Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 10: Kẻ cướp tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 10: Kẻ cướp tới


-Vị khách quý của Lam Nguyện trường đấu giá?

Trong đại sảnh im lặng kéo dài một lát, sau đó rốt cục ầm ầm ba động, vô số đạo mục quang khiếp sợ nhìn về phía căn phòng thần bí kia. Từng tiếng kinh hô thất thanh vang lên trong hội đấu giá.

Băng Băng nghi hoặc nhìn Võ Động. Vị khách quý ẩn danh đó không phải là hắn sao?

Sau đó là một màn tranh cãi ầm ĩ. Một lúc sau không khí bao trùm lên hội đấu giá cũng bao phủ một cỗ áp lực khác thường, từng đạo mục quang lành lạnh phát ra, từ mọi hướng phóng tới hội tụ căn phòng được cho là thần bí nhất.

Nếu như biết rằng Võ Động không có chuẩn bị gì, nhiều người sắc mặt sẽ rất độc đáo. Bọn họ tới đây chính là muốn có thứ này, hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí. Lúc này không ít kẻ ánh mắt đã bắt đầu lạnh. Thanh danh của Lam gia trong Thanh Lam thành không kém, khách quý của họ hẳn không phải thường nhân. Nhưng dưới sự hấp dẫn của tinh huyết phượng hoàng, đám người này cũng sẽ bất chấp tất cả.

Đối với từng đạo mục quang bất thiện chung quanh, sắc mặt Võ Động cũng không thay đổi chút nào, thân thể dựa khẽ lên lưng ghế, khuôn mặt không chút thay đổi. Có được thứ này là ngoài dự liệu của hắn rồi. Không nghĩ tới không chỉ phải trốn tránh người của phượng hoàng tộc, còn có phải tranh đoạt với đám người này. Hắn không có ý định đối đầu với đám người này, sau khi lấy được đồ sẽ nhanh chóng quay về Băng giới Băng tộc.

Trên đài đấu giá, thần tình Lam Phỉ vẫn tươi cười như cũ. Nàng ta tựa hồ cũng không cảm giác được không khí quỷ dị không bình thường bên dưới hội đấu giá, cười dài nói:

-Hiện giờ tinh huyết phượng hoàng cũng đã có chủ nhân, Lam gia ta tổ chức đấu giá hội này coi như kết thúc mỹ mãn. Mấy ngày kế tiếp, Lam gia sẽ tổ chức yến hội lớn, nếu chư vị có hứng thú vậy có thể lưu lại góp vui. Về phần vật phẩm mà các vị đã đấu giá thành công,xin các vị lưu lại một lát, bọn ta sẽ mang đến.

Lời Lam Phỉ vừa mới nói ra, một số người chậm rãi đứng dậy, sau đó bước tới cửa ra vào của hội đấu giá. Trong số khách quý cũng lần lượt có vài người đứng lên bước ra khỏi phòng đấu giá. Bằng cảm giác lực xuất sắc của cấp bậc bán bộ địa nguyên, Võ Động có thể cảm ứng được trong số khách quý vừa đứng lên, chí ít phải có một nửa số người trên thân thể xuất hiện một tầng sát ý âm lãnh.

-Tranh giành thật sự giờ mới bắt đầu a, trong khoảng thời gian kế tiếp chỉ sợ mới là chân chính tinh phong huyết vũ!

Võ Động cúi đầu cười. Băng Băng liếc qua hắn một cái, liền chuyển ánh nhìn qua cửa phòng. Nàng cũng không vội, vì nếu có người thấy nàng bước ra từ phòng này thì rắc rối xác định không nhỏ.

Một lúc sau, tiếng bước chân từ bên ngoài dồn dập truyền đến, vài đạo nhân ảnh, đẩy cửa mà vào. Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kiều nị, bỗng nhiên vang lên bên tai. Là Lam Phỉ cùng một số thị nữ khác. Bọn họ mang theo những thứ mà Võ Động có được khi đấu giá bộ xương khô kia cùng tinh huyết phượng hoàng. Lam Phỉ vừa bước vào đã cất giọng nói mê hoặc làm ra cái dáng bộ thân thiết nói với Võ Động:

-Võ Động đệ đệ, ngươi xem ta đích thân mang đồ tới cho ngươi, sau này có phải là nên đối tốt với ta một chút không? Bộ xương đó của ngươi cũng là do ta giúp đấy. Nếu ta gõ búa nhanh một chút không chừng cái giá chỉ có 2 viên hồi nguyên đan mà thôi.

Võ Động sắc mặt có chút không vui, cũng không thèm nhìn Lam Phỉ. Băng Băng nhìn vẻ mặt của hắn, khó chịu đẩy Lam Phỉ ra xa.

-Nữ nhân kia, ngươi tránh xa ca ca của ta ra. Nói cho ngươi biết, ngươi còn dám lại gần ca ca thì ta đánh chết ngươi.

Lam Phỉ tựa hồ kinh ngạc, mắt ẩn ý cười nhìn qua Băng Băng xoa đầu nàng.

-Tiểu oa oa, là nữ nhân không nên ăn nói khó nghe như vậy. Để tỉ tỉ nói cho muội biết, tỉ tỉ với tiểu Động Động đây không có ý gì đâu.

Băng Băng khó chịu hất tay Lam Phỉ ra.

-Ngươi tưởng ta tin? Người tốt hơn là đừng có ý gì, Động ca là của tỉ tỉ ta, bọn họ là thanh mai trúc mã.

Lam Phỉ nghe nói giật mình, nhìn qua Võ Động. Hắn nghe Băng Băng nói, khuôn mặt hiếm có một chút đỏ lên. Băng Băng nhìn vẻ mặt của Lam Phỉ khinh thường hừ lạnh 1 tiếng. Lam Phỉ ngọc thủ che đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng cười, bộ ngực đầy đặn lộ ra những đường nét kinh tâm động phách. Lam Phỉ cười khanh khách đem đồ đưa cho Võ Động nói:

-Không nói với ngươi nữa. Võ Động đệ đệ, đây là đồ của ngươi. Còn phần tiền thuế, ngươi tính sao a?

Tiếp nhận đồ từ tay Lam Phỉ, Võ Động nhíu mày.

-Lam Phỉ tỉ, ngươi đừng đùa với ta. Lần trước không phải đã đưa rất nhiều sao?

Lam Phỉ ha ha cười, phất phất tay rời đi.

-Không đùa ngươi. Ngươi thân thuộc chỗ này, vậy tỉ tỉ không tiễn. Ta còn phải đi gặp vài vị khách.

-Ân.

Tùy ý lên tiếng, Võ Động liền đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng. Hắn đã lấy được đồ, tự nhiên không ở lại lâu hơn nữa. Hắn đã giữ thứ này thì nên nhanh chóng quay về.

Băng Băng liền chạy theo hắn, hai người nhanh chóng rời khỏi Lam Nguyện trường đấu giá. Dựa theo đường đi tới trận pháp dịch chuyển gần nhất tới Băng vực, hắn trực tiếp dẫn theo Băng Băng ra đi về hướng tây bắc, sau khi xuyên qua thành thị thì mới dừng lại ở một ngọn núi có địa hình hiểm trở.

-Động ca, sao huynh dừng lại?

-Chúng ta bị theo dõi. Việc này nếu có thể tốt hơn hết là đừng ảnh hưởng đến gia tộc.

Băng băng đầu nhỏ khẽ gật, mắt liền theo dõi xung quanh. Liền đó, xuất hiện 1 đám người mặc hắc bào có những đường vân xanh như lôi trụ xuất hiện. Tâm niệm Băng Băng khẽ động, ánh mắt liền tập trung tại người đứng giữa. Người đứng giữa là một nam nhân trẻ tuổi, vẻ mặt tuấn tú nhưng lại có nụ cười tà ác thật đáng ghét.

-Các ngươi là ai? Theo ta làm gì?

Võ Động nghiêm mặt quát. Nam nhân nghe thấy cười hắc hắc.

-Ngươi chẳng lẽ không biết người giữ ngọc quý là người có tội sao? Ngươi đang giữ thứ không nên giữ rồi. Nói cho ngươi cũng không sao. Ta là Lôi Thần, người của Lôi tông.

Sắc mặt Võ Động trầm xuống. Lôi tông là một thế lực không nhỏ, tuy không thể nói là một trong số các thế lực đỉnh tiêm của Tâm Lục, nhưng cũng không tầm thường. Không ngờ tinh huyết phượng hoàng lại là hấp dẫn thế lực này. Võ Động đã sớm nghĩ đến sẽ có người đến tranh đoạt, song không nghĩ nhanh như vậy đã có người đuổi theo hắn, còn là Lôi tông.

-Sao ngươi biết là ta?

Nam nhân lại cười.

-Ngươi không biết rồi. Ngươi có nhớ bộ xương thú của ngươi không?

Băng Băng nhíu mày. Nàng nghĩ tới 1 cái trường hợp…

-Vốn 3 viên hồi nguyên đan là đủ, chẳng qua một viên hắc hoàng thạch nữa là để theo dõi ngươi. Trong viên đá đó có ấn kí linh hồn của phục sư đấy.

Võ Động giật mình, liền đem viên hắc hoàng thạch ra. Hắn đã quá khinh xuất rồi.

Băng Băng lại suy nghĩ. Nam nhân kia không thể là người để ấn kí. Nàng là phục sư nên biết, hắn không phải là phục sư, không tu luyện linh hồn lực lượng. Nghĩa là vẫn còn một người cường đại nữa. Hắn không ở đây, tức là đang theo cái này mà đến.

-Động ca, huynh đưa nó cho ta.

Võ Động liền đưa cho Băng Băng. Nàng là phục sư, hắn nghĩ nàng có cách giải quyết. Băng Băng xem qua một chút linh hồn ấn kí, bảo Võ Động:

-Động ca, còn một kẻ khác đang theo tín hiệu từ viên đá này đến đây. Tuy không gỡ được linh hồn ấn kí ở đây nhưng ta có thể chặn tín hiệu. Trước khi người kia tới, huynh mau giải quyết bọn chúng rồi chúng ta rời đi.

-Ân.

Võ Động gật đầu, liền đó xuất thủ. Băng Băng linh hồn lực tràn ra, liền bọc lấy viên đá. Tín hiệu tỏa ra bằng năng lượng từ linh hồn ấn kí bị cản lại dần tích tụ lớn. Với năng lực của Băng Băng bây giờ, không biết có thể giữ nó bao lâu.

-Động ca, mau đi thôi.

Võ Động nghe nàng hối thúc, cũng không diệt cỏ tận gốc liền bay về phía Băng Băng sau đó nắm tay nàng kéo đi. Hắn chưa kịp rời đi, phía xa mơ hồ có những tiếng sấm nổ truyền đến. Khoảng chừng mười giây sau đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía xa rồi nhanh chóng lướt tới!

-Không ổn! Động ca, chúng ta mau đi.

Võ Động cười khổ. Tốc độ của hắn có thể so với người kia sao? Nhưng hắn cũng liền dẫn Băng Băng rời đi.

-Tiểu tử, mau đứng lại. Nếu không ngươi đừng trách lão phu ra tay độc ác.

Giọng nói già nua từ xa vang vọng. Võ Động thở dài, cước bộ cũng dừng lại. Lần này hắn tránh không được rồi.

Tốc độ của bóng đen kia cực kỳ kinh khủng, chỉ lóe lên một cái đã vượt qua hơn trăm trượng. Khi người đó tiến vào phạm vi ngọn núi nơi Băng Băng hai người đứng thì dường như cảm ứng được điều gì đó, thân hình lập tức dừng lại, mắt đảo qua cuối cùng dừng lại trên hai người đang đứng trên núi.

Băng Băng định hình người trước mặt, quả nhiên là lão nhân hắc bào đã mua bộ xương của Võ Động. Nàng nheo mắt, người này lai lịch rõ ràng không tầm thường, xem ra lần này rắc rối lớn rồi.

Lão nhân chắp tay sau lưng, mắt đảo qua đám người của lão bị đánh đến bất tỉnh, ánh mắt có chút âm lãnh. Ngay sau đó liền bình tĩnh lại, cười nói:

-Tiểu tử, không ngờ còn trẻ mà đạt được thành tựu bậc này.

Võ Động không nói gì, chỉ là lập tức đề phòng kéo Băng Băng ra phía sau. Lão giả ha ha cười, ánh mắt xẹt qua chút âm độc.

-Không nói nhiều với tiểu tử ngươi, mau mang tinh huyết phượng hoàng ra đây!

Băng Băng ôm ngực cảm thán. Quả nhiên là cường giả, ăn nói ngang tàng như vậy. Võ Động cẩn trọng nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:

-Tiền bối, cái tinh huyết gì gì đó của người không phải do ta giữ. Ta cùng tiểu muội chẳng qua là đi ngang qua đây, thấy đám người này nên tò mò dừng chân mà thôi.

Lão nhân nhíu mày. Đúng là lão không nhận thấy tín hiệu từ hai người này, có lẽ là kẻ kia đã đi xa.

-Tiền bối, đừng phí thời giờ với bọn ta, mau đuổi theo người ngài cần tìm đi.

Lão nhân cẩn trọng nhìn qua một vòng. Băng Băng liền núp sau lưng Võ Động. Lão già đáng chết, còn dùng linh hồn cảm tri!

-Nha đầu, còn nhỏ mà có thể giữ được tín hiệu phát ra từ ấn kí linh hồn của ta lâu như vậy, phải khen ngươi đấy.

Băng Băng giật mình. Quả nhiên bằng của nàng nho nhỏ linh hồn lực không thể che giấu trước người này. Thấy vẻ mặt của nàng, lão nhân cười cười, cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa.

-Giao tinh huyết ra đây!

Võ Động lắc đầu, cười hắc hắc.

-Không ngờ người đại danh đỉnh đỉnh như tiền bối lại đi làm chuyện chặn đường đoạt bảo này.

-Ngươi biết ta?

-Thứ lỗi cho vãn bối vô lễ, chẳng qua là thấy với thực lực tiền bối không thể nào là người vô danh.

-Không sai. lão phu là Lôi Âm, cường giả địa nguyên đỉnh phong. Tiểu tử ngươi cũng thật miệng lưỡi, nhưng không cứu được ngươi đâu.

-Vãn bối không có ý đó, chẳng qua nghĩ cùng tiền bối đánh một trận cũng không phải không thể.

-Tiểu tử, có dũng khí!

Lôi Âm cười một tiếng, bàn chân đạp xuống đất một cái, thân hình chợt xuất hiện trước mặt Võ Động giống như quỷ mị, nguyên khí mênh mông trào ra từ trong cơ thể. Ngay lúc đó, bầu trời cũng đột nhiên trở nên u ám, cuồng phong gào thét, làm trong hư không vang lên những tiếng vù vù.

Thấy Lôi Âm dẫn động ra thanh thế như vậy, sắc mặt hai người Băng Băng cũng khẽ biến. Võ Động sắc mặt ngưng trọng, liền đưa tinh huyết phượng hoàng cho Băng Băng rồi đẩy nàng ra xa. Băng Băng nhìn thấy tình hình không được khả quan, liền lấy Băng bài ra. Thấy Băng Băng lấy ra một cái khả nghi đồ vật, Lôi Âm liền vung tay lên. Một luồng dao động đáng sợ tràn ra, trong nháy mắt mảnh không gian ở nơi này liền bị bóp méo. Cứ như vậy, bất kỳ dao động không gian nào cũng không thể truyền ra ngoài. Bây giờ không thể đem thông tin truyền về tộc nữa rồi.

Băng Băng mắt nhìn lên, âm thầm ghi hận. Võ Động thấy vậy thở dài, xem ra chỉ có thể liều mạng mở con đường máu. Hắn thì sao cũng được, nhưng Băng Băng chân chính là thiếu tộc trưởng Băng tộc, không thể có chuyện gì a. Hắn từ nhỏ đã ở tại Băng tộc, tình cảm với nơi đó vốn không thua kém tộc nhân rồi, dĩ nhiên không thể để Băng tộc chịu tổn thất.

Lôi Âm cũng không để cho Võ Động có quá nhiều thời gian, bàn tay nắm lại, mây đen trời chợt quay cuồng, một bàn tay lôi điện khổng lồ chừng ngàn trượng đột nhiên hình thành, sau đó vỗ thẳng về phía Võ Động!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN