Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 7: Tinh huyết phượng hoàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 7: Tinh huyết phượng hoàng


Thứ hai trọng tâm đấu giá đồ vật là 1 thứ dược liệu quý giá của luyện đan sư. Ở đây có không ít luyện đan sư, cũng không cần sợ thứ này không có người tranh giành đi.

Về mặt dược liệu thì Băng Băng cùng Võ Động không biết nhiều lắm, mà trong Băng giới cũng không thiếu dược liệu nên hai người cũng không có để ý lắm. Dù sao bọn họ cũng không phải luyện đan sư.

Võ Động hắn đang tính toán một chút về giá cả của bộ xương khô kia, có chút đắc ý cười. Băng Băng nhìn hắn vẻ mặt giảo hoạt, có chút không vui hỏi:

-Động ca, sao huynh lại đấu giá đồ của mình a? Nếu hắc bào nhân kia không tăng giá, huynh sẽ phải mua đồ của mình đấy.

Võ Động cười ha ha xoa đầu Băng Băng.

-Nha đầu ngốc, ngươi còn lâu mới hiểu mấy thứ này a. Để ta nói cho ngươi biết. Ngươi có thấy hắc bào nhân kia khi ra giá trực tiếp dùng tới cao cấp đồ vật hồi nguyên đan không? Vốn bộ xương thú này Lam Phỉ không đưa ra giá cố định, chỉ nói thuận tình sẽ bán. Hắn đưa giá cao như vậy chính là vì hắn biết giá trị của bộ xương thú này. Hơn nữa, hắn muốn không cần tranh giành với người khác nên mới đưa ra một cái giá cao như vậy. Nếu như hắn cần, ngươi nói ta dại gì không nâng giá lên một chút? Ta thấy hắn có vẻ đối với xương thú này có chút chấp nhất, nên nhất định sẽ tranh với ta. Có điều hắn không biết ta là người bán nó a.

Băng Băng hiểu ra, lúc này mới cười nhạt.

-Động ca, huynh cũng thật giảo hoạt.

Võ Động cười cười, đưa mắt ra trường đấu giá bên ngoài. Lúc này trường đấu giá đang vô cùng sôi nổi. Cuối cùng, loại dược liệu kia rơi vào tay hắc bào nhân kia. Lam Phỉ sau khi thành công khiến cho hắc bào nhân kia lấy ra một lượng có giá trị lớn đồ vật, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cũng không cần che giấu. Nàng ta vỗ nhẹ tay, một vài người xuất hiện đem món đồ kia cẩn thận mang xuống.

Nhìn hành động của Lam Phỉ, trong lòng không ít người ở khu vực khách quý đều mạnh mẽ dâng lên một chút hỏa nhiệt. Thứ đồ cuối cùng rồi a. Bọn họ chính là mong chờ thứ này.

Trước ánh mắt soi mói nóng bỏng của mọi người, Lam Phỉ không nhanh không chậm lấy từ trong nạp giới ra một đôi bao tay màu tím, sau đó vẫy nhẹ bàn tay.

Theo sự huy động của bàn tay, mặt đất lại lần nữa hé ra, vài lão giả sắc mặt lạnh lùng mặc y sam màu đen chậm rãi đi ra, ở giữa hai tay của một lão giả đang cầm một cái rương nhỏ được một tấm vải bố màu vàng che lại.

Khi bước đi mấy lão giả này vẫn duy trì cách nhau một khoảng cách cố định, đấu khí sắc bén nhàn nhạt lượn lờ quanh thân, ánh mắt như mắt ưng chậm rãi đảo qua bốn phía. Giờ phút này chỉ cần xung quanh có bất kỳ một điểm dị động nào, mấy người này sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nhìn thấy sự cẩn thận như lâm vào trận chiến, trong phòng đấu giá cũng dần dần yên tĩnh trở lại, một bầu không khí khác thường bao phủ giữa sân làm cho người khác cảm thấy có chút áp lực.

-Các vị chắc hẳn cũng biết, thứ quan trọng nhất trong lần tổ chức đấu giá hội này của Lam gia Lam Nguyện phòng đấu giá bọn ta là gì rồi. Lam Phỉ cũng chắc chắn không ít người đang ngồi đây đều vì thứ này mà đến.

Nét cười trên mặt Lam Phỉ chậm rãi thu liễm lại, trầm giọng nói.

Võ Động có chút hứng thú nhìn tới. Thật ra mà nói, hắn tới chỉ vì muốn đấu giá cái xác khô kia mà thôi, cũng không biết sẽ có cái gì đặc sắc đồ đấu giá. Này của Lam Phỉ khác thường thái độ cũng khiến hắn có chút chú ý đến đồ vật này.

Trong khi Lam Phỉ đang nói, mấy tên hắc y lão giả cũng cực kỳ cẩn thận đem cái rương nhỏ được che bằng vải bố màu vàng kia nhẹ nhàng đặt trên đài đấu giá, sau đó chậm rãi tản ra, hình thành nên một cái trận hình huyền diệu, đem toàn bộ bàn đấu giá phong tỏa lại. Xem bộ dáng như vậy, nếu có ai có chủ ý muốn mạnh mẽ cướp lấy trước hết cần phải đem năm tên cường giả địa nguyên đỉnh phong cảnh giới này đánh tan. Hơn nữa, tại phía sau bọn họ còn có một cái cường giả thiên nguyên hàng thật giá thật không biết xuất hiện lúc nào.

Không trách Lam Nguyện của Lam gia phòng đấu giá này phòng hộ sâm nghiêm như thế, cũng chỉ vì món đồ này quá mức trân quý. Đương nhiên, thứ này quý trọng như vậy, đại bộ phận nguyên nhân đều bởi vì tin tức đồn đại của người trong phòng đấu giá. Không nghĩ cũng biết, đây có lẽ là đồ tăng thực lực đi.

Cường giả vô cùng đơn giản hai chữ này nhưng đủ để đem bất kỳ phòng ngự bên trong các thế lực hoàn toàn nghiền nát và hủy diệt. Đừng nói cao xa, chỉ cần là người tới thiên nguyên cảnh giới đã có thể coi như là cường giả thông thiên sừng sững trên đỉnh kim tự tháp của đại lục, chỉ cần giơ tay nhấc chân là sơn băng địa liệt, không gian phá toái. Loại lực lượng đáng sợ gần như có thể chống lại thiên địa này, cường giả bình thường căn bản không thể tưởng tượng được.

Mặc dù rất nhiều người đều biết đây có lẽ chỉ là sự quảng cáo rùm beng của Lam gia nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự cuồng nhiệt này, đều từ ngàn dặm xa xôi đi đến.

Tại địa phương không có quy định, chỉ có nắm tay lớn mới là chân lý như nơi này, dưới sức hấp dẫn của một thứ đồ cường hoành tăng thực lực, mặc dù là một ít lão quái vật cũng sẽ không để ý đến mặt mũi trực tiếp ra tay cướp đoạt. Điểm này Lam gia Lam Nguyện phòng đấu giá cùng Lam Phỉ nàng ta không cảm thấy ngoài ý muốn, mà Võ Động cũng đồng dạng như vậy. Nếu không phải Lam gia coi như là thế lực có uy tín một phương tại Thanh Lam thành, hơn nữa nội tình cũng không đơn giản, thì không chỉ sợ sớm đã bị huyết tẩy, còn là loại huyết tẩy đến cả gà chó cũng không tha.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.(*)

Có được thiên địa linh vật trân quý đã là cái tội lớn nhất rồi. Bất quá cũng may Lam gia không phải là thế lực bình thường, nếu không đã rơi vào kết cục thê thảm rồi.

Lam Phỉ nhìn thấy từng đạo ánh mắt rừng rực từ khu vực khách quý kia phóng tới, tầm mắt tại mấy phương vị dừng lại một chút. Ngay sau đó, cũng không nhanh không chậm đưa bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt tấm vải bố màu vàng, sau đó đột nhiên kéo ra.

Tấm vải bố tại vô số ánh mắt rừng rực liền rơi ra, lộ ra một cái rương thủy tinh trong suốt, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn phản xạ ra ánh hào quang mộng ảo chói mắt. Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều không nhìn hào quang chói mắt này, ánh mắt đều tập trung chằm chằm vào bên trong rương thủy tinh kia.

Một cỗ ánh sáng huyền dị nhàn nhạt quanh quẩn bên trong rương thủy tinh. Tại dưới ánh hào quang khuếch tán này, một đoàn vật chất sền sệt khác thường lớn cỡ chừng 1 nắm tay có huyết sắc chậm rãi phiêu đãng bên trong đó, giống như một loại động vật nhuyễn thể. Tại thời điểm di động, tầng tầng dịch thể cuồn cuộn nhìn qua giống như vật còn sống.

Dịch thể huyết sắc đặc sệt này không hề cần mượn lực cứ thế trôi nổi ở giữa khoảng trống của rương, hơn nữa tựa hồ nó cũng có linh trí, chậm rãi phiêu đãng ở trong rương, quang vụ kỳ dị thẩm thấu ra mặt ngoài nhìn qua hết sức thần kỳ.

Khi thứ đồ kia xuất hiện trong trường đấu giá, Tiểu Hỏa bỗng nhẹ kêu một tiếng, thân thể của Băng Băng dưới áo choàng đen cũng đột nhiên có chút run rẩy. Tuy dao động là như có như không, nhưng vẫn bị Võ Động lập tức cảm ứng. Hắn nghi hoặc thấp giọng hỏi:

-Làm sao vậy?

Băng Băng hai tròng mắt trừng nhẹ, giọng có chút mờ mịt nhẹ nhàng trả lời:

-Không biết vì sao, khi thứ chất kia xuất hiện, ta có chút cảm giác không thoải mái.

-Cái của ngươi nhìn thấy cảm giác là như thế nào loại cảm giác?

Băng Băng lắc đầu.

-Ta không biết rõ. Chẳng qua nó vừa có cảm giác thân thiết, lại vừa bài xích. Cảm giác này rất khó chịu.

Băng Băng thật ra có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ thứ này có liên quan tới cuồng bạo sức mạnh của nàng? Nhưng tại sao lại sinh ra bài xích cảm giác? Cái này cuối cùng là sao a!?

Trên đài đấu giá Lam Phỉ nhìn qua náo nhiệt xung quanh, lên tiếng:

-Các vị, mặc dù có lẽ ai cũng biết thứ này là gì, song Lam Phỉ thấy cũng nên nói lại một lần cho đầy đủ bài bản.

Nói tới đây, ánh mắt Lam Phỉ lướt qua phòng khách quý của Võ Động. Mặc dù không cười, những ánh mắt nàng ta lại mang ý cười.

-Tinh huyết phượng hoàng thuần chủng, cho dù là tìm giết một cái phượng hoàng thật sự e cũng không tìm thấy.

Lời nói trầm thấp của Lam Phỉ giống như một quả bom hạng nặng, trực tiếp khiến cho bên trong phòng đấu giá oanh động cực lớn, vô số âm thanh xôn xao kinh hãi vang lên, phần đông ánh mắt đều rừng rực vẻ tham lam, bên trong đó cũng có cả mấy thế lực lớn năng lực không nhỏ ở khu vực khách quý.

Võ Động liền trừng mắt, Băng Băng cũng không ngoại lệ. Phượng hoàng a!

Là một trong số các thế lực phi nhân loại, chính là ma thú tộc tại các sơn mạch. Thực lực của các thế lực này cực kỳ khủng bố. Phượng hoàng tộc ma thú tại Tâm Liên khu vực là một tộc ma thú hùng mạnh. Mặc dù nói thì so với long tộc có chút thua kém nhưng không thể xem thường. Đến Băng tộc cũng phải lấy lễ mà nói chuyện. Mà ma thú tộc, đừng nói tới tinh huyết trân quý, cho dù ngươi có một cọng lông thôi cũng sẽ đòi lại. Thứ này, chính là đồ không thể giữ bên mình, như của Võ Động đi đấu giá hài cốt ma thú vậy.

Ánh mắt Băng Băng gắt gao nhìn chằm chằm vào dịch thể huyết sắc đặc sệt đang trôi nổi kia, thấp giọng lẩm bẩm:

-Đây chính là tinh huyết phượng hoàng sao?

Mắt của Võ Động ở bên cạnh Băng Băng cũng nhìn chằm chằm vào dịch thể đang phát ra quang vụ kỳ dị kia. Tại Băng Băng ở sâu bên trong con ngươi xẹt qua một chút kích động. Nàng ngay lập tức nói với Võ Động:

-Động ca, huynh có thể mua thứ đồ kia không?

Võ Động giật mình, liền nhìn Băng Băng.

-Ngươi muốn nó làm gì?

Băng Băng thở dài. Tiểu Hỏa kêu vài tiếng nhỏ, chừng như muốn nói với Băng Băng cái gì đó làm nàng thở dài. Với nàng cảm ứng cùng Tiểu Hỏa thân thiết, tự nhiên hiểu ra nó có hứng thú với cái này. Mà nàng đồng dạng cũng muốn có nó. Cho dù là có hiện tượng bài xích, nhưng nói sao cũng là nàng muốn mua cho Tiểu Hỏa chứ không phải cho nàng.

-Tiểu Hỏa muốn nó. Dù sao Tiểu Hỏa cũng có huyết mạch phượng hoàng, cái này không khó hiểu.

Võ Động lúc này mới nhớ ra. Tiểu Hỏa cũng là hỏa thú phượng hoàng huyết mạch a. Tiểu Hỏa hay đi bên cạnh Băng băng, có lẽ giúp nó cũng có thể bảo hộ Băng Băng.

Hít sâu một hơi, Võ Động dần dần áp chế tâm tình, cảm giác lực cơ hồ không bị khống chế liền trào ra. Sau đó khi tiếp xúc đến rương thủy tinh thì như gặp phải lực cản liền trực tiếp bị bắn ngược trở về.

-Xem ra Lam gia lần này thật đúng là cảnh giác a.

Thu hồi cảm giác lực, chân mày Võ Động cau lại, cười lạnh thấp giọng nói. Hắn nhìn xem thứ này đặc biệt đối với Băng Băng cảm giác như vậy, có lẽ nên mua về thử nghiên cứu.

Cảm thụ được phòng đấu giá bắt đầu có sự hỗn loạn, thủ trảo của mấy tên trưởng lão áo đen bên cạnh bàn đấu giá nhất thời hơi hơi gấp khúc, ánh mắt trong khoảng khắc cũng trở nên băng hàn, hơn nữa tại những góc tối của phòng đấu giá, thanh âm cung nỏ kéo lên cũng lặng yên vang lên.

Dưới sự rối loạn hết mức này, một đạo bàng bạc khí thế từ bên trong cơ thể lão nhân thiên nguyên cảnh giới thần bí phía sau kia bùng phát ra, một đôi mục quang sắc bén chậm rãi đảo qua bên trong phòng đấu giá. Theo ánh mắt này đảo qua, đại sảnh đang rối loạn liền giống như nước sôi đang sôi trào được đổ vào khối băng vậy, nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Áp bách của cường giả thiên nguyên cảnh giới, người nơi này không ai có thể tùy tiện coi thường.

-Các vị, xin tuân thủ quy củ của Lam Nguyện phòng đấu giá chúng ta một chút, lần đấu giá này, nếu có hứng thú thì mở lời kêu giá, không cần rời khỏi ghế, bằng không…

Lam Phỉ nhàn nhạt nói một câu. Phía sau lão nhân thiên nguyên cảnh giới ánh mắt chợt nhìn thật sâu vào địa phương đang có vài đạo hơi thở mờ mịt. Lam Phỉ lại đảo mắt 1 vòng rồi vung tay, quát lạnh.

-Hiện tại… đấu giá tinh huyết phượng hoàng này, bắt đầu!

———-* * *———-
(*)Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người không có tội, nhưng vì mang bảo ngọc nên có tội.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN