Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 6: Cao giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 6: Cao giá


-Hài cốt mà thú, còn là tứ cấp. Ở đâu mà ngươi có được?

Võ Động ha ha cười nói:

-Ít lâu trước sư phụ cho ta ra ngoài tự rèn luyện, vô tình gặp phải hai con ma thú tứ cấp. Chúng nó đánh nhau, một con chết còn một con bị thương.

-Đây là con ma thú thua mà chết?

-Ân. Ta đã xem qua, cũng không thấy nó có ích cho tu luyện của ta. Ta đã đem nó đốt qua, nhưng cũng không có gì đặc sắc

Võ Động gật đầu. Lão nhân bày ra 1 cái tiếc hận bộ mặt, thở dài nói:

-Tiểu tử ngươi số tốt như vậy, thật khiến người khác ghen tỵ. Mà nói, sao ngươi lại tha cho con ma thú kia? Nó đã bị thương, với thực lực của ngươi có lẽ không sợ nó đi?

-Nó không làm gì ta, ta việc gì phải đánh nó?

Lão nhân thở dài, lắc đầu.

-Được rồi, tiểu tử. Không nhiều lời với ngươi. Đây là tạp phiến của ngươi, mau đi về chỗ đi, cái này để cho lão phu lo.

Võ Động nhận từ trong tay lão nhân một tấm tạp phiến phỉ thúy. Lão nhân phất tay, hắn gật đầu.

-Vậy phiền Lăng lão.

Lão nhân tỏ ra phiền phức bộ mặt, Võ Động cười ha ha. Hắn lấy ra hai cái áo choàng đen, một phủ lên người mình một phủ lên người Băng Băng rồi dẫn nàng rời đi. Hắn cũng không muốn để lộ mặt, nhất là khi hàn khí của Băng Băng quá sức hấp dẫn sự chú ý, nên che đậy bớt lại.

Ra khỏi mật thất, Võ Động liền rời khỏi phòng giám định. Từ đại sảnh hắn đi thẳng tới 1 cái thông đạo trải thảm đỏ. Băng Băng bất giác nhìn qua một lối vào khác, nơi có không ít người chen lấn. Lúc này nàng nghĩ tới, có hay không Võ Động lần đầu tiên tới đây cũng chen lấn như vậy?

Tại trước thông đạo, có vài nam tử áo đen mang hơi thở cường đại đang đứng. Một người đi qua liền bị họ giữ lại. Người kia lấy ra một tấm tạp phiến hoàng kim mới được cho vào. Võ Động nhìn thấy cũng không đổi nét mặt, cứ như vậy đi qua. Mấy nam tử kia cũng chẳng cần xem xét của hắn tạp phiến, tựa hồ không thấy hắn tùy tiện cho qua. Điều này làm Băng Băng có chút kinh ngạc, cũng làm không ít người thấy kì quái.

Một thị nữ tú lệ nhanh chóng bước tới, cung kính chào. Võ Động không nói gì, cũng lờ đi thị nữ kia dẫn Băng Băng bước qua. Thị nữ kia nhìn thấy ngầm hiểu hắn không cần người dẫn đường nên cũng không đi theo làm phiền.

Võ Động cùng Băng Băng đi trên thông đạo dành cho khách quý một lúc lâu, cuối cùng dừng lại tại một gian phòng rất sang trọng, một mặt tường hoàn toàn trong suốt, bên ngoài chính là hiện trường đấu giá. Mặt tường trong suốt kia chính là được che chắn bằng một lớp nguyên khí thông qua một trận pháp nhỏ đơn giản nhưng không hề tầm thường. Điều này giúp cho người bên trong có thể nhìn rõ trường đấu giá nhưng bên ngoài nhìn vào không biết người ngồi trong là ai. Làm thế này có lẽ là để bảo vệ thông tin cho khách hàng đi.

Dưới sự chăm chú của vô số đạo ánh mắt, mặc một bộ sườn xám huyết sắc nữ nhân khẽ bước lên trên đài đấu giá. Bộ huyết sắc sườn sám bao lấy dáng người đầy đặn khiến cho không ít ánh mắt hiện lên vẻ nóng cháy. Khuôn mặt mang theo một nụ cười quyến rũ, nữ nhân kia che miệng hướng đến mọi người cười nói mấy câu, cơ hồ khiến cho người ta bốc lên một ngọn tà hỏa, dễ dàng làm trong không khí trong trường đấu giá nóng lên.

Nhìn không khí chung quanh nhất thời nóng lên, Võ Động cũng không nhịn được thở dài một hơi. Băng Băng nhìn nữ nhân kia. Chính là người lúc trước nói chuyện với Võ Động bị hắn bỏ qua a. Băng Băng quay qua Võ Động, nhíu mày hỏi:

-Võ Động ca, nữ nhân kia là ai? Tựa hồ sức hút không nhỏ.

Võ Động cười khổ trả lời:

-Nàng là Lam Phỉ, thủ tịch đấu giá sư trường đấu giá này. Nàng ta tại Thanh Lam thành tương đối nổi tiếng, là một người rất giảo hoạt. Dù sao mà nói, Lam gia Lam Nguyện trường đấu giá tại nơi này chính là thế lực lớn nhất, mà nàng lại là con gái tộc trưởng.

Băng Băng gật gù. Không hổ danh thủ tịch đấu giá sư a, chỉ bằng mấy câu nói mà khiến cho nam nhân không có lực khống chế mạnh đầu có chút nóng lên. Chỉ sợ nàng ta tùy tiện giới thiệu nhất kiện đồ vật nào đó là không ít người coi nó là bảo bối tranh nhau mua về rồi.

Nhìn tràng nội nóng lên, Lam Phỉ trong lòng thoáng có chút đắc ý. Mấy năm lịch lãm bên ngoài trước kia thật không uổng phí. Ít ra cũng làm cho nàng hiểu rõ mỹ mạo của mình đối với nam nhân đến tột cùng có bao nhiêu lực hấp dẫn.

Đôi môi đỏ mọng nhấc lên nhàn nhạt ý cười, sóng mắt Lam Phỉ chu chuyển khắp tràng đấu giá, ánh mắt dừng lại tại một căn phòng dành cho khách quý. Mặc dù nhìn vào không thấy nhưng nàng ta biết rõ đó là chỗ của Võ Động. Những vị khách khác, cho dù có muốn cũng không được ngồi phòng đó. Hội đấu giá tại Lam Nguyện chính là vì Võ Động dành ra cái phòng này a. Thế mới biết hắn tại chỗ này đến mức nào quen thuộc.

Lam Phỉ bắt đầu đem ra một vài đấu giá đồ vật, ra giá. Như vậy trôi qua nhạt nhẽo thời gian, một vài người bắt đầu nóng lòng. Nhìn mọi người như vậy, Lam Phỉ ánh mắt có chút giảo hoạt vỗ tay.

-Các vị, Lam Phỉ cũng biết mục đích chính của mọi người lần này. Cho nên, lần đấu giá này một chút khởi đầu sẽ bị lược bỏ đi, trực tiếp đi vào chính đề.

Vô số ánh mắt cuồng nhiệt đều bắt đầu hướng lên trên đài đấu giá. Những vật trọng yếu của đấu giá hội lần này bắt đầu lộ diện, cũng đại biểu đấu giá hội đã xem như dần dần đi đến kết thúc. Lam Phỉ vung tay. Sau đó, sàn nhà chậm rãi hé ra, mười mấy người vạm vỡ khiêng một vật to lớn được phủ trong lớp vải trắng, chậm rãi bước lên trên đài.

-Các vị, thứ đồ vật này với một số người thì sẽ có chút cổ quái. Song lại có không ít người hứng thú. Xin mọi người chú ý.

Đột nhiên xuất hiện vật đấu giá có kích thước khổng lồ, làm cho không ít người nổi lên lòng hiếu kỳ. Trong nhất thời, đã thu hút vô số ánh mắt nhìn đến. Võ Động có chút mong chờ nhìn tới. Đây chính là đồ của hắn a.

Lam Phỉ nhanh chóng vung tay, vù một tiếng đem lớp vải trắng đang phủ bên trên hạ xuống. Một khối thi thể to lớn, ước chừng cỡ mười trượng, hiện ra trước mắt của mọi người đang chăm chú nhìn phía dưới.

Khối thi thể ma thú này hình thể không nhỏ, cốt nhục cả người khô quắt. Thứ thu hút ánh mắt mọi người nhất, chính là đôi cánh to lớn đã hóa thành bạch cốt, đôi cánh to lớn có chút kì dị, trông giống như ngọc thạch, nhàn nhạt tản ra ánh huỳnh quang.

-Ma thú này được một vị khách quý của Lam Nguyện trường đấu giá may mắn tìm thấy. Trải qua giám định, ma thú này chính là một đầu ma thú tứ cấp, có khả năng trong xương cốt tinh lọc tìm ra được tinh huyết. Lam Phỉ cũng đại biểu Lam Nguyện trường đấu giá cam đoan, ngoại trừ kiểm nghiệm chưa làm gì với khối thi thể này. Mặc dù cấp bậc của ma thú này khó có thể lọt vào mắt các cường giả ở đây, song một số vị luyện đan sư sẽ có hứng thú. Hơn nữa, dùng làm vật dụng chế khôi lỗi cao cấp sẽ có cơ hội thành công cao. Còn có làm giáp, vũ khí a.

Khôi lỗi có thể coi là một loại vũ khí chiến đấu, có hình dạng như người. Nó không có cảm nhận đau đớn, tuyệt chỉ nghe lời chủ nhân. Khôi lỗi chia thành ba cấp sơ trung cao, phẩm chất có hoàn mỹ và không hoàn mỹ. Vốn Võ Động cũng đã đem hài cốt này về trong tộc, song các trưởng lão đều nói đây tuy là đồ tốt nhưng đều là thứ không nên động, bảo hắn tự đem ra ngoài giải quyết. Võ Động cũng biết thứ này hắn không nên dùng, bán đi kiếm ít đồ thì hơn.

Lam Phỉ nhìn qua một số người không có hứng thú, cũng không nói gì. Nàng ta thực chất cũng không hiểu cái xác thú này có thể làm ra cái gì.

Một làn gió nhẹ thổi qua, Lam Phỉ bỗng ngạc nhiên vẻ mặt liền mỉm cười đưa mắt giảo hoạt nhìn quanh.

-Các vị, thứ này Lam Phỉ không dám định giá. Vậy thỉnh các vị cứ tự nhiên ra giá. Dùng vật đổi vật, nếu như hợp ý thì sẽ bán.

Nghe được lời nói của Lam Phỉ, không ít người đều cau mày, lâm vào trầm mặc. Đối với bọn họ mà nói, tiền có nhiều đến đâu cũng không phải là vấn đề không thể giải quyết. Nhưng nếu là phương thức vật đổi vật, muốn đoạt được thi thể ma thú này, thì phải xuất ra những bảo vật có cấp bậc tương xứng. Mà những bảo vật như thế, ai cũng muốn giấu kỹ, không muốn mang ra. Nếu mang ra để trao đổi, bọn họ cũng thấy có chút đau lòng. Hơn nữa, những vị khách này cũng muốn bảo lưu bảo bối của họ cho đến lúc cuối cùng, dùng để cạnh tranh món đồ quý nhất. Nếu lúc này xuất ra, đến lúc sau này tranh đoạt cũng không nắm chắc.

Mà nói, ma thú lúc sống, dù mạnh đến đâu thì chết đi cũng chỉ là một cái xác khô mà thôi. Mặc dù Lam Phỉ đã nói thứ này đã được kiểm định rõ ràng, nhưng có trời mới biết trong cái xác khô ấy có cái gì đặc sắc. Dù sao Lam Phỉ cũng không nói rõ ràng tác dụng của cái xác khô này, có thể nó là một thứ vô dụng đi.

Một số vị khách quý đối với điểm này, đồng dạng hiểu rất rõ ràng. Dù Lam Phỉ kia miệng cam đoan như vậy, bọn họ cũng xem như gió thổi mây bay, không cho là thật. Bởi vậy, dù có mua hay không, trong lòng bọn họ cũng không chút nào để ý.

Không gian im lặng rất lâu, Lam Phỉ cũng rất kiên nhẫn. Nàng không tin thứ này không bán được, vì Lăng lão cũng đã nói qua nhất định sẽ có người tranh giành.

Không khí trầm mặc cứ như vậy mà tiếp tục. Lát sau, ở khu khách quý phía trên, một nhân ảnh bao phủ trong hắc bào chợt lặng lẽ đứng lên, âm thanh thản nhiên đánh tan không khí trầm mặc trong phách mại phòng:

-Một khỏa hồi nguyên đan.

Tiếng báo giá bất ngờ vang lên ngay lập tức toàn bộ phòng đấu giá trở nên ồn ào. Loại đan dược này dùng để phục hồi, chính là thần dược a. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở liền cứu được. Còn có tác dụng giải tất cả các loại độc. Cái giá này tựa hồ hơi cao đi?

Võ Động tại trên phòng, ý cười trên môi có chút nồng đậm. Hắn lên tiếng:

-Một khỏa hồi nguyên đan cùng 1 cây linh hoa thảo.

Linh hoa thảo, là loại thảo dược tương đối quý hiếm. Tác dụng không rõ ràng, chỉ có luyện đan sư thì mới biết loại thảo dược này chính xác làm được những gì.

Băng Băng có chút không hiểu Võ Động tại sao lại đi đấu giá đồ của mình, nhưng cũng không lên tiếng. Hắn là người thông minh, tự biết mình đang làm gì.

Nhân ảnh hắc bào kia có chút do dự, song vẫn kiên quyết lên tiếng:

-Hai khỏa hồi nguyên đan.

Mọi ánh mắt đều đổ về phía căn phòng của Võ Động. Nhưng hắn cũng không tiếp tục ra giá. Lam Phỉ liếc qua chỗ Võ Động mà cười nhạt, cây búa trên tay gõ xuống.

-Hai khỏa hồi nguyên đan lần thứ nhất.

Lam Phỉ động tác có chút cố ý chậm rãi, mắt mang ý cười nhìn lướt qua các vị khách quý.

-Hai khỏa hồi nguyên đan lần thứ hai.

Tại căn phòng dành cho khách quý cạnh phòng của Võ Động có một giọng nói già nua vang lên:

-Một viên hắc hoàng thạch.

Hắc hoàng thạch là một loại khoáng thạch quý giá. Loại khoáng thạch này được chia thành cửu cấp, có tác dụng nâng cao thực lực. Hắc hoàng thạch cấp 7, chỉ cần hấp thu được năng lượng thì không cần làm gì cơ thể cũng sẽ tự hấp thu nguyên khí mọi lúc. Có thứ này, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp hai lần.

Nhưng so ra giá trị thì hai viên dung nguyên đan lại quý giá hơn. Dù sao so tính mạng với đồ tốt thì vẫn là tính mạng quan trọng hơn a.

Võ Động mắt nhìn qua phòng bên cạnh, có chút trầm ngâm. Từ đó, giọng nói kia lại tiếp tục vang lên làm xáo động toàn trường:

-Ta có thể thêm 3 khỏa hồi nguyên đan.

Hoàn toàn im lặng. Lam Phỉ nhìn tới đây, cái giá này quả nhiên rất cao. Nàng ta mỉm cười, cây búa trên tay nhanh chóng gõ xuống:

-Hắc hoàng thạch cùng 3 khỏa dung nguyên đan lần thứ nhất.

-Hắc hoàng thạch cùng 3 khỏa dung nguyên đan lần thứ hai.

-Hắc hoàng thạch cùng 3 khỏa dung nguyên đan lần thứ ba. Ngài hảo, xác ma thú này là của ngài.

Võ Động nhìn thấy bộ xương khô này như vậy cao giá, hắn rất hài lòng. Băng Băng nhìn hắn vẻ mặt bỗng nhiên liên tưởng tới mấy lão hồ ly bất tử trong tộc, bất giác thở dài.

Thứ nhất trong ba món đồ vật chính thức được bán ra xong, Lam Phỉ mắt có vẻ hài lòng tiếp tục đem ra thứ hai đồ đấu giá quan trọng.

-Các vị, món đồ này chắc chắn so với hài cốt ma thú kia chắc chắn có nhiều hơn điểm hấp dẫn a.

Nói rồi nàng vỗ tay, có người mang ra bàn một cái đồ vật được phủ 1 tấm lụa đào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN