Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 16: Hỗn loạn sàng lọc: Đại chiến ngũ tông phái
-Xem ra Băng vực đúng là đã bỏ ra không ít tiền vốn nhỉ? Thực lực này, sợ chỉ vừa ra tay đã chọn được tám người cho vòng kế rồi. Không ngờ Băng vực lại là định thêm một lần đứng đầu ngũ đại tông phái.
Nghe hắn nói vậy, Băng Băng lại là từ chối cho ý kiến, cũng không thèm quan sát chiến trận chưa bắt đầu phía dưới mà mắt đảo quanh. Võ Động vội cười đỡ thay nàng:
-Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi. Băng vực chẳng qua là do thiếu đệ tử nên mới cử nàng, thực không ôm cái tham vọng này a.
Hỏa Kình không cùng tranh cãi với một tiểu tử, chỉ khinh thường hừ một tiếng. Một bên Tô Hàn, lại cau mày. Tiêu Thanh xem như là đệ tử kiệt xuất nhất trong những năm nay của Âm cốc, nhưng nếu cùng Băng Linh kia có vẻ tùy tiện lựa chọn đệ tử so sánh thì tựa hồ vẫn kém hơn. Xem ra đại hội lần này địa vị của Âm cốc bọn họ sẽ không có thay đổi gì lớn rồi.
Trong ngũ đại tông phái, Âm cốc vẫn ở cuối cùng. Nhưng dù như thế thì Âm cốc đối với lần này cũng đành chịu, dù sao thì nhạc sư không thể như các tu luyện giả khác cường đại được. Nhạc sư chính là chủ yếu công kích linh hồn, mà linh hồn thì gặp phục sư chỉ có thể chịu thua.
Băng Băng nhìn quanh một hồi, cuối cùng quay lại quảng trường. Giờ này trên quảng trường, người dự thi đều đang gườm gườm đề phòng lẫn nhau. Bọn họ tuổi tuy không lớn, nhưng thực lực cũng rất mạnh. Đó là điều đương nhiên, vì có tư cách tham gia đại hội này cũng không phải là những kẻ non nớt, nếu không có thiên phú siêu cường thì cũng là loại có bối cảnh thâm hậu chống đỡ sau lưng.
Quan sát một lát, Băng Băng khẽ thở dài một tiếng. Tâm Lục quả nhiên không hổ là nơi cường giả tập trung nhiều nhất trên đại lục, không ngờ chỉ một cái đại chiến ngũ tông phái lại tập hợp nhiều nhân tài như thế. Cho dù là ở Băng giới Băng tộc cũng không dễ tìm được nhiều người trẻ tuổi cường đại thế này. Nơi đây thiên tài tập hợp, ai cũng không thể biết sẽ có một con ngựa ô nào đó đột nhiên xuất hiện hay không!
-Ồ?
Than thầm trong lòng, Băng Băng vừa rời mắt đột nhiên ngưng tụ lại, một âm thanh nghi hoặc đầy kinh dị từ trong miệng bật lên.
Ánh mắt Băng Băng dừng lại tại một góc quảng trường, nơi có một bóng người áo đen đang đưa lưng về phía nàng. Mặc dù cách khá xa nhưng chẳng biết tại sao, Băng Băng lại cảm thấy được bóng dáng này ẩn chứa nét gì đó rất quen.
Băng Băng nhíu mày. Lấy năng lực cảm tri hiện tại của nàng, cảm giác quen thuộc này không có khả năng sai lầm hay ngẫu nhiên mà xuất hiện. Ít nhất là thực lực của đám người trên quảng trường không đủ giấu linh hồn cảm tri của nàng, trừ khi là phục sư. Có điều, nếu người kia là phục sư thì sao?
Lúc Băng Băng còn đang nghi hoặc, nam tử áo đen vừa bất chợt xuất hiện, thân hình thoáng nghiêng qua, vừa đủ cho Băng Băng nhìn thấy một bên mặt của hắn. Hắn có đôi đồng tử kim sắc cực kì kì dị, trên mặt như có một lớp hàn sương bao phủ làm hắn thêm lạnh.
Vừa thấy những đường nét trên khuôn mặt đó, Băng Băng lập tức sững sờ. Cảm giác này nàng thật không cách nào giải thích được, nhưng lại rất quen. Không lẽ nàng từng gặp hắn? Nhưng là khi nào? Có khi nào là nhầm không?
-Nếu đã đông đủ, thì đại hội có thể bắt đầu!
Trên đài khách quý, Diêu Huyền nhìn thấy giữa sân nhân số đầy đủ không ngừng đấu mắt, bèn không tán chuyện nữa, ngẩng đầu vung tay lên, thanh âm nhàn nhạt vang vọng trên khắp quảng trường.
Khi Diêu Huyền vừa nói xong, cả quảng trường bổng nhiên căng thẳng, sáu mươi ba đạo ánh mắt quét nhìn lẫn nhau và đều tràn ngập đề phòng. Dưới cái loại kết quả hỗn loạn này thì chỉ cần giữ cho bản thân không rơi xuống khỏi đài thì coi như thắng lợi và đạt được bước tiếp theo, đại đa số người cũng biết, trận này chọn lựa, cực kỳ khắc nghiệt cùng tàn khốc.
Trong số sáu mươi ba người chỉ giữ lại tám người, thường thì trong số tám người đó thường đều có người của tứ đại tông phái chiếm giữ, năm này có lẽ còn có Băng vực. Nói cách khác, tại sáu mươi ba người còn lại chỉ có ba người thành công lưu lại được! Sáu mươi ba chỉ tuyển chọn ra ba, không cần nghĩ cũng biết để dành được vinh quang này thì chiến đấu sẽ cực kỳ thảm thiết.
Ở giữa sân đấu bầu không khí căng thẳng thì ở bên ngoài quảng trường cũng đã trở nên im lặng. Vô số đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa sân, số người ở bên trong, đều có thể tính tại đồng trang lứa là người nổi bật nhất. Loại trừ đi số rất ít nhóm người, đại bộ phận mọi người đều có được chân chính thực lực ngạo nhân, những người này trong vòng bạo phát chiến đấu, tự nhiên là dị thường hấp dẫn sự chú ý.
Từ sau khi phát hiện ra nam nhân kì lạ kia, ánh mắt Băng Băng vẫn dừng lại trên người hắn. Bằng vào nhãn lực hiện tại của nàng cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra thực lực ở khoảng trung cấp thất ấn nguyên thần của hắn. Với cấp bậc này, nếu như tại địa phương khác có lẽ có thể tính là không tồi, nhưng mà ở nơi này chỉ có thể nói miễn cưỡng đạt tới tư cách tham gia giải đấu mà thôi.
“Thương!”
Tại lúc Băng Băng đang suy nghĩ trong lòng, thì không khí trong trường đang căng thẳng cực độ làm người ta khó có thể nhẫn nại được. Cuối cùng cũng có một người nhịn không được xuất thủ đã phá vỡ tình huống trên sân. Người này rút vũ khí trong tay, nhanh như chớp đánh về phía người bên cạnh cách đó không xa. Bất quá hiện giờ ai cũng vô cùng cẩn thận nên người kia vừa động liền bị phát hiện, người bị công kích dưới sự kinh sợ bỗng bộc phát ra nguyên khí kinh người, nắm chặc vũ khí hướng người đánh lén kia phản kích.
Hai người giao thủ, trên quảng trường kia bầu không khí căng thẳng chỉ nháy mắt tuyên cáo tan vỡ. Từng luồng ánh sáng sắc màu không đồng nhất từ nguyên khí mạnh mẽ nhất thời tuôn trào ra, sau đó toàn bộ quảng trường liền hoàn toàn lâm vào trong hỗn loạn.
Hơn sáu mươi luồng đấu khí cấp bậc nguyên thần, cơ hồ triệt để tràn ngập mỗi khắp ngõ ngách quảng trường, mạnh mẽ năng lượng uy áp tràn ngập tại trên quảng trường, làm cho không ít người có loại một loại cảm giác bị đè nén.
Trên quảng trường, nguyên khí hỗn loạn ở bốn phía đang không ngừng lan tràn ra. Mà tại thời khắc này, cơ hồ bên người tất cả mọi người đều là đối thủ, đều cũng là địch nhân, bởi vậy mỗi một người đều có như chim sợ cành cong, chỉ cần ai đi vào phạm vi cách mình vài trượng thì tâm thần phát động nguyên khí tràn ra hướng người vừa đến công kích mãnh liệt.
Mà dưới loại tràng diện hỗn loạn này, thường xuyên có tình trạng vài người liên kết với nhau cùng đánh một người rơi xuống đài. Mà giờ khắc này cũng chỉ tính là người nọ không gặp may thôi, bị vài tên đồng cấp vây công, cơ hội ở lại gần như không có nên liền ảo não thối lui ra ngoài quảng trường.
Hỗn loạn, là một loại chất xúc tác. Nhìn thấy giữa sân kia đang lâm vào đại hỗn chiến làm cho da đầu người ta tê dại, trên khán đài quanh quảng trường, lại là bạo xuất tiếng hoan hô gào thét kinh thiên động địa. Không ít người bởi vì loại bầu không khí này mà trở nên đỏ mặt tía tai, xem bộ dáng kia hận không thể chính mình đang ở giữa sân đánh một trận cho thống khoái.
Nghe thấy những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, Băng Băng cũng không biết phải làm sao. Tâm thần vừa động, nguyên khí liền bao trùm hai tai đem những tạp âm kia hoàn toàn ngăn cách, ánh mắt gắt gao nhìn tràng diện hỗn loạn giữa sân.
Giờ phút này, giữa sân đã triệt để hỗn loạn, nguyên khí giao nhau cùng với thanh âm đao kiếm đụng nhau chát chúa không ngừng vang lên. Dưới trường hợp hỗn loạn như thế thì không thể nắm chắc điều gì. Trước đó có một số người thực lực không yếu, nhưng bây giờ lại liên tục có người hộc máu mà ngậm ngùi rời trường đấu. Giữa sân quá mức hỗn loạn, đề phòng được phía trước lại phòng không được mặt sau. Bốn phương tám hướng khắp nơi đều là địch nhân, một cái sơ sẩy trúng phải ám chiêu sẽ là một kích trí mạng. Cái loại đại chiến như thế này, đao kiếm không có mắt, bị thương tổn chính là chuyện thường tình. Nếu mà ở dưới bị công kích trí mạng hô to một tiếng nhận thua, dựa theo quy củ, tự nhiên cũng sẽ không lại có người đối với ngươi ra tay hạ sát thủ.
Hỗn loạn kéo dài không đến mười phút thời gian, liền có thêm hơn mười người người dự thi bản thân bị trọng thương, không thể không rời đi giữa sân. Dù sao nếu là lại tiếp tục lưu lại mà nói, chỉ sợ cũng không phải chỉ có trọng thương không thôi đâu.
Trong sân hỗn loạn, cũng có một chút ra ngoài dự liệu của Băng Băng, nhưng nàng cũng có chút thích thú. Nàng vốn cho là loại đại hội này thì phải đấu với phương thức một đấu một, không nghĩ tới cư nhiên ở đây lại là loại rau lộ trộn đều, tất cả đều lên sàn như thế. Không chỉ cần phải có thực lực, còn cái cần nhất là vận khí a. Dù sao hảo hán không chịu nổi nhiều người, mặc dù ngươi là nguyên thần đỉnh cấp cường giả, nhưng nếu không may bị mười mấy nguyên thần người vây công, vậy thì kết quả cuối cùng chỉ sợ cũng tương đối thê thảm a.
Đương nhiên, ra ngoài dự kiến nhất của Băng Băng chính là cái tên nam nhân kia. Thực lực của hắn trong này cũng không tính là cao, càng không thấp, chỉ có thể xem là bậc trung mà thôi. Hắn như vậy mà cư nhiên đến bây giờ mà vẫn chưa bị loại khỏi. Băng Băng sau khi tinh tế quan sát, mới nhìn ra một ít manh mối.
Băng Băng có điều suy nghĩ nhìn giữa sân. Nam nhân kia thân pháp cực kì kì dị, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc di chuyển còn mơ hồ xuất hiện lôi điện cùng một lớp sương mỏng. Thân pháp của hắn không chỉ có thể phòng thủ, tấn công cũng rất có tác dụng. Thân pháp này rất thần kỳ.
-Thân pháp này lợi hại như vậy chắc chắn không thuộc hàng vô danh. Người này hình như không phải đệ tử của môn phái nào, hẳn là có một ít kỳ ngộ.
Thì thầm tán thưởng một câu, Băng Băng ánh mắt từ trên người nam nhân kia rời đi, chậm rãi đảo qua giữa sân, chợt đôi mắt nhíu lại. Giờ phút này quảng trường mặc dù cực kỳ hỗn loạn, nhưng sự hỗn loạn này lại không ảnh hưởng mấy tới năm người của ngũ đại tông phái. Bọn họ vây thành năm cái vòng tròn nhỏ đứng ở giữa sân, rõ ràng là năm người Hỏa Viên, Mạn Đà, Chu Diệp Y, Tiêu Thanh, Băng Linh.
Năm người khí thế tại giờ phút này đều bảo trì ở trạng thái đỉnh phong, sắc mặt lạnh như băng quét qua bốn phía đám người trên chiến trường hỗn loạn kia. Bất kỳ ai đó dám đặt chân vào phạm vi nhóm bọn họ đang đứng thì phải nhận lấy công kích cực kỳ mãnh liệt. Thực lực của năm người bọn họ cơ bản hiện ở nơi này là người nổi trội nhất, tuy nói giữa sân có mấy người đồng thời biểu hiện ra cũng không kém, nhưng bọn họ rõ ràng lại không dám đến tùy ý đụng chạm năm người này.
Trong sân hỗn loạn kia như trước liên tục có người bị loại ra, nhưng toàn bộ quảng trường liền giống như biến thành một cái sàng, không ngừng có người từ giữa sân mà bị bắn ra. Mà theo đó số người có thể lưu lại ở trong đó thì lại càng trở nên thưa thớt hơn.
Mà theo nhân số giảm bớt đi, trên quảng trường hỗn loạn cũng dần trở nên yên tĩnh một chút. Đặc biệt là đương trường khi số người chỉ còn lại mười một thì cảnh hỗn loạn bỗng nhiên dừng lại, nhất thời trực tiếp xuất hiện một loại dị thường im lặng. Mười một người riêng rẽ phân tán các nơi ở giữa sân, đang thở phì phò thở dốc đứng đối diện lẫn nhau và cảnh giác lẫn nhau.
Băng Băng đem ánh mắt đảo qua giữa sân, chợt cười nhạt một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!