Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 5: Đấu giá bắt đầu
Băng Băng nhìn qua các vị trưởng lão, lại hướng Băng Hàn có ý hỏi. Băng Hàn cũng không nói gì nàng, nhìn qua Võ Động cùng Băng Tuyết.
-Hai người các ngươi lại như vậy đánh nhau.
Võ Động ha ha cười, Băng Tuyết nhìn hắn có chút bức bội quay mặt đi. Băng Hàn thấy cả hai biểu cảm, mắt có chút thâm ý nhìn Võ Động. Hắn trước tiên nói với Băng Tuyết:
-Tuyết nhi, ngươi đi cùng Băng Phong trưởng lão đến Băng vực. Lần này tộc nhân muốn gia nhập Băng vực thật không ít.
-Ân.
Băng Tuyết không mấy thắc mắc. Trong tộc định Băng Băng làm thiếu tộc trưởng, cũng đã định Băng Tuyết làm vực chủ Băng vực rồi.
-Võ Động, mấy hôm trước ngươi xin ta ra ngoài đúng không?
-Vâng.
-Ngươi có thể đi, dẫn theo Băng nhi đi cùng ngươi.
Băng Băng tròn mắt nhìn phụ thân. Trước giờ nàng ra ngoài hai lần là giết người hai lần. Lần này ra ngoài có thể an toàn sao?
-Còn có cái này cho ngươi, Băng nhi.
Băng Hàn lấy từ trên bàn vài thứ đồ, hướng Băng Băng phóng tới. Băng Băng liền giơ tay chụp lại. Đó là một chiếc nhẫn màu xanh, một nửa tấm ngọc bội, một cái ngọc bài bằng đá cùng một cây hoàng kim trâm cài tóc!
Đầu tiên chiếc nhẫn Băng Băng nhìn qua cũng nhận thức được, chính là một cái nhẫn không gian. Đây là một cái có chút quý hiếm đồ vật, nhưng Băng Băng thấy còn là chưa vừa mắt. Nàng không nói gì, đem nó đeo trên tay, lại nhìn tới tiếp theo đồ vật. Nàng nhìn tới, chính là tấm ngọc bội, nhưng nó chỉ có một nửa. Tấm ngọc bội cho dù chỉ có một nửa nhưng vẫn khắc nguyên vẹn hình phượng hoàng, vết khắc phía trên vô cùng hoa mỹ. Trong tấm ngọc bội, một đốm sáng nhỏ lóe lên. Băng Băng như vậy nhìn tấm ngọc bội, không hiểu sao lại có chút thân thiết.
Băng Tuyết nhìn qua, này tấm ngọc bội nàng cũng có một, chính là nửa còn lại. Băng Hàn nhạt giọng nói:
-Đây là của ngươi mẫu thân di vật để lại cho ngươi. Gọi là phượng hoàng ngọc bội. Sau này ngươi ra ngoài, nếu có thể thì đừng để ai thấy.
Băng Băng bất giác gật đầu, mắt luyến tiếc nhìn theo đem ngọc bội cất trong nhẫn không gian. Nàng lại nhìn qua hai thứ đồ vật còn lại. Ngọc bài thanh sắc làm bằng đá cầm có chút lạnh tay, hoa văn hoa tuyết cùng những đường vân vô cùng diễm lệ. Trên ngọc bài khắc màu vàng kim dòng chữ: “Băng tộc lệnh bài”. Băng Băng nhíu mày, có chút hơi mơ hồ nhìn tấm ngọc bài.
-Là băng bài?
Băng bài là trong tộc tộc nhân cách phân biệt mức độ cao thấp chức vị, được làm từ thanh lam thạch. Phân chia cấp bậc băng bài được dựa theo màu sắc đồng tử biểu thị độ thuần khiết huyết mạch mà dụng làm cao thấp địa vị phân biệt. Từ thấp đến cao là hắc sắc, tử sắc, thanh sắc, huyết sắc, hoàng sắc, ngũ sắc. Ngũ sắc dành cho tộc trưởng cùng thiếu tộc trưởng, tộc trưởng có băng bài thuần ngũ sắc, thiếu tộc trưởng băng bài ngũ sắc có thanh quang bọc bên ngoài. Ngũ sắc băng bài có thể trong vòng ngũ sắc hắc tử thanh huyết hoàng tự do thay đổi. Tộc nhân thường có hắc sắc băng bài, cứ như vậy tăng lên.
Băng bài như thế này tương đối dễ làm, song Băng tộc có bí pháp đặc biệt, chỉ người trong tộc mới có thể dùng. Chỉ cần truyền vào một chút linh hồn lực thì nó sẽ phát sáng, làm nó phát sáng thì ngươi là người Băng tộc. Năm xưa có một cường giả có cái bí pháp làm băng bài phát sáng, song khi chết đã đem nó chia thành 2, một cái tại Băng tộc, một cái bị phong ấn đã thất lạc. Thế nên bên ngoài ngoại nhân cho dù có băng bài cũng không thể nào làm nó phát sáng.
Băng Băng nhìn tấm Băng bài, nhíu mày đem linh hồn lực rót vào. Tấm băng bài tỏa ra ngũ sắc cùng một lớp thanh quang bọc bên ngoài. Là ngũ sắc băng bài của thiếu tộc trưởng. Băng Băng liền nhìn lên Băng hàn, song nàng chưa kịp hỏi thì hắn đã nhàn nhạt cất tiếng:
-Ngươi không cần phải như vậy bộ dáng. Đây là các trưởng lão đều thống nhất đưa băng bài này cho ngươi. Nói thêm nữa, trong băng bài này có bộ phận đặc biệt, ngươi sau này ra ngoài có thể dùng như truyền âm thạch để liên lạc về tộc.
Băng băng vẫn có chút do dự, nhìn qua các vị trưởng lão cuối cùng đem cất đi. Nàng lại tiếp tục xem xét cuối cùng thứ đồ. Đó là một cái hoàng kim trâm cài tóc. Hoàng kim trâm cài tóc này được làm vô cùng tỉ mỉ, đầu trâm là một đóa nho nhỏ tuyết liên tinh xảo làm bằng đá trắng. Tại thân trâm có nhiều đường vân ánh lên màu xanh hoa lệ, nữ nhân nhìn là yêu thích không thôi. Chiếc trâm cài tóc này mặc dù như vậy tinh xảo cùng hoa lệ, song lại chỉ có một đóa tuyết liên nhỏ để trang trí nên trông có chút đơn điệu. Băng không có để ý đến này chi tiết nhỏ, mắt có ý hỏi nhìn Băng Hàn.
Băng Hàn uống trà, nhìn nữ nhi chăm chú quan sát chiếc trâm cài tóc mà thở dài. Thấy của băng Băng ánh mắt, hắn lại nói:
-Là của Thiên Trúc đưa cho người. Nàng ta có việc, không thể giao tận tay ngươi nên nhờ ta. Đây nàng gọi là Hoàng kim độc trâm. Trên trâm có độc, là do bí pháp chế độc của Thiên Trúc tạo ra. Nàng có nói, kịch độc này cho dù không giết được vương giả cường giả cũng có thể làm ra ảnh hưởng.
-Là của dì Trúc giao cho ta?
Băng Băng tò mò nhìn lại trâm cài, nhớ lại. Lúc trước lúc nàng tu luyện hình như Băng Thiên Trúc có giấu nàng làm một cái gì đó, hóa ra là cái này a. Băng hàn nhìn Băng Băng nói:
-Thiên Trúc cũng nói cái này độc trâm có một bí pháp tu luyện linh hồn, khi nào ngươi đủ thực lực thì có thể đem nó xem qua.
Trong Băng hàn lời nói có mấy phần không vui, hiển nhiên vì nữ nhi như vậy cùng một người khác thân thiết có chút khó chịu. Hắn không muốn mất con gái a. Tới đây hắn có chút ý nghĩ, nếu sớm biết như thế, hắn có lẽ không để nàng đi.
Băng Băng nhìn thấy băng hàn vẻ mặt, tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn. Nàng vấn tóc lên mà đem trâm cài định lại. Tiểu Hỏa nhỏ nhắn tiểu phượng hoàng nhìn như vậy có chút thiếu sót liền bay lên tại trâm cài mà đậu. Những đường vân thanh sắc liền sáng lên, đem hỏa diễm của nó thu lại trong phạm vi nhỏ. Nhìn Tiểu Hỏa có chút giống trang trí đồ vật.
Thật ra mà nói, Băng Thiên Trúc lúc làm ra Hoàng kim độc trâm có nghĩ tới Tiểu Hỏa suốt ngày bay theo Băng Băng không thể lại đậu trên người nàng nên mới trên chiếc trâm cài để có chỗ trống lớn làm ra chút ít thủ đoạn. Như vậy Tiểu Hỏa cũng không cần phải liên tục bay, mà Băng Băng ra ngoài cũng không sợ do nó mà nhiều người chú ý đến nàng.
Băng Băng lúc này nhìn lại, bớt đi một phần tùy tiện cùng lãnh ngạo, nhiều hơn chút dịu dàng cùng năng động. Nàng nhìn lên Băng Hàn, hắn thở dài phất tay.
-Đi đi đi. Các ngươi đi mau còn về.
Băng Băng nhìn phụ thân vẻ mặt, cười thích thú đi ra. Ba người vừa ra ngoài, Băng Tuyết liền bỏ đi, cũng không quên để lại cho Võ Động một cái không vui nét mặt. Băng Băng nhìn tỉ tỉ như vậy biểu cảm, liền hỏi Võ Động:
-Động ca, trong này một năm huynh với Tuyết tỉ tỉ rốt cuộc đã xảy ra cái gì a?
Võ Động ha ha cười, tiêu sái đi trước.
-Nửa năm trước ta đột phá đỉnh phong nguyên thần, đạt tới bán bộ địa nguyên cấp bậc. Từ đó tiểu Tuyết hay tới tìm ta luận bàn. Mỗi lần thua nàng đều có như vậy bộ dáng. Cũng không sao, hai ngày sau liền sẽ bình thường.
Băng Băng đuổi theo sau Võ Động, nghĩ tới một cái trường hợp…
-Động ca, không phải là tỉ tỉ chưa từng thắng ngươi chứ?
Võ Động không trả lời, chẳng qua của hắn nét mặt có thêm chút ý cười. Băng Băng thở dài. Này đúng là tỉ tỉ của nàng chưa từng thắng rồi a.
Ở một nơi nào đó, một cái xinh đẹp nữ nhân bống nhiên một cái hắt hơi.
-Tiểu thư, ngươi có bị gì sao?
-A? Ta không sao.
Trong một cái dịch chuyển đại trận bên ngoài thành thị, có hai người trẻ tuổi bước ra. Một nam tử và một nữ hài tử. Nam tử nhìn hòa nhã, vẻ ngoài tuấn tú cùng tiêu sái còn chút non nớt, trên môi thủy chung mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Hắn mang một bộ bạch y giản dị, nổi bật lên là đường vân thanh sắc. Nhưng là như vậy đi cạnh hắn nữ hài tử so ra còn với hắn dành được nhiều hơn cái chú ý.
Nàng nhìn qua có chút trầm lặng, quanh người dày đặc một lớp hàn khí khó tả. Mặc dù chỉ mới là tiểu nữ hài, song nàng vẻ mặt đã hiện ra chút mỹ nhân hình dạng. Lông mi cong cong tự nhiên thành hình, một đôi mắt thanh sắc lãnh ngạo có vài phần diễm lệ sâu sắc, trên người thanh bào đường vân màu vàng thể hiện ra của nàng khí chất phi phàm, mái tóc dài tận kiều đồn có một phần búi lên cao giữ lại bởi một cây trâm cài phượng hoàng tạo ở nàng sự cao quý.
Hai người bước ra từ đại trận đã đủ gây chú ý, vì chỉ có người của các tông phái thì mới dùng được cái này đại trận dịch chuyển. Đã thế còn có khí chất băng lãnh từ nữ hài tử thu hút sự chú ý. Nam tử lúc này lắc đầu, mới nói:
-Tiểu Băng, này hàn khí của muội có phải nên thu lại rồi không?
Nữ hài lúc này mắt hơi khép lại, hàn khí cũng thu liễm nhưng vẫn là không thu hết lại.
-Võ Động ca, huynh cũng biết của ta hai lần ra ngoài. Thế nên lần này nên đảm bảo không ai lại gần ta đi.
Hai người này dĩ nhiên là Võ Động cùng Băng Băng. Võ Động không biết nói gì, đành lắc đầu. Như vậy cùng Băng Băng đi vào thành thị.
-Đây là Thanh Lam thành, thành thị gần Băng vực của chúng ta nhất.
-Ân
Băng Băng gật đầu, không nói gì bám theo Võ Động. Hắn dẫn nàng đi đến đầu con phố đông đúc người qua lại. Băng Băng ngẩng đầu nhìn trường đấu giá khổng lồ có ghi “Lam Nguyện đấu giá hội” trước mặt, ánh mắt có mấy phần ngạc nhiên.
Nơi này trường đấu giá xây dựng quy mô vô cùng lớn, không thua gì đại môn trong Băng tộc. Tại cửa chính của trường đấu giá, mấy chục nam tử mặc hắc y sắc mặt lạnh lùng, hông đeo vũ khí sắc bén, ánh mắt bén nhọn như ưng không ngừng quét qua dòng người qua lại. Chỉ từ khí tức ngấm ngầm thoát ra từ trên người những nam tử này, không ngờ có đến năm người đạt nguyên linh trung cấp, những người còn lại đều đến đỉnh phong sơ cấp nguyên linh. Nhìn thấy Võ Động, mấy người này nét mặt có chút dịu đi, hướng hắn gật đầu chào. Võ Động cũng gật đầu đáp lễ, bước vào trong rồi tiến về phía đại sảnh ở trung tâm.
Ánh mắt sau khi quét qua một vòng dừng lại nơi cửa một phòng giám định bảo vật, Võ Động liền bước vào. Bên trong nơi gọi là giám định này, Băng Băng ngạc nhiên phát hiện, trong gian phòng không nhỏ này lại được chia thành hơn trăm mật thất. Chắc là để bảo vật không bị bại lộ nên mới xây thành như vậy.
Võ Động vừa bước vào phòng giám định bảo vật liền có một nữ nhân bước đến. Nàng ta phải nói mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, trên thân là một bộ sườn xám huyết sắc bao bọc lấy dáng người đầy đặn đầy khiêu gợi. Võ Động nhìn nàng ta, cũng không ngạc nhiên, có điều ý cười luôn trên mặt đã thu liễm lại. Nữ nhân kia lại đưa ra một cái âm thanh nũng nịu:
-Võ Động đệ đệ, ngươi lần này đến là đấu giá cái gì vậy?
Với giọng điệu của nàng, Võ Động lại tỏ ra không hề quan tâm, nắm tay Băng Băng kéo đi.
-Không liên quan tới ngươi.
Võ Động cùng Băng Băng mặc kệ nàng ta, đi thêm vài chục mét đến trước một mật thất nhỏ. Võ Động quan sát xung quanh để chắc chắn mình không nhầm phòng, đẩy nhẹ cửa gỗ màu đen đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Trong mật thất rất sáng, một lão già đầu đã điểm bạc đang ngồi cùng một đống đồ vật. Thấy Võ Động, lão nhân có chút không quan tâm lại quay về mấy thứ đồ trên bàn, hỏi:
-Hôm nay lại là cái gì?
Võ Động ha ha cười, ngồi xuống. Băng Băng nhìn của hắn nét mặt, có chút không vui quay đi nhìn xung quanh.
-Ta muốn đấu giá cái này.
Võ Động bỏ lên bàn một chiếc nhẫn không gian. Lão nhân cầm lấy, liền kiểm tra bên trong. Xong lão ngạc nhiên lại nhìn lên Võ Động.
-Hài cốt ma thú. Ở đâu mà ngươi có?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!