Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 8: Tiền vốn đáng kể
Trên khu vực khách quý cũng là một phiến trầm mặc khác thường, một ít thế lực lớn lúc trước cũng có rục rịch thì lúc này lại vẫn chưa nóng vội lên tiếng, đều dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên lưng ghế.
-Ha ha, cũng do Lam Phỉ không có nói rõ.
Mảnh trầm mặc khác thường này khiến cho Lam Phỉ có chút ngẩn ra, chợt phục hồi tinh thần lại rồi cười nhẹ một tiếng nói:
-Bởi vì tinh huyết phượng hoàng quá mức trân quý cho nên phương thức đấu giá lần này cũng có chút khác thường. Kế tiếp nếu vị khách nào ở đây có hứng thú với vật này thỉnh một mình đi vào bàn đấu giá, đem đồ vật có khả năng để đổi giao cho người của đấu giá hội nhìn xem, sau đó những người bên trong gia tộc cùng người có thẩm quyền của bọn ta sẽ lựa chọn một vị đưa ra vật có giá trị cao nhất để cùng hắn hoàn thành khoản giao dịch này.
Nghe được lời nói của Lam Phỉ khiến cho không ít người phải sửng sốt, không ít người ở phía sau đều cảm thấy có chút bất mãn. Bất quá bất mãn thì bất mãn bọn họ cũng quá rõ, với trình độ trân quý của tinh huyết phượng hoàng thì đồ vật mấy thế lực lớn kia xuất ra để đổi tất nhiên cũng đều là cực kỳ quý hiếm. Cái gọi là tiền tài không để lộ ra ngoài thì đến bọn họ đều hiểu huống chi là mấy thế lực lớn cùng cường giả quát tháo tại chỗ tàng long ngọa hổ này.
Băng Băng cùng Võ Động cũng đồng dạng bởi vì quy củ này cảm thấy sững sờ một chút nhưng sau một lát liền phục hồi tinh thần lại, khẽ gật đầu. Nói như vậy, đích thực là giảm được không ít phiền toái. Dù sao nếu lấy ra thứ gì đó trân quý quá mức làm cho người bên ngoài thèm thuồng thì nói không chừng sẽ dẫn tới không ít phiền toái không cần thiết.
Có tâm tư như vậy cũng không chỉ có mỗi mình hai người họ, cho nên sau khi lời nói của Lam Phỉ hạ xuống, sắc mặt không ít người đều có phần buông lỏng, khẽ gật đầu.
Nhìn bầu không khí chậm rãi buông lỏng xuống, Lam Phỉ lúc này mới mỉm cười, hướng phía lão nhân thiên nguyên cấp bậc kia ra một cái dấu hiệu. Lão nhân khẽ gật đầu, thủ ấn vừa động, chợt quang mang tại quang quyển xung quanh bàn đấu giá đột nhiên trở nên nồng đậm, theo màu sắc nồng đậm này tình huống bên trong đài cũng dần trở nên mơ hồ, sau cùng cơ hồ đã hoàn toàn không thể nhận ra.
Theo bàn đấu giá bị quang trụ nồng đậm che lấp, một tiếng cười sang sảng cũng truyền ra:
-Các vị, hiện tại có thể an tâm rồi chứ? Một khi đã như vậy liền xin mời, bất quá thỉnh các vị tuân theo quy củ, một mình một người đi vào là được, không nên hai người cùng tiến vào. Tất nhiên, tại trước mặt đông đảo mọi người, sẽ không có ai cho rằng lão phu ở bên trong gian lận chứ?
Nghe được lời này của lão nhân kì bí, cũng không ít người ảm đạm cười. Trường hợp này nếu Lam gia dám làm ra chuyện gì chẳng lẽ không muốn lăn lộn tại chỗ này nữa hay sao? Thực lực bên trong của một ít thế lực đang ngồi tại đây cũng không yếu hơn so với Lam gia. Nếu thật sự chọc giận bọn họ, một khi bọn họ liên hợp lại thì dù cho là Lam gia như vậy to lớn thế lực cũng chỉ có một kết cục đó là hủy diệt.
Không lâu sau khi lão nhân dứt lời, một trung niên nam tử tại khu vực khách quý rốt cục cũng dẫn đầu đứng lên, trên mặt tỏ rõ sự nóng cháy, thân hình vừa động liền thoáng hiện ra sau đó liền đầu nhập vào bên trong quang trụ.
Nhìn nam tử trung niên biến mất bên trong quang trụ, Võ Động cũng nhịn không được sờ nhẫn không gian trên ngón tay. Hắn lần này không có ý định mua thứ gì nên cũng không mang theo cái gì giá trị đồ vật. Để có được tinh huyết phượng hoàng này không biết mấy người kia đã hao biết bao tâm tư trù bị. Hôm nay hắn không có chuẩn bị cái gì liệu có thể mạnh mẽ tranh đoạt được từ trong tay những người đã có sự chuẩn bị kỹ càng kia hay không!?
Băng Băng ở bên cạnh nhìn quang trụ nồng đậm kia, lông mày khẽ nhíu lại, đột nhiên nói khẽ với Võ Động.
-Đợi lát nữa muội cùng vào đi?
Võ Động cảm thấy nao nao, nghe thấy nàng nói chợt gật đầu cười. Hắn dù sao cũng là tại chỗ này quen thuộc, còn Băng Băng hiện tại thực lực nhìn qua chẳng qua cũng chỉ mới là 1 tiểu nha đầu thập văn nguyên sơ gần đạt tới nguyên lực mà thôi. Với chừng đó thực lực, sợ đi vào quang trụ cũng đã là vấn đề chứ đừng nói tới gây cản trở.
Tại vô số luồng ánh mắt soi mói của mọi người trong phòng đấu giá, ước chừng ba phút đồng hồ sau, trung niên đại hán lúc trước đi vào kia đã đi ra, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ trở về chỗ ngồi của mình, tựa hồ vật phẩm hắn lấy ra cũng không được Lam gia tán thành.
Nhìn thấy người thứ nhất thuận lợi đi ra, một số người ở khu vực khách quý trong lòng còn có chút nghi ngờ lúc này mới cảm thấy yên tâm. Ngay sau đó, một lão giả áo vàng mặt che kín từ phòng khách quý đứng dậy, nhanh chóng bay vào quang trụ.
Có người mở đầu thuận lợi, kế tiếp tự nhiên là không ngừng có người đi vào quang trụ, bất quá đại đa số người trong đó sau khi đi ra sắc mặt đều có chút âm trầm. Xem ra đồ vật của bọn hắn cũng đồng dạng không làm cho Lam gia vừa lòng. Tất nhiên cũng không phải mọi người đều có bộ dáng như vậy, cũng có một số ít người đi ra với vẻ mặt tươi cười, tựa hồ bọn bọ đối với vật mình đem ra tương đối tin tưởng.
Võ Động vẫn chưa vội đi vào quang trụ, an tĩnh ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.
Trong khi hắn đang chậm rãi ngồi đợi, Băng Băng nôn nao đảo mắt nhìn quanh. Nàng chung quy cũng chỉ là một tiểu hài tử, nóng lòng là chuyện bình thường. Cho dù nàng so với những đứa trẻ khác kiên nhẫn hơn nhiều, nhưng trước thứ đồ mình muốn thì sao có thể giữ bình tĩnh được.
Cạnh phòng của Võ Động, một thân ảnh già nua dưới bộ áo bào đen cũng đứng dậy, sau đó nhanh chóng lao vào trong quang trụ. Người này hình như chính là người đã mua bộ xương ma thú khô của Võ Động. Lão giả này tựa hồ là cường giả thế hệ trước của Thanh Lam thành, cũng không phải là một người vô danh, bởi khi lão vừa đứng lên, sắc mặt đám người của những thế lực khác đều hơi đổi, chợt ánh mắt cũng nhanh chóng bám theo.
Đối với ánh mắt của những người xung quanh, lão giả hắc bào kia không thèm quan tâm chút nào, thân hình run lên liền trực tiếp giống như quỷ mị biến mất tại chỗ. Tốc độ như vậy của lão khiến cho đồng tử Băng Băng hơi co lại. Giờ phút này nàng có thể khẳng định, vị lão giả này cấp bậc có lẽ đã đạt tới địa nguyên cao cấp. Tới đây nàng có chút lo lắng có thể hay không giành được tinh huyết phượng hoàng từ đám cường giả này.
Tâm niệm Băng Băng khẽ động, thoáng có chút run rẩy. Võ Động nhìn thấy liền vỗ vai trấn an nàng. Lúc này tại địa phương lúc trước thân hình lão giả hắc bào biến mất, không gian khẽ rung lên, chỉ thấy thân ảnh này cư nhiên lại lần nữa thoáng hiện ra. Giờ khắc này, trên khuôn mặt lão lại chứa đựng một nụ cười nhàn nhạt, xem bộ dạng này, lão tựa hồ đối với đấu giá lần này cực kỳ nắm chắc.
Lão giả hắc bào chợt xoay người lại, vẫn không để ý tới ánh mắt chung quanh liền trực tiếp ngồi trở lại phòng của mình, thân ảnh theo đó biến mất vào trận pháp của phòng.
Nhìn cử chỉ của lão, không ít người khẽ nhíu mày.
Kế sau lão giả hắc bào thần bí này, một số cường giả tại khách quý phòng rốt cuộc đứng dậy đi vào quang trụ. Một lát sau, khuôn mặt chính là mang nét cười chậm rãi bước ra. Xem tình hình này, bọn họ dường như là mang theo không ít bảo bối chân chính đến.
Nhìn những người kia bình thản trở lại chỗ ngồi, Võ Động khẽ nhíu mày, cũng là chậm rãi đứng lên.
Vào thời khắc mọi người đang tập trung chú ý, cử động của Võ Động mặc dù được trận pháp che giấu nhưng vẫn không qua khỏi mắt các cường giả ở đây tự nhiên là đem từng đạo ánh mắt ẩn chứa các loại cảm xúc khác nhau từ xung quanh kéo đến. Dù sao vị khách quý của Lam Nguyện phòng đấu giá tại phòng này quả thật rất thần bí.
Đối với những ánh mắt này Võ Động cũng không để ý tới, thân hình vừa động liền kéo theo Băng Băng ẩn dưới lớp áo choàng đen nhanh chóng nhẹ nhàng xẹt qua giữa không trung sau đó liền lọt vào trong quang trụ.
Thân hình tiến vào quang trụ, quang mang khiến cho mỹ mâu Băng Băng híp lại trong nháy mắt, sau khi mở lại cũng vừa lúc thấy lão nhân trên đài đấu giá tủm tỉm cười nhìn mình. Băng Băng giật mình nhận ra, hình như là lão nhân khảo nghiệm bộ xương ma thú cho Võ Động.
-Ha ha, Võ Động tiểu tử, lão phu xem như đã đợi được ngươi thượng tràng.
Nhìn Võ Động, lão nhân cười híp mắt nói:
-Ngươi sao lại không theo quy củ mang người a?
Võ Động ha ha cười, bộ dáng thân thiết có chút lấy lòng nói:
-Lăng lão, tiểu muội muội của ta mới bắt đầu tu luyện. Ta muốn cho nàng mở rộng tầm mắt. Bằng của ngài cấp bậc cùng với giữa chúng ta quan hệ lâu ngày, cái này ta thiết nghĩ ngài có thể bỏ qua đi?
Ánh mắt lão nhân dịu đi, nhìn qua Băng Băng. Nàng lập tức đề cao cảnh giác lùi lại nấp phía sau Võ Động đề phòng nhìn lão. Lão nhân ha ha cười, nói:
-Nha đầu ngươi thật không có lễ độ, với người lớn tuổi tại sao lại có ánh mắt như vậy a?
Võ Động liền kéo Băng Băng ra đứng cạnh hắn.
-Lăng lão đừng chấp với nha đầu này. Nàng là lần đầu tiên ra ngoài có chút không quen.
Lão nhân lắc đầu.
-Mặc dù không biết thế lực của sư phụ ngươi rốt cuộc là thế nào, nhưng nha đầu này hẳn là người của thế lực đó đi? Mặc dù nói bảo hộ người rất tốt, song nha đầu này chưa từng ra ngoài đúng là có chút hơi quá.
Võ Động không nói gì với lão, quay qua Băng Băng.
-Tiểu Băng, đây là Lăng lão Lăng Sơn, là cường giả của Lam tộc.
-Ta không phải người Lam tộc, chẳng qua nợ Lam tộc một cái ân tình mà thôi.
Lão nhân phất phất tay, cũng không để ý Băng Băng nữa liền nói với Võ Động:
-Không nói chuyện phiếm với tiểu tử ngươi nữa. Ngươi tới đây hẳn là muốn thứ này đi? Đúng là làm ta có chút bất ngờ.
Lăng Sơn lão nhân thâm thúy nhìn Võ Động. Thấy ánh mắt của lão, Võ Động cũng không nói gì, ánh mắt chợt hướng về phía rương thủy tinh ở bên kia, nhìn thấy dịch thể đặc sệt bên trong giống như có sinh mệnh kia, trong mắt hắn cũng xẹt qua một tia kinh dị, lẩm bẩm nói:
-Đây chính là tinh huyết phượng hoàng sao?
-Ha hả, đây chính là tinh huyết phượng hoàng. Thứ này Lam gia ta không dám giả mạo. Ngươi không tin sao?
Lăng Sơn cười tủm tỉm, chợt nói:
-Tiểu tử, không biết lần này ngươi định đưa ra vật phẩm gì để đổi lấy tinh huyết phượng hoàng này.
Võ Động chậm rãi thu hồi ánh mắt, trước ánh mắt nóng bỏng của Lăng Sơn trầm ngâm một lát.
-Lăng lão, lần này ta đi chính là không có chủ đích đấu giá cái gì nên không mang theo nhiều đồ. Tìm đi kiếm lại thì cũng chỉ có một viên cao giai đan dược của sư phụ ta cho mà thôi. Ngài thử xem thế nào?
Võ Động cong tay búng ra một bình ngọc giống như dương chi ngọc thạch, trong bình một miếng đan dược lớn như long nhãn như ẩn như hiện.
Lăng Sơn cầm lấy, một chút nhìn qua xem xét rồi lắc đầu.
-Thứ này quả thật rất quý, nhưng so với bọn người kia ngươi không đấu lại. Sao? Giờ ngươi bỏ cuộc à?
Võ Động mặt mày âm trầm. Băng Băng cũng trầm ngâm suy nghĩ. Trên Hoàng kim trâm cài, Tiểu Hỏa kêu vài tiếng. Băng Băng nghe nó nói, giật mình. Nàng lại lưỡng lự một lát, cuối cùng kéo tay Võ Động.
-Động ca, ngươi xem thứ này.
Vừa nói Băng Băng cũng từ trong nhẫn không gian lấy ra một thứ nho nhỏ đồ vật đưa cho Võ Động. Võ Động nghi hoặc cầm lấy xem xét.
-Tiểu Băng, đây…
-Lúc trước ta ở cùng dì Trúc có nghiên cứu qua cái này lúc nhàn rỗi. Dì Trúc gọi nó là Linh.
Nghe tới Linh một chữ này thôi mà vẻ mặt của Lăng Sơn lão nhân trở nên vô cùng đặc sắc, sau đó lại hiện lên nét kinh hỉ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!