Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 13: Băng tộc náo loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 13: Băng tộc náo loạn


Băng Băng sau khi tiến vào cửa không gian, kiên trì một chút cố gắng nhanh chóng rời khỏi đó ra tới Băng vực. Cuối cùng nàng tới Băng vực, chỉ là không nhìn rõ cái gì. Nàng quả thực rất muốn mở mắt nhìn xem tình hình, nhưng cuối cùng cũng không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt nàng luôn ở trạng thái nhắm nghiền.

Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ.

Ánh sáng ấm áp chiếu rọi khiến Băng Băng mở mắt to hơn, ánh sáng xua tan đi bóng tối.

Khi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt Băng Băng là một gian phòng u tĩnh có thoang thoảng trong không khí mùi thơm nhàn nhạt của dược liệu, màu xanh lan tỏa khắp tầm mắt. Băng Băng nhìn quang cảnh lạ lẫm này, ánh mắt thoáng chút thất thần, rồi bỗng ngồi bật dậy, định đứng lên, nhưng cơ thể mềm nhũn, tứ chi không có chút sức lực nào.

Cảm giác bất lực khiến sắc mặt Băng Băng chợt biến, nhưng rồi nàng dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại như hồi tưởng lại điều gì đó.

-Cuối cùng hình như đã về được Băng vực. Có lẽ là an toàn rồi đi.

Băng Băng lẩm bẩm, nàng nhớ lại lúc cuối cùng dường như nghe được giọng nói quen thuộc, có lẽ người nàng quen tại Băng vực hay Băng Phong hoặc Băng Tuyết đến gần.

-Không ngờ lại bị thương thành thế này a…

Băng Băng cúi xuống nhìn bàn tay trắng bệch của mình, lông mày không khỏi nhíu lại. Nàng có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trong cơ thể, thậm chí việc vận chuyển chút nguyên khí ít ỏi cũng gặp trở ngại, rõ ràng lần này nàng bị thương rất nặng.

Việc bị thương nàng cũng đã liệu trước. Bằng thứ sức mạnh đó, thân thể yếu kém của nàng tự nhiên chịu được. Từ hai lần trước ra ngoài, Băng Băng đã sớm rút ra kinh nghiệm rồi.

Nàng lại nghĩ tới Lôi Âm. Thực lực của lão là đỉnh phong địa nguyên, cũng có thể coi là cường giả, trong cả Tâm Lục nói không chừng cũng có chút danh tiếng nhỏ. Băng Băng lần này có thể tạo nên cục diện đùa người như vậy trước mặt lão, việc này truyền ra ngoài chắc chắn gây chấn động không nhỏ. Dù sao nàng chỉ mới là nữ hài chín tuổi.

Băng Băng chầm chậm bước xuống khỏi giường, nguyên khí trong người nàng lúc này trống rỗng, chắc cần phải điều dưỡng một chút mới hồi phục được.

Két két!

Băng Băng đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng. Dưới ánh sáng ấy, Băng Băng cảm thấy cơn đau trong người dịu đi phần nào, thay vào đó là cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Bên ngoài là một dãy hành lang rộng rãi, phía trước là một khu đình viện u tĩnh. Trong đình viện lúc này có một vài người đang ngồi, khi nghe thấy có tiếng cửa mở bọn họ vội quay lại, rồi gương mặt đều hiện lên vẻ vui mừng.

-Tiểu thư, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!

Băng Băng nhìn qua mấy người này một lượt, cuối cùng cũng an tâm tin rằng đây là Băng vực. Nàng gật đầu, nói:

-Ta hôn mê bao lâu rồi?

-Hơn một tháng rồi.

Một nam đệ tử nói.

Băng Băng tùy ý gật đầu, cũng không quá bất ngờ. Nàng cũng đã dự tính trước mình sẽ hôn mê khá lâu, lần này không lâu như nàng nghĩ. Chỉ có điều tổn thất cơ thể hơi lớn.

-Tiểu Băng, muội tỉnh rồi à?

Đột nhiên lúc ấy có một giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo mang sự vui mừng bỗng vang lên. Mọi người nhìn sang thì thấy phía bên kia đình viện, nơi có mấy gốc cây to mang bóng râm xanh mát có một thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới.

Thiếu nữ đang bước tới đó có dáng người mềm mại thon thả ẩn dưới lớp thanh bào, nhưng vẫn hiện ra những đường cong đẹp đẽ. Tia nắng xuyên qua những chiếc lá cây không ngừng di chuyển chiếu lên gương mặt với những đường nét tinh tế, đôi mắt ngũ sắc thanh quang lạnh lẽo đang đầy ắp niềm vui mừng. Dung mạo thiếu nữ ấy vô cùng tuyệt mỹ, mái tóc đen nhánh tùy tiện rũ xuống, ở cuối đuôi tóc là một đường cong đầy sức sống.

Mấy đệ tử Băng vực thấy nàng đến, liền cúi chào rồi nhanh chóng rời đi. Thiếu nữ nhìn qua Băng Băng, đưa tay xoa đầu nàng.

-Tỉnh là tốt rồi, thời gian này làm tỉ tỉ lo chết đi được.

Băng Băng cười cười. Người mới đến hiển nhiên là của nàng thân tỉ tỉ Băng Tuyết.

-Tuyết tỉ tỉ, Động ca huynh ấy thế nào rồi? Huynh ấy bị trọng thương, không sao chứ?

Băng Tuyết nghe Băng Băng nói, tựa hồ không vui hậm hực nói:

-Ngươi đó, tỉnh lại thì liền Động ca. Hắn bị trọng thương, nhưng dì Trúc đã sớm chữa cho hắn. Hiện tại hắn vừa đột phá được trước ta một bước tiến vào địa nguyên cảnh giới.

Băng Băng nghe vậy gật gù. Như vậy thì tốt rồi a.

Thấy Băng Băng gật gù, Băng Tuyết khó chịu nói:

-Nha đầu, ngươi mau tới tìm dì Trúc. Dì Trúc từ mấy hôm trước đã không kiềm nổi muốn ra ngoài Băng giới rồi. Nếu không có phụ thân, nói không chừng dì Trúc đã ra ngoài lật tung cả vùng Tâm Lục rồi. Lúc đầu còn hỏi Võ Động là ai động thủ, hắn không trả lời trực tiếp bế quan đuổi dì Trúc ra ngoài, bá khí thật lớn. Giờ có lẽ đang bị giáo huấn a.

Băng Băng nghe nói giật mình.

-Phụ thân? Dì Trúc? Hai người bọn họ ra đây sao?

-Đúng thế. Ngươi còn không mau đi đi? Vì ngươi mà cả tộc đang loạn cả lên, hiện giờ đều ở tại Trưởng lão điện.

Nghe đến đây Băng Băng vội vã chạy đi. Nàng còn chưa trở thành tu luyện giả, với việc nguyên khí thất thoát cũng không gây trở ngại lắm. Dù sao nàng lúc trước đã rất quen với việc không có nguyên khí.

Băng Băng nhanh chóng đi tới Vạn Băng Kính. Lúc này tại đây cũng không còn bao nhiêu đệ tử, tất cả họ đều chăm chỉ tu luyện nên không ai để ý nàng. Cho tới lúc Băng Băng bước vào Vạn Băng Kính làm nó tỏa ra thanh quang mới có người chú ý…

Băng Băng sau khi bước vào Vạn Băng Kính thì liền gặp khó khăn. Nàng trước giờ ra ngoài hay trở về đều có người đưa đi. Lần thứ nhất là Tư Yêu, mẫu thân nàng. Lần thứ hai là Băng Hàn, còn lần thứ ba tự nhiên là Võ Động. Vì đó nên hiện tại nàng một mình vào trong lại không biết làm gì. Hình như nàng từng nghe phụ thân nói muốn qua Vạn Băng Kính thì thực lực ít nhất phải đến nguyên thần hoặc có người đủ thực lực dẫn đi, nếu không có đủ điều kiện thì sẽ lưu lạc trong không gian của Vạn Băng Kính, vạn kiếp bất phục.

Băng Băng huyền phù giữa không gian trống rỗng ôm đầu. Đừng nói tới nguyên thần cấp bậc, chút nguyên khí ít ỏi của nàng cũng tiêu tán rồi. Lần này quả thật nàng hơi quá nóng vội rồi a.

Trong lúc Băng Băng đang thầm trách mình cùng hi vọng câu nói của phụ thân là nàng nhớ sai thì không gian khẽ dịch chuyển, liền đó đẩy Băng Băng ra ngoài.

Bên ngoài, Vạn Băng Kính phát sáng, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Mấy ngày này tộc trưởng cùng đại trưởng lão liên tục qua lại Vạn Băng Kính, tranh cãi không ngớt, cái này làm họ sinh ra phản ứng ngay khi Vạn Băng Kính phát sáng.

Băng Băng bước ra khỏi Vạn Băng Kính, thở phào một hơi. Tuy không biết làm sao mà Vạn Băng Kính lại đẩy nàng ra, nhưng ra được là tốt rồi.

Băng Băng nhìn quanh một vòng, nhận ra đây là thành thị tại Băng giới. Nàng không hiểu sao Vạn Băng Kính lại đẩy nàng ra, nhưng cũng vừa hay, không bị đẩy ngược về lại Băng vực, nếu không chẳng biết nói sao với người khác nữa.

Lúc này Băng Băng mới để ý có nhiều người đang nhìn mình. Nàng từ nhỏ đã xa lánh người khác, ít tiếp xúc với tộc nhân nên khi bị hàng loạt ánh nhìn đổ tới nàng nhất thời ngẩn người không biết làm sao. Chợt nàng nhớ mình không có thời gian ở chỗ này, liền bỏ qua mấy ánh mắt xung quanh, nhanh chóng hướng Trưởng lão điện đi tới.

Băng Băng tới trước Trưởng lão điện, cũng không để ý mấy người canh gác, một tay giơ băng bài ngũ sắc đang phát sáng rồi không để ý hắn có thấy hay không bước nhanh qua. Người canh gác kia vốn đang không để ý, mà Băng Băng lại là một tiểu hài tử thấp hơn hắn nên khi nàng đi qua giơ ngang băng bài đột nhiên phát sáng ngũ sắc hắn chợt giật mình, liền đó ngoái cổ nhìn theo.

Tại Trưởng lão điện không có ai đi quanh khu hành lang, Băng Băng cứ thế đi thẳng tới đại điện. Tại đại điện, ngoại trừ có hai người đang nói, cũng không có tiếng gì khác, hiển nhiên là không ai dám lên tiếng.

-Băng Hàn, ngươi đừng tưởng là tộc trưởng thì có thể sai khiến ta.

Giọng nói của Băng Thiên Trúc lanh lảnh vang vọng khắp đại điện, vang cả ra bên ngoài, không hề tiết chế thể hiện sự giận dữ gay gắt.

-Ta chưa từng sai khiến ngươi.

Giọng của Băng Hàn lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề e ngại trước khí thế của Băng Thiên Trúc, cũng không hề có ý đang muốn cãi nhau với nàng mà chỉ như đang thanh minh cho mình.

-Vậy ngươi mau đưa cái tên tiểu tử sau lưng ngươi ra đây. Ta đang nói chuyện với hắn, hắn dám nói sắp bế quan tu luyện đuổi ta ra ngoài.

-Ngươi không thể vô lí như vậy được. Hắn muốn bế quan thì tất nhiên phải đuổi ngươi đi. Bằng vào của ngươi thực lực chẳng lẽ sợ hắn đuổi? Đã ra ngoài thì ngươi phải chịu thôi.

-Băng Hàn, ngươi nói đợi Võ Động thương thế chữa trị xong thì hỏi hắn là ai dám đánh Băng nhi, giờ ngươi lại bao che cho hắn.

-Hắn không nói, hiển nhiên có ý của hắn. Ngươi thân là trưởng bối, lại đi so đo với hậu bối như vậy sao?

-Băng Hàn, ngươi…!

Băng Thiên Trúc tức giận, liền định tiếp tục đấu võ mồm, nhưng cánh cửa đại điện lại mở làm nàng dừng lại nhìn qua.

-Phụ thân, dì Trúc, các vị trưởng lão, Băng nhi thất lễ rồi.

Băng Băng bước vào, hướng tới trước thi lễ. Băng Thiên Trúc cùng Băng Hàn thấy nàng, không khỏi trên mặt hiện nét vui mừng. Băng Thiên Trúc thì vui mừng không cần nói, Băng Hàn thì vẻ mặt liền thu liễm ngay, đối với việc nàng về lại Băng giới sinh ra nghi ngờ.

-Băng nhi, ngươi…

-Băng nhi, người đi cùng ngươi đâu?

Băng Thiên Trúc bị Băng Hàn ngắt lời, u oán nhìn hắn. Băng Hàn không những không thèm quan tâm ánh mắt của nàng, thậm chí đến liếc một cái còn không thèm. Băng Thiên Trúc vốn không phải người nóng nảy, càng là đại trưởng lão nên tính tình trầm ổn, song một tháng này từ khi Băng Băng mang trọng thương về lại Băng vực nàng quả thật đã tức giận sẵn rồi. Đừng nói đến chuyện cháu gái bảo bối Băng Băng của nàng bị ai đó đánh trọng thương, chỉ riêng thái độ của Võ Động là nàng đã muốn đại khai sát giới rồi, đã vậy còn thêm Băng Hàn suốt ngày ra mặt cản những gì nàng làm. Vì vậy, thấy thái độ của Băng Hàn, Băng Thiên Trúc không khỏi tức giận, sát khí tỏa ra bừng bừng như đang lâm trận.

Băng Băng thấy Băng Thiên Trúc như đang muốn đánh một trận, không khỏi dở khóc dở cười. Người a di này thường này cao quý thoát tục, hôm nay lại đối với Băng Hàn phụ thân của nàng bày ra bộ mặt này làm nàng không khỏi bất ngờ.

Mắt thấy Băng Thiên Trúc lại muốn làm náo loạn, Băng Hàn hừ lạnh một tiếng.

-Ngươi không còn là người của ba mươi năm trước, không nên càn quấy nữa.

Băng Thiên Trúc nghe nổi giận đùng đùng, vừa muốn ra tay các vị trưởng lão liền lên tiếng cản lại. Bọn họ không cách nào hiểu nổi, ngày thường đại trưởng lão này cái gì cũng không thèm quan tâm, nghị sự cũng ngủ gật, vậy mà mấy ngày này mỗi khi Băng Hàn nói thì nàng lại đòi đánh. Băng tộc quả thật là vì chuyện này mà loạn cả rồi. Bất giác mấy vị trưởng lão nhìn qua Băng Băng. Đầu đuôi việc này cũng là do tiểu sát tinh này gây ra a.

Băng với ánh mắt của các vị trưởng lão cũng chỉ có thể cười cười không nói gì. Băng Hàn không thèm để tâm Băng Thiên Trúc, lại nhìn Băng Băng như thể đang yêu cầu. Băng Băng liền thu lại ánh mắt bất mãn, cười khẽ.

-Phụ thân, con không có ai dẫn đi cả, chỉ đi một mình.

-Một mình? Nguyên khí của ngươi…

Băng Hàn đột nhiên dừng lại. Hắn nghĩ tới Vạn Băng Kính chỉ kiểm tra qua nguyên khí người đi qua có phải đủ yêu cầu không mà thôi. Có lẽ nó kiểm tra tới sức mạnh trong người nàng nên cho đi qua đi.

-Ngươi đi qua một mình, không khỏi có chút quá hồ đồ rồi.

Nghe Băng Hàn quở trách, Băng Băng chỉ cười cười không nói gì. Băng Hàn lại trầm ngâm.

-Băng nhi, ngươi thương thế vừa khỏi, có chút không tiện nhưng phụ thân cùng các vị trưởng lão có việc giao cho ngươi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN