Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 17: Ai dám động đến ngươi, ta liền giết người đó!: Đại chiến ngũ tông phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 17: Ai dám động đến ngươi, ta liền giết người đó!: Đại chiến ngũ tông phái


Băng Băng cười nhạt một tiếng, trong lòng cảm giác hứng thú dần dâng lên. Nam nhân hắc bào kia cư nhiên cũng đã ở trong số những người tham dự còn trụ lại. Bất quá giờ phút này tại giữa sân thực lực yếu nhất chính là hắn. Trong số mười người còn lại, ngoại trừ Băng Linh năm người ra, phần lớn đều là trung cấp bát ấn nguyên thần thậm chí là cao cấp nhất ấn nguyên thần cường giả. Đương nhiên, hắn sở dĩ có thể kiên trì đến hiện tại nhưng là thật ra không thể không nhắc đến cái thân pháp kì dị kia.

Hắn lúc này là một mình siêu quần xuất chúng, mạng lớn như thế đương nhiên là dễ dàng hấp dẫn sự chú ý từ người khác. Có thể dựa vào thực lực thất ấn trung cấp nguyên thần kiên trì đến hiện giờ, hắn vẫn là người đầu tiên xuất hiện tại đại chiến ngũ tông phái từ trước đến bây giờ.

Đương nhiên, loại vận may này tự nhiên sẽ không còn làm bạn với hắn được lâu nữa. Hắn là người yếu nhất, tự nhiên sẽ trở thành bia đạn để người khác nhắm đến. Mười một người giữa sân sau khi đều tự điều tức một chút, lập tức có thêm vài đạo ánh mắt không có hảo ý gì chuyển hướng về hắn. Trong đó có một gã nam tử mặc hoàng bào lôi vân thực lực đạt tới nhất ấn cao cấp nguyên thần. Xác định đối tượng, hắn bàn chân liền đập mạnh một cước trên mặt đất, thân hình như mũi tên rời trường cung, thẳng tắp hướng hắn bắn tới.

Nhìn thấy bản thân mình cư nhiên đột nhiên rước lấy một gã nhất ấn cao cấp nguyên thần, nam nhân kia sắc mặt mới là lần đầu hơi đổi, cái kì dị thân pháp liền nhanh chóng thi triển ra, hiểm hiểm né được một kích của gã đó. Cùng lúc đó, nhịp chân hắn cũng vội vã lui về phía sau.

Một kích không có kết quả, kia nam tử mặc hoàng bào lôi vân kia liền cười lạnh một tiếng, trong tay đại đao kéo ra một đóa đao hoa, thân hình vừa động, như đỉa đói giết tới, trong tay đao mang sắc bén không ngừng làm cho hắn chật vật lui về phía sau.

Phía trên đài Băng Băng khẽ nhíu mày. Nam nhân hoàng bào lôi vân, hẳn là người Lôi tông. Bất quá nàng cảm thấy tựa hồ có chút gì đó không đúng…

Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cuộc truy đuổi của hai người, Băng Băng lông mày đột nhiên nhíu lại. Lúc trước nam tử Lôi tông kia có rất nhiều cơ hội có thể đánh cho nam nhân này bị thương, nhưng mà vẫn chưa ra tay. Xem bộ dáng như vậy, ngược lại càng giống như cố ý đuổi giết hắn vậy.

Hơi trầm ngâm, Băng Băng ánh mắt lại mạnh mẽ ngưng tụ. Tại khi nam nhân kia né tránh thì khoảng cách càng lúc càng gần Mạn Đà. Tên kia thì ra muốn đem nam nhân này bức tiến đến trong phạm vi công kích của Mạn Đà. Người này thật sự ngoan độc, hắn dĩ nhiên muốn mượn đao giết người!

Ngay lúc Băng Băng nhìn ra âm mưu của gã hoàng bào, thì nam nhân hắc bào đang cấp tốc thối lui đã bước vào phạm vi công kích của Mạn Đà.

Hắn cước bộ mới vừa vừa bước vào phạm vi đó, đột nhiên một luồng lạnh lẽo liền xông lên đầu. Hắn chợt nhìn thấy trước mặt mình là nam tử mặc hoàng bào, vẻ mặt đang hiện lên nụ cười âm hiểm liền cấp tốc lui về phía sau. Khóe mắt thoáng nhìn về phía sau, hắn lại nhìn thấy một đạo cực kỳ sắc bén kiếm khí đe dọa, tựa hồ muốn chém hắn thành nghìn mảnh.

-Dừng… Dừng lại! Ta nhận thua!

Nghe lời của hắn, Mạn Đà cũng là dừng tay, ánh mắt bất hảo nhìn nam tử hoàng bào lôi vân một cái nhưng không làm ra hành động gì.

Quay mắt về phía trước, nam nhân hắc bào thấy đang có một đạo công kích cường hãn từ nam tử hoàng bào làm hắn nhất thời da đầu tê dại ra. Hắn cùng với tên kia còn chênh lệch nhiều lắm. Mặc dù có thân pháp trợ giúp, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Đối với tiếng kêu chịu thua của nam nhân hắc y, nam tử kia lại là đột nhiên cười lạnh hơn. Hắn trời sinh tính hiếu sát, ra tay tất thấy máu, nào có đạo lý thu hồi. Nếu như không mượn được tay Mạn Đà, vậy thì tự hắn ra tay.

-Khốn kiếp! Ngươi là tên không biết xấu hổ!

Nhìn thấy bản thân mình mặc dù đã tự động nhận thua nhưng người này vẫn như trước là không chết không tha, nam nhân kia sắc mặt tái nhợt nổi giận mắng. Nhưng mắng thì cứ mắng, tại thời khắc mấu chốt này, cái thân pháp quỷ dị kia cũng vội vàng thi triển đến cực hạn, thân hình lắc lư cấp tốc lui về phía sau.

Mặc dù đã né tránh, song hắn lại không qua được tốc độ của nam tử Lôi tông. Linh kỹ cường ngạnh tạo ra lôi điện, thật mạnh oanh kích tại nơi bả vai hắn.

“Phốc grào!”

Nhận đòn nghiêm trọng, nam nhân hắc bào nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chà trên mặt đất dài hơn mười trượng. Nếu lúc trước không có tránh nơi yếu hại, chỉ sợ hắn hiện tại sớm đã bị đánh cho mất mạng.

Giữa sân xảy ra một màn này, cũng là đưa tới từng đợt mắng chửi từ bên ngoài tràng đấu. Đối phương đã nhận thua rồi mà còn xuống tay độc ác như vậy, nam tử Lôi tông kia cử động lần này nhìn qua đúng là có vẻ quá sức ti tiện.

Đối với những thanh âm bên ngoài kia, kẻ thuộc Lôi tông này lại là không thèm quan tâm đến lý lẽ, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm đối thủ. Đối phương lúc trước lớn tiếng mắng, rõ ràng đã khơi dậy sát ý trong lòng hắn. Lập tức cười âm lãnh, thân hình cùng bàn tay nắm chặt, hai thanh chủy thủ thon dài đen nhánh từ trong tay áo hắn xuất ra, thân hình bắn ra như tia chớp, trong tay chủy thủ không chút chậm trễ trực tiếp hóa thành một đạo hắc mang, xảo quyệt tàn nhẫn hướng tới lồng ngực đối phương đâm tới, căn bản không để người ta có cơ hội tránh né gì.

-Lôi tông đúng là không biết xấu hổ. Thật sự là làm mất hết mặt mũi Tử Tinh tháp!

-Lúc trước Lôi Âm bị gọi lên, lúc xuống mặt mày rất khó coi. Nói không chừng Lôi tông lần này không được Tử Tinh tháp che chở nữa.

-Vậy cũng đáng! Ta xem Tử Tinh tháp vốn đã không vừa lòng thế lực này, nhưng vì chưa có cớ nên cứ để mặc. Lần này, Lôi tông xem như tiêu rồi.

Nếu nói hành động lúc trước của nam nhân Lôi tông chỉ khiến cho một số người không vừa lòng, thì hiện tại lại chính là hoàn toàn chọc giận không ít người. Ngay khi hạ đạt một loạt tiếng mắng chửi vang lên, lập tức tiếng chửi bới liền ùn ùn kéo đến. Lôi tông liền được lôi vào, bị ném đá mãnh liệt, khẳng định sau này chẳng còn mặt mũi mà ra vẻ quang minh chính đại.

Dưới phần đông âm thanh mắng chửi kia, đối với nam nhân Lôi tông mà nói tựa hồ giống như gió thoảng qua tai, có thể làm cho nụ cười trên khuôn mặt càng trở nên thêm lạnh lẽo. Mà trong tay động tác lại không giảm chút nào, còn nam nhân hắc bào kia chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo hắc mang do chùy thủ tạo thành đang hướng chỗ yếu hại của mình đâm đến mà lại không có lực phản kích hay hoàn thủ.

Hắn chỉ có thể thở dài. Mạng của hắn tới đây là hết rồi.

Khi hắn chỉ có thể nhắm mắt lại chờ chết, một đạo năng lượng liền vọt tới thay hắn cản một đòn, bùm một tiếng nổ tung. Hắn liền mở mắt nhìn quanh, không khỏi ngạc nhiên.

Xung quanh quảng trường rộng rãi cũng có không ít cường giả thủ vệ của tứ đại tông phái nhị tháp song cốc. Hiện giờ nhìn thấy một kẻ ra tay, nhất thời kinh sợ, nhanh như chớp tiến đến. Tiếng hét phẫn nộ trào dâng trên quảng trường:

-Người vừa ra tay là ai? Vì sao quấy nhiễu đại chiến tiến hành?

Từ trên đài khách quý, một tiếng cười nhạt quỷ mị vang lên. Nối tiếp đó giọng nói nữ nhi trong trẻo non nớt:

-Quy củ của đại hội là sau khi nhận thua thì không thể tiếp tục ra tay hạ sát thủ. Nhưng lúc trước kẻ này lại không thèm để ý đến quy tắc. Các ngươi không đi hỏi hắn, sao còn hỏi ta?

Hàng loạt ánh mắt nhìn lên đài cao. Ở đó, Băng Băng ngồi ngoài cùng, dáng bộ lười biếng với một nụ cười nhạt đưa mắt khinh thường nhìn xuống. Bốn vị cường giả đại diện nhị tháp song cốc nhìn qua, có chút kinh nghi. Khí chất của Băng Băng có chút kì lạ, mị hoặc khác thường. Mặc dù nhìn qua là một tiểu nữ hài, thế nhưng ánh mắt lại có phần giống như một vị cường giả lâu năm tung hoành đại lục.

Băng Vũ thấy thực lực Băng Băng đột nhiên tăng vọt không khỏi giật mình. Võ Động cũng ngạc nhiên không kém. Ra tay bảo vệ người này không phải là chuyện lớn, hắn cũng định ra tay. Nhưng hắn không ngờ Băng Băng lại vận dụng kì dị sức mạnh trong cơ thể để cứu người này. Hắn làm sao cũng không nhìn ra nam nhân kia có gì đặc sắc.

Băng Băng không chú ý ánh mắt người khác, mi mắt hơi khép, nhẹ giọng nói:

-Ta chẳng qua nhìn ngứa mắt mà thôi. Đại chiến ngũ tông phái, không thể để người hạ đẳng như thế làm hư danh tiếng. Nếu như đã nhận thua mà vẫn bị giết, sau này còn ai tham gia?

Nghe lời nói này của Băng Băng, hơn mười người thủ vệ cũng sững sờ, liếc mắt nhìn người kia. Một màn vừa rồi bọn họ tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng tại đại chiến này, kẻ khát máu có không ít. Nếu như ra tay, chẳng phải đắc tội với thế lực sau họ sao?

Còn chưa nói, phía bên trên các vị cường giả kia cũng không có lên tiếng. Nhất là ánh mắt của Khâu Nhàn sắc bén nhìn chằm chằm, ai dám động thủ? Lôi tông là thế lực phụ thuộc mạnh nhất của Tử Tinh tháp, nếu ra tay không lẽ lại đắc tội với người kia? Dù có phải hay không thì cứ nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng mà, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bọn hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện này trước mặt mọi người. Đúng thật là tên Lôi tông kia không để ý lý lẽ, Băng Băng ra tay cứu giúp. Mặc dù có chút không hợp quy củ nhưng cũng là hợp tình hợp lý. Mà Băng Băng là người đại diện cho Băng vực, luận tới địa vị của nàng, ai dám truy cứu? Thế nên mấy tên thủ vệ chỉ có thể đứng ngơ ngẩn.

Băng Băng cười nhạt, một luồng hàn khí dày đặc tỏa ra khiến nhiệt độ nhất thời giảm xuống.

-Người này, ai cũng không thể đụng đến!

“Oanh!”

Huyên náo toàn trường!

Dựa theo số lượng cùng vị trí, ai cũng đoán được Băng Băng là người của Băng vực. Băng vực trước giờ phải nói ngoại trừ người thuộc Băng tộc và đệ tử Băng vực thì chưa từng động tới việc người khác. Vậy mà không ngờ lần này nữ nhân từ Băng tộc kia lại lên tiếng bảo vệ nam nhân này.

Trước những tiếng xì xào bàn tán, Băng Băng lại xem như không, không nói gì ngồi đó. Băng Vũ thấy khí tức nàng khác thường, cũng không dám lên tiếng. Võ Động nhíu mày. Sức mạnh mượn thì không nên dùng nhiều, tránh ảnh hưởng. Nàng làm gì lấy địa vị của hắn không thể trước mặt người khác cản nàng, càng không muốn quản nàng muốn làm gì. Nhưng hắn vẫn là không thể làm ngơ liền lên tiếng:

-Tiểu Băng, sức mạnh của muội…

Võ Động vừa lên tiếng, Băng Băng đã ngắt lời hắn.

-Ta không sao, cũng không có đánh nhau. Chẳng qua chỉ mượn chút lực để chấn nhiếp mà thôi, sẽ không đi quá giới hạn.

Nghe Băng Băng nói, Võ Động an tâm gật đầu.

Nam nhân kia lúc này mới kì quái nhìn lên. Hắn với nữ nhân này không có quan hệ, không hiểu sao người này lại bảo vệ hắn. Lần này, hắn chẳng qua muốn rèn luyện một chút thôi, không ngờ lại xảy ra cơ sự này.

Đồng dạng như hắn, cũng không có ít người nhìn lên, tiếng xì xào bàn tán náo loạn cả quảng trường. Bốn người kia cũng không khỏi ngạc nhiên, Tô Hàn hướng Băng Băng kinh ngạc nói:

-Băng Băng, ngươi đây là…

Băng Băng càng không để nàng ta nói hết câu, nhàn nhạt cất giọng:

-Tô Hàn tiền bối, ta không có ý gì. Chẳng qua người này, là ta bảo hộ, hi vọng không có ai đụng tới.

Nói rồi, nàng cũng không để ý người khác, hướng xuống dưới nói:

-Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi, ta liền giết người đó!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN