Băng lúc trước đã yếu còn yếu hơn rất nhiều, nhưng có còn hơn không.
Đây là lần đầu Võ Động thấy sức mạnh này của Băng Băng. Giờ hắn mới hiểu tại sao mấy lão bất tử trong tộc lại với nàng như vậy sợ hãi.
Băng Băng thu tay lại, cả người huyền phù trên không trung chắp tay sau lưng. Khóe mắt Lôi Âm hơi giật giật nhìn về phía Băng Băng đang lạnh lùng nhìn lão. Trải qua lần giao thủ này, lão đã hiểu mình hoàn toàn không phải đối thủ của Băng Băng!
Nhận ra chênh lệch này, Lôi Âm nhanh chóng xoay người hóa thành một đạo lưu quang bay ra phía ngoài phong tỏa không gian mà lão làm. Mà lúc bỏ trốn, lão cũng chỉ mang theo Lôi Thần.
Thấy Lôi Âm chạy trốn, Băng Băng hừ lạnh vung tay. Ngay lập tức, không gian méo mó cản bước Lôi Âm.
-Ngươi nghĩ muốn đi là đi?
Băng Băng thủ ấn chợt hiện, làm tại vị trí của Lôi Âm một cái cột sáng. Trong phạm vi bao quát của cột sáng, Lôi Âm thân thể nhanh chóng phân giải. Lôi Âm vội vàng thi triển nguyên khí, nhưng khi nguyên khí xuất hiện thì sự sợ hãi trong mắt lão lại càng thêm nồng đậm. Bởi vì lão phát hiện khi nguyên khí tiếp xúc với cột sáng kia thì cũng từ từ hóa thành hư vô.
-Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là gì?
Thân thể Lôi Âm cùng Lôi Thần được bao kín bởi nguyên khí, ánh mắt kinh sợ nhìn ánh sáng màu xung quanh. Nguyên khí trong cơ Lôi Âm hùng hồn nên vẫn có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng dựa theo tốc độ phân giải nguyên khí này, chuyện bọn họ bị phân giải chỉ là vấn đề thời gian. Lôi Âm nhanh chóng chữa trị cho Lôi Thần. Dù sao lão cũng là phục sư cường đại, chút thương thế nhỏ nhoi mà Võ Động gây ra có thể nhanh chóng chữa trị.
-Mau rời khỏi cột sáng này!
Lôi Âm thấp giọng quát, trong giọng nói có chút sợ hãi. Đạt đến địa nguyên đỉnh phong nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão ngửi thấy mùi vị của tử vong.
Lời này không cần lão nhắc nhở, khi nhận thấy nguyên khí đang bị cột sáng này nhanh chóng phân giải thì sắc mặt Lôi Thần đã kịch biến. Hắn tuy không biết có gì xảy ra, nhưng phải bảo toàn mạng sống trước đã. Hai người thi triển tốc độ lên đến cực hạn, định lao ra khỏi cột sáng.
-Đi được sao?
Thấy cử động của ba người, Băng Băng cười nhạt. Bàn tay nắm chặt về phía ba người, khoảng không gian nơi đó liền lập tức ngưng đọng, giống như một cái nhà giam vô cùng kiên cố, trói buộc cả hai trong cột sáng kia.
Phanh!
Hai người Lôi Âm điên cuồng công kích không gian ngưng kết kia, nhưng thực lực của họ lại chênh lệch quá xa với Băng Băng, muốn phá tan không gian này là điều không thể. Lại thêm xung quanh họ còn có ánh sáng màu kì quái kia không ngừng phân giải nguyên khí trong cơ thể, từ đó dẫn tới công kích của họ càng lúc càng yếu.
Võ Động nhìn thấy cảnh Lôi Âm điên cuồng giãy dụa trong vô vọng, có chút cảm thấy lạnh gáy vì thủ đoạn tàn nhẫn của Băng Băng. Đây chính là địa nguyên đỉnh phong cường giả a, lại đơn giản như vậy bị băng Băng chơi đùa.
-Tiểu cô nương, tha cho ta, tha cho ta đi.
Điên cuồng công kích cũng không có hiệu quả, lại cảm giác được nguyên khí trong cơ thể càng lúc càng suy yếu, rốt cuộc Lôi Âm cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng ngửa mặt hét to. Lôi Thần sắc mặt biến ảo. Hắn dùng đồ vật truyền âm cũng không có tác dụng, quả thật rất hoảng loạn, lại thêm lão già vô sỉ này đang muốn sống mà không tiếc mặt mũi van xin một nữ hài chưa tới 10 tuổi nên mặt mũi đỏ gay.
Khuôn mặt Băng Băng vẫn lãnh đạm như cũ, chậm rãi lắc đầu.
-Tiểu tạp chủng, lão phu liều mạng với ngươi.
Thấy đầu hàng cũng vô dụng, hai mắt Lôi Âm đỏ vằn lên. Thủ pháp biến đổi, trên bầu trời mây đen kéo đến, lôi đình không ngừng đánh về phía Băng Băng!
Băng Băng hừ lạnh, trong người hàn khí tỏa ra dày đặc hình thành phía sau lưng nàng một hư ảnh nữ nhân tuyệt sắc. Hư ảnh có ánh mắt vô hồn, một chưởng đánh ra làm đám mây đen trên trời cùng lôi điện hoàn toàn tan rã, ngoài ra còn để lại luồng sóng âm hủy diệt nhanh chóng khuếch tán.
Băng Băng âm trầm nhìn Lôi Âm trong cột sáng, một chưởng đánh ra.
Bên dưới, Võ Động khiếp sợ nhìn Băng Băng. Tiểu Hỏa kêu lên một tiếng, Võ Động sực tỉnh. Hắn phải gọi Băng Băng trước khi nàng không kiểm soát được sức mạnh này.
-Tiểu Băng, đủ rồi, chúng ta mau đi!
Võ Động gọi ngay lúc thủ chưởng vừa đánh ra làm Băng Băng khựng lại, nhìn xuống. Ánh mắt nàng âm trầm, hiện lên chút tranh đấu. Trong khi đó tay nàng không hề ngần ngại vung lên, hướng phía Võ Động đánh xuống. Võ Động cười khổ, hắn vẫn chậm một bước. Hôm nay e rằng cũng như trước lịch sử lặp lại…
Võ Động cũng không cản, tùy tiện để Băng Băng đánh. Dù sao hắn cũng không còn sức để tránh. Liền đó, Băng Băng dừng lại, khuôn mặt biến sắc vội vã tránh xa Võ Động. Tuy vậy, kình phong cũng đủ đánh trọng thương hắn.
Cùng lúc Băng Băng tâm niệm thay đổi, cột sáng cũng biến mất. Tận dụng cơ hội, Lôi Âm liền mang theo Lôi Thần bỏ chạy, thoắt cái đã biến mất. Băng Băng nhận ra, nghiến răng, giọng nói vang vọng khắp một mảnh thiên địa:
-Lôi Âm, Lôi Thần của Lôi tông. Hôm nay ta nhớ rõ, sau này tìm các ngươi trả nợ.
Lôi Âm bỏ chạy không khỏi kêu khổ. Tiểu tử này, cướp thì cướp, sao lại nói tên tông phái của mình, chẳng lẽ sợ Lôi tông tiếng xấu chưa đủ nhiều sao?
Ánh mắt Băng Băng biến ảo, nhìn về phía Võ Động. Liền đó hướng về một hướng bất kì vung tay, tức thì, một khe hở không gian chậm rãi hiện ra. Băng Băng cánh tay khẽ chuyển, khe hở lập tức giống như dần mở ra từ trong không gian một cánh cửa đang khép kín. Động tác đơn giản này không ngờ làm vầng trán trơn bóng của nàng xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ bé. Cánh cửa không gian nhanh mở toang, luồng sáng màu bạc dày đặc từ bên trong mãnh liệt phát ra.
Băng Băng liếc qua Võ Động, hạ giọng:
-Mau đi thôi, ta không có nhiều thời gian.
Nhận ra tình hình, Võ Động gật đầu, không chần chừ liền lê bước tiến vào. Băng Băng liếc mắt nhìn qua Tiểu Hỏa, ngón tay khẽ vẫy đem Hoàng kim độc trâm cố định lại mái tóc, Tiểu Hỏa liền bay lại đậu trên đó. Băng Băng nhìn quanh sơn mạch bị san bằng, cười nhạt một tiếng bước vào cánh cửa không gian. Thanh thế như vậy, tựa hồ sẽ hấp dẫn không ít cường giả tới đi.
Sau khi Băng Băng bước vào cửa không gian, không gian khẽ chấn động, cánh cửa không gian lóe sáng rồi tản mác trong vô hình.
Khi hai người Băng Băng rời đi, sơn mạch cũng dần trở thành một mảnh yên tĩnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!