Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 14: Mới tới: Đại chiến ngũ tông phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 14: Mới tới: Đại chiến ngũ tông phái


Băng Băng nghe Băng Hàn nói, nhíu mày. Song nàng cũng không có ý kiến gì, tùy ý nghe Băng Hàn nói. Băng Hàn thấy nàng không có ý định từ chối, liền giải thích:

-Con cũng biết mỗi năm ngũ đại tông phái đều tổ chức đại chiến. Thứ nhất là chọn đệ tử, thứ hai là để phân cao thấp trong các tông phái. Có không ít tông phái tại đây muốn trèo cao, hất một trong số ngũ đại tông phái xuống để thay thế. Băng vực nhiều năm không tham dự, không chỉ có không ít thế lực muốn nhắm vào vị trí của chúng ta tại ngũ đại tông phái, mà các thế lực của ngũ đại tông phái cũng đang bất mãn với chúng ta. Hiện tại trong tộc cùng ngoài Băng vực cũng đang yên ổn, muốn cho người tới tham dự. Đệ tử Băng vực thì không thành vấn đề, nhưng người đại diện Băng vực thì lại có vấn đề. Sau khi kiến nghị với các vị trưởng lão, bọn ta quyết định để con đại diện Băng vực đi.

Băng Băng nghe nói thì ngạc nhiên, không khỏi cười khổ. Không phải còn có Băng Tuyết tỉ tỉ của nàng sao?

-Tuyết nhi có việc bận, không rảnh rang như nha đầu ngươi.

Băng Hàn nhìn vẻ mặt của Băng Băng, như hiểu ý nàng liền lên tiếng. Băng Băng không dám cãi lại, chỉ lắc đầu nói:

-Phụ thân, Băng nhi biết phụ thân và các vị trưởng lão coi trọng Băng nhi, càng biết ý nghĩ trong lòng mọi người. Có điều mọi người hình như quên mất, Băng nhi năm nay chỉ mới chín tuổi…

Băng Băng cũng không cần nói tiếp, ai cũng hiểu được. Một số người không khỏi ngẩn ra, đúng là quên mất cái này. Băng Băng chỉ mới chín tuổi, cho dù là thiếu tộc trưởng Băng tộc thì cũng là sau này mới có thể đường đường chính chính trở thành cường giả mới nắm chắc. Mấy lão gia hỏa trong các thế lực kia nào chịu nàng hàng với một tiểu hài chín tuổi chứ. Cái này thật hơi khó giải quyết…

Võ Đông từ lúc đi theo Băng Hàn tới Trưởng lão điện vẫn bảo trì trầm lặng, giờ nghe Băng Băng nói liền lên tiếng:

-Nếu nói cái này thì không phải không có cách!

Mọi người liền nhìn sang Võ Động. Hắn nhìn Băng Băng, cười nhạt.

-Đại chiến ngũ tông phái, thế lực nào tại Tâm Lục cũng không thể bỏ lỡ. Tiểu Băng, ngươi nói lão gia hỏa kia có thể có mặt hay không?

Băng Băng nghe Võ Động nói, như nhớ ra cái gì, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo đến nỗi các vị trưởng lão trông thấy cũng phải giật mình. Đại chiến ngũ tông phái, là để các tu luyện giả có thể thể hiện tài năng của mình, làm cho người của ngũ đại tông phái chọn làm đệ tử. Ngoài ra, còn có các thế lực phụ thuộc vào tứ đại tông phái trừ Băng vực nằm tại trung lập vị trí thể hiện sự hữu dụng của mình nhằm nhận sự trọng dụng. Không ít thế lực nhỏ rất mong chờ đại chiến này.

-Huynh nói không sai. Lão gia hỏa đó lần này không thể bỏ qua, chi bằng nhân dịp này khiến lão tại Tâm Lục không có chỗ đứng!

Võ Động không khỏi ngạc nhiên. Hắn chỉ đưa ra đề cử lợi dụng lão gia hỏa kia mà thôi, không ngờ Băng Băng lại nghĩ ra cách gì đó khiến lão tại Tâm Lục bị rũ bỏ.

-Ngươi có cách rồi?

-Ân. Có điều, phải mượn danh Băng vực chèn ép lão. Cách này của Băng nhi, không biết…

Băng Băng nhìn về phía Băng Hàn cùng các vị trưởng lão, ra ý hỏi. Nghe qua lời nàng nói, ở đây ai cũng đoán được cách của nàng, không ít người gật gù. Băng Hàn ha ha cười, xoa đầu nữ nhi.

-Băng nhi, ngươi muốn làm gì thì làm. Băng vực ta tuy nói luôn đứng tại thế trung lập, không chèn ép ai, nhưng lại nổi tiếng nhất chính là bảo hộ người. Ngươi mượn danh bảo hộ người này, muốn làm gì cũng được.

Băng Băng nghe Băng Hàn nói cũng yên tâm, mắt lén nhìn về phía Băng Thiên Trúc đứng sau Băng Hàn. Thấy ánh mắt của nàng, Băng Thiên Trúc không khỏi cười.

-Tiểu hồ li, a di hiểu ý ngươi rồi, chuyện lần này xem như bỏ qua cho lão già không mắt đó, để ngươi tự hành hạ lão. Còn tên tiểu tử Võ Động này, coi như nể mặt ngươi, ta không cùng hắn tranh chấp.

Võ Động nghe nhắc tới mình, không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn sau khi đạt tới địa nguyên, không ngờ lại bị vị trưởng bối này lôi qua lôi lại Vạn Băng Kính. Nếu không phải có Băng Hàn ra mặt cho hắn, nói không chừng hắn đã bị Băng Thiên Trúc hành hạ thê thảm rồi. Lấy thân phận trưởng bối của Băng Thiên Trúc, không ngờ lại chèn ép tiểu bối như hắn, hắn thật sự rất sợ đụng vào Băng Băng tiểu sát tinh này rồi, sau này có việc ra ngoài, hắn không nên đi cùng nàng a.

-Động nhi, ngươi đi cùng Băng nhi tới đại chiến ngũ tông phái, tránh để nàng cùng mấy lão gia hỏa kia tranh chấp lung tung.

Võ Động giật mình nhìn lên Băng Hàn. Hắn vừa nghĩ tới, không ngờ lại bị bắt đi cùng Băng Băng, không khỏi dở khóc dở cười. Song hắn cũng không dám từ chối, gật đầu một cái.

-Vâng, lão sư.

Băng Hàn hài lòng gật đầu, cũng không dây dưa nhiều lời, liền cho các vị trưởng lão rời khỏi đại điện. Băng Thiên Trúc cũng trấn tĩnh, không như trước nhiều lời, chưa nghe Băng Hàn nói đã lười biếng bỏ đi. Băng Hàn không khỏi cười khổ nhìn theo nàng. Đúng là nàng ta so với ba mươi năm trước không khác gì…

Nghĩ tới chuyện xưa, vẻ mặt Băng Hàn bỗng nhiên trở nên u sầu, lại hướng Băng Băng lo lắng nhìn một cái, định nói gì cuối cùng lại thở dài một tiếng bỏ đi.

Băng Băng nhìn theo Băng Hàn, có chút không hiểu ánh mắt của hắn, nghĩ ngợi một chút cũng bỏ đi. Võ Động liền đuổi theo nàng, ra khỏi Trưởng lão điện.

Mấy ngày sau, Băng Băng không đi đâu, ở tại khuê phòng điều dưỡng cùng như cũ cách thức tiếp tục tu luyện. Trong những ngày này, nàng cũng đã đột phá tới nhất ấn nguyên lực, trở thành chân chính tu luyện giả.

Võ Động rãnh rỗi, ngoại trừ thường ngày củng cố cho vững vàng nguyên khí tại địa nguyên cấp bậc, hắn thường xuyên bị Băng Tuyết tìm tới đòi luận bàn vài trận. Cho dù Võ Động chấp nàng hai tay, nàng vẫn là không thắng được, bực bội mấy ngày rồi lại tìm hắn luận bàn. Băng Băng cũng có xem hai người luận bàn, không khỏi thở dài trước sự kiên nhẫn khiêu chiến của Băng Tuyết.

Liền đó nhanh chóng trôi đi thời gian, Băng Phong cũng tới tìm Băng Băng báo ngày tới đại chiến ngũ đại tông phái. Băng Băng không mấy vội vã, nghe Băng Phong nói Võ Động đang ở chỗ Băng Hàn có chuyện, sẽ tới sau nên nàng cũng không đợi hắn trực tiếp đi tới Băng vực tìm Băng Linh và Băng Vũ hai người hiện tại Băng vực mạnh nhất đệ tử.

Băng Vũ là một nam nhân, thực lực trung cấp ngũ ấn nguyên thần. Băng Linh là nữ nhân, thực lực dưới Băng Vũ một ấn. Hai người là hiện tại Băng vực mạnh nhất đệ tử. Thật mà nói vẫn còn một người hơn nữa, nhưng hắn đã ra ngoài từ mấy tháng trước chưa thấy về. Nếu không phải linh hồn tín hiệu của hắn vẫn còn truyền về Băng vực thì có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng hắn đã chết rồi.

Băng Băng cùng Băng Linh và Băng Vũ cưỡi phong hệ ma thú sư ưng tới đại chiến ngũ tông phái.

Đại chiến ngũ tông phái được tổ chức tại Long trường ở Kỳ sơn, là một ngọn núi có địa hình hiểm trở thuộc vào bậc nhất Linh Liên đại lục. Nghe nói năm xưa, vị cường giả thần bí đã để lại Linh chính là lập tại ngọn núi này một bí mật động phủ. Động phủ này nằm sâu trong Kỳ sơn, nơi có sương mù dày đặc. Nghe nói quanh động phủ có rất nhiều ma thú, khiến cho ngay cả khu rừng cũng trở nên nguy hiểm. Lúc trước có không ít người mạo hiểm vào tìm, kết cục là không còn ai sống sót trở ra cả. Vì độ nguy hiểm của chỗ này, nơi tổ chức đại chiến ngũ tông phái chỉ được tổ chức tại Long trường nằm bên ngoài khu rừng rậm tại đỉnh núi và khu vực ngoài ít nguy hiểm.

Sư ưng bay ra khỏi Băng vực, được khoảng hơn hai mươi phút thì tới đỉnh Kỳ sơn. Từ trên cao nhìn xuống, Băng Băng không khỏi tán thưởng. Kỳ sơn là một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, được bao quanh bởi mây mù. Loại mây mù này nhìn hơi khác với các loại mây khác, vì bên trong mơ hồ thoáng hiện ra ánh lôi quang đủ thứ màu sắc kì dị. Từ xa nhìn lại, ngọn sơn phong dưới vô số đám mây tụ lại thành biển bao trùm, cực kỳ đồ sộ nguy nga.

Nơi gọi Long trường là một cái quảng trường. Cả quảng trường đều làm bằng tinh thạch, ánh lên màu bạc có chút chói mắt. Phía dưới xung quanh quảng trường, ngoài chỗ cho thường nhân xem náo nhiệt thì còn lại là dành cho các tông phái nhỏ tới tham dự.

Tại Long trường, một biển người cuồn cuộn đông nghìn nghịt không thấy đâu là điểm cuối chen chúc ồn ào. Dù lấy tính cách Băng Băng mà nói thì nàng cũng khỏi có cảm giác ngạc nhiên. Trước đây, nàng không hề nghĩ là đại chiến ngũ tông phái lại có sức hấp dẫn như thế. Số người điên cuồng tụ tập về đây vì nó quả thật rất là nhiều.

Sững sờ chỉ chốc lát, Băng Băng trấn tĩnh liền nhìn qua trên những hàng ghế dành cho những người có địa vị cực cao ở ngũ đại tông phái. Mấy lão gia đó không ngờ đều tới cả rồi, bên cạnh đều có đệ tử đại diện tông phái đến giao chiến. Cả bốn người bọn họ đều đang ngồi lại với nhau, hình như đang nói về chuyện gì đó.

Băng Băng quan sát qua 1 lượt nữa, cuối cùng thở ra một tiếng. Cùng lúc, từ người nàng tỏa ra hàn khí nhàn nhạt như vô hình. Nàng mắt nhìn xuống dưới, thân hình lay động, vút một cái đã từ trên lưng sư ưng đáp xuống phía dưới. Băng Linh và Băng Vũ hai người cũng theo nàng nhảy xuống, đáp tại phía sau Băng Băng.

Tiếng động của ba người tự nhiên không qua khỏi các vị cường giả này, cả bốn đều quay lại. Thấy trước mặt có ba người trẻ tuổi thân vận đồng phục thanh sắc có đường vân hoa tuyết không khỏi ngẩn ra một lúc lâu.

Lúc này Băng Băng mới nhìn rõ những người này.

Đầu tiên là người ở ngoài cùng. Người này thân hình cao lớn, nhìn không quá bốn năm mươi tuổi, nhưng râu trên cằm lại hoàn toàn bạc trắng. Trên thân thể có mặc một bộ áo bào tử sắc lưu tinh trông vô cùng kì dị. Đoán chừng, có lẽ là người của Tử Tinh tháp.

Thứ hai là một lão già bạch y. Lão già này, mặt mày nhu hòa nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, tựa hồ chỉ cần nhìn vào là sẽ bị chém thành nghìn mảnh. Sắc bén bật này, xem ra chỉ có thể là người Linh cốc

Thứ ba là một nam tử trung niên có mái tóc đỏ rực linh động như một ngọn lửa, trên thân một bộ áo bào huyết sắc uy dũng với kí hiệu hỏa diễm trước ngực. Không nói cũng biết, đây hẳn là người của Hỏa tháp.

Cuối cùng mà một mỹ phụ xinh đẹp, vận hoàng y. Mỹ phụ này mỗi khi cử động đều tạo ra sự thanh cao, những ngón tay mềm mại uyển chuyển mỗi khi cử động lại mang theo một luồng linh hồn lực phát tán. Người cuối cùng này, tự nhiên là của Âm cốc.

Lúc Băng Băng đang âm thầm quan sát đánh giá những vị cường giả này, bọn họ cũng nhận ra ba người nàng là đến từ Băng vực. Nam tử Hỏa tháp nhìn nàng, trên miệng hiện rõ nụ cười khinh miệt.

-Băng vực cũng cử người tới rồi sao? Không ngờ các ngươi cũng có lúc nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.

Băng Băng nghe nam nhân này nói, không những không tức giận mà còn mỉm cười nói:

-Tiền bối nói không đúng rồi. Băng vực dù cường hãn, cũng đâu phải toàn năng mà có thể dám làm phật ý các vị. Băng vực thời gian qua không cử người tới là do có đại loạn, còn chưa xử lí xong. Vì thế nên chậm trễ, mong các vị tiền bối rộng lượng bỏ qua cho Băng vực ta lần này.

Ngữ điệu Băng Băng tuy mềm mỏng, nhưng kết hợp với hàn khí từ trong người nàng lại toát ra một phong thái khác thường. Băng Linh và Băng Vũ phía sau nghe nàng nói, có chút không khỏi cười khổ. Nàng còn nói ra những lời này, đại loạn là do ai chứ?

Nam nhân Hỏa tháp nghe lời nàng không khỏi cau mày, nhưng cũng không nói gì. Lão nhân bạch y của Linh cốc nhìn qua hắn, lại nhìn qua Băng Băng nhạt giọng hỏi:

-Tiền bối của các ngươi sao còn chưa xuất hiện? Ta thật rất tò mò không biết lần này là ai.

Băng Băng cười khổ một tiếng. Cái gì tới rồi sẽ tới a.

-Ta là người đại diện lần này. Mong các vị tiền bối không chê cười.

Bốn người không khỏi trợn mắt há mồm. Đây… không phải là quá coi thường bọn họ rồi chứ!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN