Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 9: Người thắng sau cùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 9: Người thắng sau cùng


Linh, đối với một số vị cường giả tung hoành lâu năm tại đại lục cũng không xa lạ gì. Đây cũng không phải tầm thường đồ vật. Chính là phải nói tới một vị cường giả sáng lập nên huyền thoại của đại lục. Vị cường giả này trước khi vẫn lạc đã đem một số đồ của mình sao chép thành nhiều bản để phân tán khắp nơi, tất cả đều là thứ không sao chép được. Linh là một trong số đó, một linh kĩ cao cấp nhưng chỉ thuộc lớp đồ vật thấp cấp trong những món đồ vị cường giả kia để lại.

Linh được chia thành 10 quyển có cấp độ từ cao đến thấp theo số thứ tự. Phần đầu tương đối phổ biến, cũng không có gì cao siêu. Nhưng lên đến quyển thứ 2 thì đây chính là hàng thật giá thật loại cường đại linh kĩ. Nhưng thứ này không được phổ biến như quyển thứ nhất, chỉ có các thế lực cường đại mới có. Dù sao Linh cấp độ càng cao thì càng ít bản sao chép. Loại linh kĩ đại danh đỉnh đỉnh này đối với ai cũng có lực hấp dẫn rất lớn.

Võ Động chần chừ cầm tấm ngọc bội làm bằng ngọc thạch lục bích. Hắn cư nhiên nhìn ra, đồ của đại trưởng lão giao cho Băng Băng hẳn không phải thường vật. Nếu như đem nó ra đổi chỉ e…

-Không sao, Động ca. Dì Trúc nói quyển thứ ba này chưa phải phần quan trọng, chỉ cho ta đọc qua mà chơi thôi, muốn làm gì cũng được.

Lăng Sơn lão nhân nuốt nước bọt. Quyển thứ ba a. Như vậy còn chưa quan trọng? Hắn nghi ngờ hai cái này người trẻ tuổi có phải hay không chưa hiểu giá trị của thứ chúng đang cầm trên tay.

-Hài tử, ngươi biết thứ này là gì không?

Băng Băng quay sang Lăng Sơn, gật gật cái đầu nhỏ.

-Biết, nó là linh kĩ.

-Nó không phải là linh kĩ đơn thuần đâu.

-Chẳng phải cũng chỉ là linh kĩ thôi sao?

Nghe Băng Băng ngây thơ một câu hỏi, Lăng Sơn lão nhân có chút không biết nói gì. Lão thật rất muốn kêu trời với hai tiểu gia hỏa này. Đồ tốt như vậy mà lại xem như rác tùy ý đem bán, đây chính gốc là phá gia chi tử a.

Võ Động chần chừ, cuối cùng giao cho Lăng Sơn.

-Lăng lão, bọn ta dùng cái này, hẳn là có thể so sánh với mấy lão nhân kia đi.

Lăng Sơn im lặng, trấn áp tâm tình rồi gật đầu. Nhưng lão lại có chút chần chừ. Hai đứa trẻ này không hiểu chuyện, nếu như thứ đồ này là đồ không thể truyền ra ngoài của thế lực sau lưng chúng thì sao? Lão mặc dù không biết đó rốt cuộc là loại gì thế lực, nhưng vẫn ra với nó sinh ra sợ hãi. Dù sao Võ Động như vậy trẻ tuổi đã có thể miễn cưỡng coi là cường giả trong đại lục thì trong tộc rốt cuộc có bao nhiêu nhân tài? Mà một thế lực như vậy, chẳng lẽ lại thiếu cường giả?

Trong quang trụ lại xuất hiện 1 người, là một nam nhân. Nam nhân này trước mặt Lăng Sơn chào một tiếng rồi quay sang Võ Động. Hắn lại chú ý tới Băng Băng, liếc mắt nhìn lại Võ Động, nói:

-Lăng lão, đây hẳn là vị khách quý của Lam gia ta đi? Nhưng sao lại dẫn theo người vào đây? Không lẽ hắn không tin tưởng Lam gia ta?

Lăng Sơn lão nhân phất phất tay, nói:

-Ngươi lúc nào cũng hấp tấp. Chẳng lẽ ngươi không thấy tuổi tác cùng cấp bậc nha đầu đây sao? Nó chẳng gây ra rắc rối gì đâu.

Nam nhân có chút không phục, song cũng không nói gì về việc này. Hắn quay qua Lăng Sơn, nhíu mày.

-Lăng lão, các vị trưởng lão đang đợi ngài, có gì thì cũng phải nhanh lên a.

Lăng Sơn ngưng trọng liếc qua Võ Động. Hắn rất vừa ý với tiểu tử này, song hắn đã có lão sư nên lão cũng không làm được gì. Tuy vậy, lão đối với Võ Động luôn rất ưu ái, dành cho hắn nhiều tiện nghi. Lần này linh kĩ, lão cũng là muốn để tiểu tử này suy nghĩ kĩ. Chẳng qua, lão quả thật đã dành quá nhiều tâm tư rồi.

-Lăng lão yên tâm đi, bọn ta quyết định dùng cái này đấu giá.

Võ Động rất bình thản nói, như là hắn nhãn giới đã cao tận trời, thứ này nhìn không vừa mắt. Băng Băng cũng như đồng ý với hắn, gật gật cái đầu nhỏ. Lăng Sơn nhíu mày, phất phất tay.

-Nếu ngươi đã quyết định lấy ra vật này để đổi thì trước hết về chỗ ngồi chờ một lát để ta cùng vài vị trưởng lão trong trao đổi. Sau khi có kết quả sẽ định ra chủ sở hữu tinh huyết phượng hoàng này.

Võ Động gật đầu cúi người chào lão, sau đó liền giấu khuôn mặt vào trong áo choàng đen nắm tay Băng Băng bay ra khỏi quang trụ.

Đưa mắt nhìn Võ Động cùng Băng Băng rời khỏi quang quyển, trên khuôn mặt Lăng Sơn liền hiện vẻ khó xử, mày nhíu chặt, tựa hồ như lâm vào chuyện khó khăn nào đó. Ngay sau đó, hắn liền bỏ qua nam nhân kia đi sâu vào quang trụ.

Tại đó có ba người. Đứng giữa là một lão nhân điềm đạm vận kim bào, bên cạnh là một nam nhân trung niên có mái tóc hung đỏ với mặt mày dữ tợn. Người còn lại là Lam Phỉ. Nhìn thấy Lăng Sơn tiến vào, nam nhân trung niên liền lên tiếng trách móc:

-Lăng Sơn, ta cũng biết ngươi ưu ái tiểu tử đó, nhưng thế nào lại mất nhiều thời gian như vậy?

Lăng Sơn không nói gì, nhàn nhạt đưa mắt nhìn người vừa nói. Lão nhân kim bào điềm đạm đi vào chủ đề:

-Tiểu tử đó dùng thứ gì để đấu giá?

Lăng Sơn thở dài, ngước nhìn lão nhân kia, phất phất tay.

-Các ngươi cứ lo đồ của các lão gia hỏa kia đi, thứ này để sau.

Lão nhân kim bào nhíu mày, song cũng không nói gì tới vấn đề này, lấy ra 1 vài thứ đồ.

-Chẳng qua cũng chỉ có đan dược, dược liệu, tinh thạch hay vài thứ cao giai linh kĩ mà thôi. Phẩm chất của chúng đều sát nhau.

Lam Phỉ nghe tới đây, liền mang mấy cái đồ vật khác ra. Lăng Sơn liếc mắt nhìn qua một chút những đồ vật kia, khinh thường hừ một tiếng. Nói về đồ vật, lão chính là giỏi nhất kiểm nghiệm.

-Vậy đi nhanh đi, các ngươi thấy thứ nào đáng động tâm nhất?

Lão nhân kim bào chỉ vào thứ hắn mới mang ra, nam nhân trung niên cũng chỉ vào một thứ đồ. Lam Phỉ liền lên tiếng:

-Hiện giờ có hai loại đồ vật có thể đả động được chúng ta. Một là phương pháp tu luyện linh hồn do lão quái vật kia xuất ra, hai là linh kĩ địa giai. Lăng lão, ngài cảm thấy loại nào thích hợp với chúng ta nhất?

Linh kĩ chia ra tam giai thiên địa nhân, mỗi giai có tam cấp sơ trung cao. Phổ biến nhất là nhân giai linh kĩ, loại nhân giai linh kĩ sơ cấp cùng trung cấp là thứ tu luyện giả bình thường tùy tiện cũng có thể tạo ra. Về phần địa giai, cũng không quá khó tìm. Chỉ cần vào phòng đấu giá, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vấn đề chính là tiền. Con thiên giai, tuy không phải không có, nhưng rất hiếm. Còn tới thiên giai cao cấp, đã rất lâu trên đại lục chưa thấy xuất hiện.

Suy tư một lát, hai tay Lăng Sơn chậm rãi thả lỏng, nhíu mày nói với hai người kia cùng Lam Phỉ:

-Ta thấy, phương pháp tu luyện linh hồn tuy rất quý nhưng Lam gia chưa cần tới. Chúng ta gia tộc cũng không có người đi theo con đường phục sư. Còn linh kĩ kia, mặc dù cấp độ hơi thấp hơn bí pháp tu luyện linh hồn như lại thích hợp hơn. Ta thấy, hiện tại Lam gia ta thiếu nhất chính là cao giai linh kĩ. Dù sao, những cao giai linh kĩ được đưa tới đều là dùng để đấu giá.

Nghe vậy, ba người kia cũng ngẩn ra. Chợt lão nhân kim bào nhíu mày, trầm ngâm nói:

-Ngươi nói cũng đúng. Hiện tại Lam gia ta đang thiếu linh kĩ. Tộc nhân không có cường đại linh kĩ để tu luyện, đúng là có chút khó khăn. Về phần phương pháp tu luyện linh hồn do lão quái vật kia xuất ra quả thật có chút quỷ dị, nhưng loại công pháp mạnh mẽ này rõ ràng có tác dụng không lớn. Dùng thứ này thì thường nhân cũng có thể tu luyện linh hồn lực, khi thực chiến có lẽ quả thực trong thời gian ngắn sẽ làm cho thực lực của người ta tăng lên. Có điều linh hồn lực những tu luyện giả bình thường như chúng ta thông thạo. Thứ này có thể nói lực hấp dẫn và sự vô dụng cùng tồn tại.

Nam tử trung niên lại nói:

-Ta thấy nếu có một ngày Lam gia ta gặp đại nạn, có người sử dụng phương pháp tu luyện này có linh hồn lực cường đại có lẽ sẽ có lực lượng nghịch chuyển đại cục. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc bình thường lại không có tác dụng gì lớn mà còn làm tốn thời gian cùng công sức tu luyện.

Nghe được phân tích của hai người, Lăng Sơn cũng khẽ gật đầu. Lão chầm chậm lấy trong người ra một miếng ngọc thạch lục bích. Nam nhân trung niên nhìn theo lão, dáng bộ nghi hoặc.

-Đây là Linh, tin chắc ta không cần giải thích với các ngươi. Tiểu tử kia dùng thứ này để đổi, là quyển thứ 3.

Hai người kia giật mình, Lam Phỉ cũng kinh ngạc lên tiếng:

-Tiểu tử kia có thứ này sao? Lăng lão, ngài đã kiểm nghiệm qua?

Lăng Sơn lắc đầu.

-Chưa xem qua nó. Nhưng ta có thể dám chắc, đây chính là địa giai cao cấp linh kĩ.

Lão nhân kim bào nhíu mày.

-Ngươi chắc chắn?

-Ân. Ta thấy linh kĩ kia cũng là địa giai cao cấp linh kĩ, ngươi nói nên chọn cái nào?

-Hai thứ này quả thực có chút khó chọn. Lựa chọn 1 cái, nắm trong tay cao giai linh kĩ thì địa vị Lam gia ta tại Thanh Lam thành cũng sẽ tăng một bậc. Linh mặc dù là cao giai linh kĩ, nhưng lại quá thần bí. Chúng ta không cách nào biết được muốn tu luyện nó có cái gì yêu cầu. Dù sao nó cũng là của vị cường giả trong truyền thuyết kia a. Còn thứ còn lại tuy nắm chắc nhưng lại có vẻ không tốt bằng Linh.

Ba người rơi vào trầm mặc, Lam Phỉ cũng không dám lên tiếng. Sau một lúc lâu lão nhân kim bào mới thở dài một hơi, sắc mặt giãy giụa một lát, rốt cuộc hung hăng nắm chặt quyền, trầm giọng nói:

-Một khi đã như vậy thì liền chọn nó đi.

Nhận thấy lão nhân kia đã có quyết định, Lăng Sơn cũng không nhiều lời nữa, khẽ gật đầu rồi quay qua phía Lam Phỉ nói vài lời. Lam Phỉ nghe qua, trên môi nở một cái mị hoặc nụ cười…

Võ Động cùng Băng Băng từ trong quang trụ đi ra, bởi vì có áo choàng bao phủ nên ai cũng không nhìn thấy sắc mặt hai người rốt cuộc thế nào cho nên cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người trước mặt này chậm rãi trở về phòng của mình. Không ít người đối với hắn có tia ghen tị ghét bỏ. Thứ nhất, hắn lại được Lam gia Lam Nguyện trường đấu giá đặc cách cho phép dẫn người vào. Điều này đủ biết nơi này đối với hắn có bao nhiêu ưu đãi. Thứ hai, hắn lại như thế nào tại quang trụ ở lại thật lâu. Điều này cho thấy, có lẽ hắn từ người kia phách mại sư(*) có nhiều thông tin về đồ đấu giá của người khác đi.

Quay về chỗ ngồi, Võ Động ở bên dưới bộ hắc bào cau mày, mắt đăm đăm nhìn quang trụ. Một lúc lâu sau hắn khẽ thở dài một hơi nói:

-Không tốt như trong tưởng tượng a. Lâu như vậy chưa có kết quả, xem ra trước đó đã có một ít vật phẩm xuất ra khiến Lam gia động tâm.

Nghe được Võ Động thở dài, hai mắt Băng Băng khẽ chớp, bàn tay vỗ nhẹ lên tay Tiêu Viêm, thanh âm mềm mại nói:

-Không cần quá lo lắng, muội thấy không có cũng không sao.

Nghe vậy, Võ Động hơi sửng sốt nhưng rồi chợt cười. Lần này hắn không chuẩn bị, tới được một bước này cũng là hay lắm rồi.

Băng Băng cũng có chút suy nghĩ. Tinh huyết phượng hoàng này Tiểu Hỏa rất muốn, song Băng Băng mặc dù tin tưởng nó cũng có chút nghi hoặc. Đúng là Tiểu Hỏa có huyết mạch phượng hoàng, nhưng hấp thu tinh huyết này cũng chẳng làm được gì. Nó là hỏa linh, cho dù thêm một chút là hỏa thú chung quy vẫn không thể sánh với phượng hoàng. Như vậy, hấp thu tinh huyết này thì có ích gì?

Khi ý niệm trong lòng Băng Băng đang chuyển đôộng thì quang trụ quanh bàn đấu giá cũng chậm rãi nhạt dần, tình hình ở bên trong lại lần nữa hiện ra dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Vẫn là Lam Phỉ dáng hình xinh đẹp với ánh mắt mị hoặc không lúc nào là không cám dỗ nam nhân.

-Ha ha, các vị, trải qua quá trình lựa chọn, Lam gia Lam Nguyện trường đấu giá ta cũng đã có đáp án cuối cùng.

Ánh mắt Lam Phỉ đảo khắp bốn phía, cười híp mắt nói.

Nghe được lời nàng, trong phòng đấu giá nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều mang theo một tia tò mò cùng khẩn trương gắt gao tập trung vào Lam Phỉ.

Dưới ánh mắt chú mục của toàn trường, Lam Phỉ lại cười nói:

-Trải qua quá trình thương thảo của các vị trưởng lão trong tộc, người thắng sau cùng của đấu giá hội lần này không khỏi làm các vị có chút thất vọng. Kẻ này là…

Nói tới đây, Lam Phỉ còn cố ý ngừng lại một lát cho đến khi không ít người phải trừng mắt lên thì mới đưa ngón tay lên chỉ về một phương vị tại khu vực khách quý.

-Vị khách quý ẩn danh của Lam Nguyện trường đấu giá chúng ta.

Nghe lời Lam Phỉ nói, cơ thể Băng Băng dưới lớp áo choàng đen có chút run rẩy. Vị khách quý đó, không phải là…

(*)người chủ trì đấu giá

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN