Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 15: Chấn nhiếp: Đại chiến ngũ tông phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 15: Chấn nhiếp: Đại chiến ngũ tông phái


Băng Băng nhìn qua biểu cảm của bốn vị cường giả, không khỏi thở dài. Xem chừng ít lâu sẽ có người bạo nộ. Nói không chừng, chính là nam tử Hỏa tháp kia…

-Nha đầu, ngươi còn nói cái gì mà Băng vực dù cường hãn cũng không dám làm phật ý bọn ta. Nhìn xem bọn chúng cử ngươi tới, là có ý gì đây?

Băng Băng không nói gì, chỉ là im lặng đợi bọn họ nói cho hết. Mỹ phụ của Âm cốc cũng nhíu mày lên tiếng:

-Tiểu oa nhi, cái này không đùa được đâu. Mau gọi trưởng bối của ngươi đi.

Băng Băng nghe xong định lên tiếng thì phía trên lại vang lên tiếng động. Từ trên cao đáp xuống là một nam nhân. Hắn vận thanh bào, tự nhiên là người thuộc phần tử Băng vực hay Băng tộc. Người này, chính là Võ Động.

Võ Động cười cười với Băng Băng.

-Xin lỗi, ta tới muộn rồi.

Băng Băng thấy hắn tới thì thở phào một tiếng, tùy tiện phất phất tay.

-Đến là tốt rồi. Muội đang lo huynh không đến, để muội một mình đối phó bọn họ.

Bốn người kia thấy có thêm một người tới nữa, không khỏi ngạc nhiên. Đây không phải đều là đệ tử Băng vực sao? Thế còn trưởng bối…?

-Tiểu oa oa, các ngươi đùa đủ chưa? Cuối cùng là Băng vực các ngươi muốn gì đây?

Nam nhân của Hỏa tháp tức giận nói. Người của Hỏa tháp, tính tình chính là nóng như lửa a.

Nghe hắn nói, điệu bộ không kiên nhẫn, Võ Động cười cười chắn phía trước nói thay Băng Băng:

-Tiền bối, ngài đừng nóng. Tiểu thư của bọn ta hôm nay quả thực là thay mặt tới đại chiến ngũ tông phái. Có điều Băng vực không có ý khinh thường các vị. Các vị phải biết a, nàng là người mà ngay cả vực chủ Băng vực cũng phải lấy lễ mà đối đãi.

Bốn người kia nghe không khỏi giật mình. Nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ là mới bước vào nguyên lực tiểu hài tử, sao có thể khiến Băng Phong vực chủ lấy lễ đối đãi?

-Nói không thôi thì sợ các vị không tin, ra tay ở đây e không tiện. Chi bằng để tiểu nữ lấy cho các vị một người làm chứng.

Băng Băng lên tiếng nói. Võ Động thấy ánh mắt nàng vừa lạnh lại ẩn ý cười, cũng không nói gì liền lui về sau lưng nàng. Băng Băng mắt nhìn xuống phía dưới, nơi các tông phái nhỏ đang đứng đợi. Đảo mắt qua một lượt, ánh mắt nàng dừng lại tại một đám người mặc hắc bào lôi vân. Tại đó, nàng nhìn thấy hai người quen. Một là Lôi Thần, thứ hai, chính là lão nhân Lôi Âm.

Khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh, Băng Băng lớn tiếng nói:

-Lôi Âm tiền bối của Lôi tông, không biết có thể lên đây một chút?

Lôi Âm đứng phía dưới, nghe gọi tên mình không khỏi giật mình. Nếu không phải mấy năm nay Băng vực không cho người tham dự đại chiến ngũ tông phái, lão chắc chắn không có gan ló mặt tới đây. Đứng phía dưới, lão cũng không biết trên kia có việc gì, có gì liên quan tới lão, nhưng cũng không dám chậm trễ. Dù sao thực lực của lão không bằng bọn họ, nếu để họ nổi giận thì cái mạng của lão coi như đi tong. Lôi tông là thế lực phụ thuộc của Tử Tinh tháp, chắc người của Tử Tinh tháp sẽ bảo vệ lão.

Bốn người kia thấy câu chuyện đột nhiên quay qua người khác, không khỏi cảm thấy khó hiểu. Vị tiền bối của Tử Tinh tháp thấy lão già này tới, nhíu mày. Lôi tông không phải thế lực quang minh chính đại gì, luôn mượn danh Tử Tinh tháp chèn ép người. Người Lôi tông chưa làm gì thái quá, nếu tuyên bố không cho thế lực này phụ thuộc thì không khỏi quá vô lí. Nhân dịp này, Tử Tinh tháp có thể danh chính ngôn thuận bỏ rơi thế lực này.

Nam nhân Hỏa tháp thấy Lôi Âm bước đi thực quá chậm, ngón tay khẽ vẫy kéo lão lên ngay. Lôi Âm choáng váng, ngay lập tức định thần nhìn quanh. Băng Băng đứng trước mặt lão, cười lạnh một tiếng.

-Lôi Âm tiền bối, hẳn ngài còn nhớ ta?

Lôi Âm thấy Băng Băng thì giật mình, liền lùi lại mấy bước. Thấy bộ dáng sợ hãi của lão, bốn người kia không khỏi ngẩn ra. Lôi Âm chỉ vào Băng Băng, ngón tay còn run rẩy.

-Ngươi… Ngươi…

Ngày đó Lôi Âm và Lôi Thần về được Lôi tông, nguyên khí đã bị phân giải gần hết. Lôi Thần thì hoàn toàn bị phế, nguyên pháp hấp thị tinh huyết mà hắn tự luyện cũng không giúp được gì. Lôi Âm thực lực giảm mạnh, nhờ vào Đan dược mới miễn cưỡng trở về được thực lực bạn đầu đỉnh phong địa nguyên, nhưng cũng không mạnh mẽ được như trước.

Thấy Lôi Âm nói cả ngày còn chưa xong một câu, mọi ánh mắt liền đổ về phía Băng Băng. Băng Băng thấy lão nhìn mình như sát thần, không khỏi giật mình. Ngày đó, nàng mặc dù có hành hạ lão, nhưng hình như nàng cũng đâu có quá tay đi!? (có đó chị)

Băng Băng không để tâm đến mấy người kia, với Lôi Âm cười nhạt nói:

-Tiền bối, nợ với ngài, từ từ ta sẽ trả. Hôm nay gọi ngài chỉ là để xác minh thực lực của ta mà thôi.

Lôi Âm nhanh chóng định thần, nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy. Hai chữ tiền bối này, lão nhận không nổi a.

-Tiểu tổ tông, hôm đó là ta sai, ngươi tha cho ta đi. Với thực lực trên vương giả của ngươi mà nói, ta đâu đáng gì đúng không!?

Băng Băng cười nhạt, nhìn xuống phía Lôi tông, mắt xẹt qua tia âm độc. Lời của nàng mang chút giả dối, lạnh lùng nói:

-Ta đã nói là làm, ít nhất hiện tại không có hứng thú đụng tới Lôi tông. Ngươi có thể quay về rồi.

Chuyện khó hiểu này, ngay cả Băng Linh và Băng Vũ cũng chỉ có thể trợn mắt. Băng Băng năm nay bao nhiêu tuổi? Mới chín tuổi. Còn vương giả cấp bậc là mức độ như thế nào? Là cường giả. Bao nhiêu năm nay, đạt đến vương giả cấp bậc, trên cả đại lục trẻ tuổi nhất cũng trên ba mươi a.

Băng Băng cười nhạt. Đối với nàng mà nói, cường giả cũng là con người, chẳng qua là cường đại hơn mà thôi. Đừng nói tới vương giả, cho dù là thánh giả nàng vẫn có gan trêu chọc.

-Các vị tiền bối, tiểu nữ như vậy không biết đã đạt đến yêu cầu của các vị hay chưa!?

Bốn người nhất thời không biết nói gì. Lôi Âm nhân cơ hội liền bỏ chạy, phỏng chừng không dám ở lại mà đi mất luôn đi. Chần chừ lúc lâu, cuối cùng nam nhân Tử Tinh tháp mới cười hòa nhã nói:

-Thất lễ rồi. Ta là Khâu Nhàn, người Tử Tinh tháp. Không biết ngươi…

-Tiểu nữ gọi Băng Băng.

Băng Băng cười đáp lễ, vẻ ngoài cao ngạo cũng thu liễm lại. Dù sao nàng cũng không có khả năng đấu với mấy vị cường cả trên vương giả này.

-Băng tiểu thư, ta là Tô Hàn, người Âm cốc.

Mỹ phụ cũng nở nụ cười lấy lòng. Băng tộc có một nhân tài thế này, thật đáng ghen tỵ. Tuy nói vẫn còn nghi ngờ, song thà tin còn hơn không. Người có tiền đồ như thế, dù thật hay giả vẫn không nên đắc tội.

-Lão phu là Diêu Huyền, người Linh cốc.

Băng Băng mỉm cười, gật đầu, lại đưa mắt nhìn nam nhân khó tính kia. Hắn không vui đáp lại:

-Hỏa Kình, Hỏa tháp.

Băng Băng gật đầu, cũng không vì thái độ của Hỏa Kình mà khó chịu. Người Hỏa tộc vẫn luôn khó chịu như vậy.

Mấy người khách sáo một phen, rồi Diêu Huyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó chậm rãi đi ra, ánh mắt đảo qua bốn phía quảng trường. Nhất thời, bên dưới quảng trường đang ồn ào, bỗng nhiên dưới ánh mắt tràn ngập sắc bén kia đảo qua, ngay tức khắc hoàn toàn im ắng.

-Hôm nay ngũ đại tông phái bọn ta tổ chức đại chiến ngũ tông phái, cảm tạ mọi người đã đến Kỳ sơn cổ động. Bất quá ta phải nhắc nhở một chút về quy củ của nơi này… Nói vậy mọi người cũng biết, hi vọng đại hội diễn ra, không xuất hiện cái gì náo loạn.

Diêu Huyền thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại ầm ầm vang vọng khắp Kỳ Sơn. Thanh âm ẩn chứa sự sắc bén khiến một ít kẻ thực lực hơi yếu, thân thể cơ hồ không tự chủ được mà xuất hiện những run rẩy rất nhỏ.

Những lời Diêu Huyền vừa nói tràn ngập một loại ý chí bá đạo, cương liệt mà không dung người phản bác. Mặc dù như vậy có lẽ không khiến cho người ta xuôi tai, nhưng dưới thực lực khủng bố toàn trường của lão, không có người nào dám nói lời phản đối. Lực chấn nhiếp của cường giả trên vương giả quả nhiên kinh khủng, không giống bình thường.

Nhìn thấy toàn trường không xuất hiện thêm thanh âm ồn ào nào nữa, Diêu Huyền mới khẽ gật đầu, bàn tay vung lên, một loạt tiếng chuông thanh thúy êm ái trào dâng.

-Lần này số người tham gia đại chiến, kể cả mười đệ tử của ngũ đại tông phái, có tổng cộng sáu mươi ba người. Vẫn quy củ cũ, lấy hỗn chiến mà bắt đầu, đến khi nào cuối cùng ở lại giữa sân chỉ còn tám người mới thôi. Bây giờ, tất cả người dự thi cùng tiến lên trường đấu đi.

Tiếng chuông vừa dứt thì thanh âm già nua của Diêu Huyền cũng lần nữa vang lên.

Thanh âm Diêu Huyền vừa tắt, trên quảng trường liền vang vọng một trận tiếng động xé gió, từng đạo thân ảnh trẻ tuổi thoáng hiện vào trường đấu, đồng loạt tản ra bốn phía quảng trường, nhìn chằm chằm lẫn nhau duy trì cảnh giác.

Những người này vừa xuất hiện, nhất thời khiến đại hội trở nên nóng bỏng. Tiếng hoan hô nhất tề ầm ĩ, giống như bài sơn đảo hải ở trên đỉnh núi vang vọng ra khắp nơi, cuồn cuộn lan ra tận chân trời, khiến ngay cả mây đen trên cao cũng vì vậy mà như sóng dậy.

Những người dự thi vừa vào tràng đấu, thì trên đài khách quý, bốn người của ngũ đại tông phái cùng liếc nhau một cái, thân hình chợt động, đã nhẹ nhàng nhảy vào quảng trường. Bốn người người họ vừa vào thì đám người xung quanh liền tránh ra một khoảng trống. Nơi đây ai cũng biết thực lực của bốn người bọn họ, bởi vậy tự nhiên là sẽ không tự động nhào ra mà nạp mạng.

Là nhân vật chính của đại hội lần này, bốn người vào trường đấu, cũng trực tiếp làm cho xung quanh quảng trường tiếng hoan hô trở nên càng thêm kích động hơn nữa. Bầu không khí trên đỉnh núi từ khi bọn họ xuất trướng liền đi vào giai đoạn cao trào.

Ba người mới vừa tiến vào giữa sân thì phía trên cao phát ra tiếng ồn ào. Là Băng Linh với Băng Vũ. Vốn chỉ đi một người thôi, nhưng vì để bảo hộ Băng Băng, ít nhất cũng là giúp nàng, nên mới cử hai người. Hiện tại cả hai đang đứng tranh cãi xem ai xuất trướng. Cuối cùng, từ trên đài khách quý, một bóng hình xinh đẹp từ trên cao nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng dừng ở giữa khoảng sân rộng. Không nói cũng biết, là Băng Linh.

Băng Linh xuất hiện, bầu không khí bên ngoài tràng lập tức náo nhiệt tăng vọt. Ai cũng biết, lần này đại chiến ngũ tông phái, có thể hơn nữ nhi của Băng vực này một bậc chỉ sợ không có ai mà thôi.

Băng Linh vừa xuất hiện, trên đài khách quý từ Diêu Huyền, Tô Hàn hay Khâu Nhàn cho đến kia Hỏa Kình trong mắt đều là xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Băng Băng quay qua Băng Vũ đứng cạnh hỏi:

-Ngươi biết bọn họ không?

Băng Vũ ngạc nhiên nhìn Băng Băng, xong lại cười khổ vì sự mù tịt tin tức của nàng.

-Bọn họ trong giới đều là những nhân tài kiệt xuất. Tiểu thư xem, nam tử bạch y của Linh cốc là Mạn Đà. Kiếm pháp của hắn chính là xuất chúng nhất trong Linh cốc, vừa nhẹ nhàng lại sắc bén, rất khó đoán để né tránh. Còn tên đầu tóc đỏ rực bù xù kia là Hỏa Viên, tính tình người Hỏa tộc thì không phải nói nữa. Hắn tu luyện với Hỏa linh, lực thao túng hỏa diễm không phải nói cũng biết vô cùng mạnh.

Băng Băng mắt không khỏi kinh ngạc, ồ một tiếng. Hỏa linh, khiến nàng có hứng thú rất lớn. Tiểu Hỏa là hỏa linh bán hỏa thú, Băng Băng rất muốn nhìn xem trên cả đại lục còn có hỏa linh nào như nó nữa không.

Băng Vũ thấy vẻ hứng thú của Băng Băng, không khỏi cười khổ nói tiếp:

-Nữ nhân vận tử y gọi là Chu Diệp Y, người Tử Tinh tháp, là một người vô cùng thần bí. Nghe nói nàng hiện tại đã xem như phần nào chưởng quản Tử Tinh tháp, địa vị nàng ngang hàng trưởng lão rồi. Năm xưa nàng chính là do tháp chủ Tử Tinh tháp dẫn về. Còn nữ nhân cuối cùng là người Âm cốc, Tiêu Thanh. Tiêu Thanh là một nhạc sư xuất sắc, biết sử dụng tất cả các nhạc khí, linh hồn lực có thể sánh với phục sư.

Trong lúc Băng Vũ đang giảng giải cho Băng Băng, bọn người tứ đại thế lực kia cũng đang kinh ngạc bàn về Băng Linh.

* * *

Tg đang cần động lực a~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN