Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 18: Oan gia ngõ hẹp!: Đại chiến ngũ tông phái
-Ngươi lên đây.
Nam nhân không thể làm như không nghe, càng là không dám trái lời liền bước lên. Dù sao nhiệt độ tại Long trường giảm mạnh là do nàng, mà các vị cường giả kia cũng không nói gì. Chừng này đủ chứng minh thực lực của nàng rồi.
Nam nhân tới trước mặt, Băng Băng đánh giá qua một lượt, gật nhẹ đầu.
-Được rồi, ngươi ra phía sau đi.
Hắn cũng liền ra phía sau, càng không hiểu cái gì. Băng Băng liếc qua hắn đứng cạnh Băng Vũ, lại quay qua cười với Diêu Huyền bốn người.
-Các vị tiền bối thứ lỗi, tiểu nữ thật là gây phiền phức rồi.
Bốn người nhìn nhau, cười mấy tiếng. Chuyện này mà nói, thực chất là do bọn hắn để mặc cho chuyện thị phi này tiếp diễn a.
Diêu Huyền lắc đầu, nhìn xuống dưới. Băng Băng cười cười.
-Nếu đã không có gì to tát, vậy đại chiến có thể tiếp túc rồi.
Diêu Huyền nhìn Băng Băng, không khỏi dở khóc dở cười nói:
-Tiểu hài, ngươi nhìn xem phía dưới. Không phải là nhờ ngươi mà số người còn lại vừa đủ tám sao?
Băng Băng giật mình nhìn xuống, quả thật là vừa đủ tám người. Cái này, thật ra là có chút gây ảnh hưởng.
-Vậy thì cứ trực tiếp đi vào vòng trong. Dù sao cũng vừa đủ tám người.
Diêu Huyền gật đầu, quay xuống dưới.
-Hiện tại trên sân đấu còn lại đủ tám người, tạm ngừng đấu để người tham dự điều tức nghỉ ngơi. Bây giờ đến đại chiến để lựa chọn đệ tử.
Sau lời của Diêu Huyền, xung quanh nhất thời trở nên náo nhiệt. Cái bọn họ chờ nhất chính là cái này a. Băng Băng nhìn toàn trường náo nhiệt,thở ra một tiếng, khí tức cũng thu liễm lại. Cho dù chỉ là mượn chút lực để thể hiện ra bên ngoài, nhưng dù sao cũng là hơi thở của cường giả, không phải nói muốn mượn là có thể mượn.
Thấy khí tức Băng Băng giảm nhanh, Võ Động lo lắng nhìn nàng.
-Tiểu Băng, muội có ổn không?
-Huynh yên tâm đi. Ta chỉ hơi suy nhược một chút, điều tức một lát sẽ ổn thôi.
Phía dưới đài, những người của các tiểu tông phái tập trung lại để tham gia thi đấu. Băng Băng không để ý tới, tập trung điều tức.
Băng Băng linh hồn thể hư ảo phiêu dạt trong linh hồn hải. Mặc dù nói là linh hồn hải, song chẳng qua cũng chỉ là một tiểu không gian nhỏ bé, chưa thể chân chính gọi là linh hồn hải, cùng lắm là khoảng chừng là chứa linh hồn không gian.
Băng Băng mở mắt, nhìn nguyên khí tụ tập thành một tiểu cầu mà thở ra một tiếng. Nàng chỉ mới bắt đầu tu luyện, không nên chịu nhiều áp lực cường giả. Như vậy vừa không tốt cho thể chất và quá trình tu luyện, còn làm sẽ sinh ra ỷ lại. Sau này nàng là nên dẹp cái suy nghĩ dựa dẫm này a.
Mãi suy nghĩ, Băng Băng một lúc sau mới nhận ra bên cạnh khối nguyên khí của nàng có một tiểu hình ảnh. Băng Băng ngạc nhiên, nhìn kĩ lại. Đó là một tiểu hỏa tước.
-Tiểu Hỏa? Không thể nào! Tiểu Hỏa dù thân thiết nhưng không phải hỏa linh của ta, không thể nào vào linh hồn hải của ta được. Đây chắc chắn là ngoại vật lạ!
Ngạc nhiên, Băng Băng mới lại gần. Đúng là một tiểu hỏa tước, nhưng hơi khác so với Tiểu Hỏa. Hỏa diễm của nó là có chút ảm đạm, lại không nóng mà chỉ như để trang trí. Băng Băng thận trọng lại gần, cũng không có chủ ý gì, trước tiên chỉ quan sát.
-Tiểu chủ nhân, ta gặp được ngươi rồi a.
Một giọng nói cảm thán vang lên, tiểu hỏa tước là hóa thành một tiểu hài tử, so với Băng chín tuổi còn nhỏ hơn. Giọng nói kia rõ ràng là của một thiếu nữ, so với một tiểu hài như vậy, có chút bất đồng.
-Ngươi… tại sao lại biết ta?
Tiểu nữ hài nhẹ cười một tiếng, tại lúc này âm thanh phát ra lại là một tiếng cười yêu mị.
-Ngươi năm nay chín tuổi, ta là tại linh hồn hải này chờ chín năm, chẳng lẽ nào lại không biết?
Băng Băng giật mình. Chín năm trước… Là nàng vừa được sinh ra thứ này đã ở trong cơ thể nàng? Không thể nào!
-Linh hồn hải là tại khi bắt đầu tu luyện mới xuất hiện, cái này ai cũng biết, ngươi nói vậy đúng là lừa người!
Tiểu hài khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiểu thân thể nghiêng qua một bên.
-Thế nhân ngu xuẩn! Từ khi sinh ra thì ai cũng có linh hồn hải, chẳng qua là quá sức nhỏ bé nên không thể nhận ra. Nếu không có linh hồn hải, ngươi nghĩ trước giờ linh hồn là tồn tại ở đâu? Cái này cường giả ai cũng biết, chẳng qua là không rỗi hơi đi sửa lại kiến thức cho bọn hạ nhân mà thôi.
Băng Băng nghe không khỏi ngẩn người. Cái này ai cũng biết? Nàng là chưa từng nghe qua a.
-Bỏ đi. Ta không muốn chỉnh sửa nhận thức của tiểu chủ nhân ngươi. Ở tại đây đợi chín năm chính là đợi ngươi bước chân tới Kỳ sơn, mất đi cơ hội này thì chính là không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.
Băng Băng phục hồi tinh thần, nhìn qua tiểu hài có giọng nói bất đồng trước mắt. Tiểu hài lắc đầu.
-Tiểu chủ nhân, trong người ngươi tồn tại như ta có rất nhiều, không cần kinh ngạc.
Băng Băng ngạc nhiên. Trong thân thể của nàng có nhiều tồn tại thế này? Nàng chưa từng nghe qua phụ thân nói, hẳn là cũng không biết tới. Nếu là mẫu thân nàng làm, thì bằng thực lực của phụ thân nàng không thể không nhìn ra. Từng có ý muốn với nàng sửa lại thể chất cũng có không ít cường giả, nhưng không có ai nhận ra. Như vậy những vật này là do ai ra tay để lại trong cơ thể nàng?
-Ngươi muốn biết không?
Tiểu hài gian xảo nhìn Băng Băng, cười nhạt. Băng Băng là kinh ngạc nhìn, tiểu hài liền nói:
-Nếu như ngươi là muốn biết, vậy hãy tiến vào Kỳ sơn. Bất kì câu hỏi nào của ngươi, kể cả lai lịch của sức mạnh mà ngươi có, đều cũng được giải thích.
-Thật là vậy?
Băng Băng nghi ngờ hỏi lại. Nữ hài không khỏi lắc đầu.
-Tiểu chủ nhân của ta ơi, ngươi nghĩ ta chờ ở đây chờ đến chín năm là để lừa ngươi sao?
-Làm sao ta biết ngươi ở đây thật là chín năm?
-Không đôi co với ngươi, thật là cẩn thận. Ngươi không giống nữ hài tử chút nào, có phong thái của một tiểu hồ ly hơn. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn tường tận mọi việc thì hãy tới Kỳ sơn.
Băng Băng trầm ngâm suy nghĩ một chút. Nàng thật là có chút tò mò. Kỳ sơn này rốt cuộc là có bí ẩn gì mà có thể giải thích toàn bộ thắc mắc của nàng?
-Không phải là ta đang tại Kỳ sơn sao? Còn phải đi đâu nữa?
-Bao lấy Kỳ sơn là một khu rừng rộng lớn. Chỗ Long trường ngươi đang ở chẳng qua chỉ là một phần nhỏ không tính là gì. Sâu trong khu rừng có một động phủ, tại đó ngươi sẽ gặp người cần gặp.
-Không thể nào! Ngươi là đùa ta. Thực lực của ta chẳng qua chỉ mới vào tu luyện giả, vào trong đó khác nào tìm chết? Vào đó từng có thánh giả cường giả, nhưng vô luận thế nào là đều không an toàn mà chật vật trở ra. Chưa kể tới ma thú nhiều vô số, rồi còn có trận pháp ngăn cản.
Nữ hài cười mấy tiếng, đôi mắt nhỏ của trẻ con nhìn qua có chút kì dị liếc về phía Băng Băng.
-Không ai vào được, đó là bởi vì đi khắp đại lục chỉ có ngươi mới có thể vào. Đại trận? Ma thú? Những thứ đó, ta đảm bảo không đả thương được ngươi.
Băng Băng có mấy phần không tin tưởng nhìn tiểu hài trước mặt. Tiểu hài ha ha cười, thân hình bỗng chốc dần tan biến.
-Nhiệm vụ của ta đến đây là hết. Mọi chuyện khác ngươi cứ tới Kỳ sơn rừng là biết, vào trong đó sẽ có dẫn dắt. Ngoài ra, cho ta gửi lời chào Tiểu Hỏa Nhi đáng yêu nhé!
Nói vừa xong thì thân hình bé nhỏ cũng biến mất. Băng Băng có chút không biết làm sao ngẩn ra. Đây rốt cuộc là chuyện gì a?
Nữ hài kia rõ ràng là một tồn tại nhân tạo, không phải là cái gì tự nhiên. Thế nhưng lại không nói gì tới người để bản thân lại mà đã biến mất. Nha đầu đó còn nói có nhiều tồn tại như vậy trong cơ thể Băng Băng, cuối cùng là đến bao nhiêu…
-Hiện giờ linh hồn hải của ta cũng không lớn lắm, ta không tin các ngươi trốn được.
Băng Băng cắn răng nói một câu, liền đi khắp nơi tìm kiếm. Nói sao thì nói, ngoại vật mà ngay cả bản thân cũng không biết, ai lại an tâm để yên nó trong cơ thể? Linh hồn hải còn là nơi cực kì quan trọng, chỉ cần mạnh tay một chút liền có thể hủy đi linh hồn, chính là một kích trí mạng lập tức làm chết người a.
Băng Băng tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn như cũ không có bất kì một hình ảnh nào. Băng Băng không khỏi thất vọng.
-Xem ra bọn họ còn biết rõ linh hồn hải này hơn cả ta a. Thôi vậy, dù sao ta cũng chẳng phải ngày một ngày hai chứa chấp họ.
Băng Băng bỏ cuộc, là liền từ trong linh hồn hải thoát ra ngoài. Lúc này cũng là đã tới vòng hai đại chiến. Tám thành viên, chính là năm người của ngũ đại tông phái, ngoài ra còn ba người khác. Trong lúc Băng Băng xem như lấy lại nhận thức mà xem xét thì ba người đều là đã bị loại. Còn lại trong năm người của ngũ đại tông phái cũng bị loại mất một, là Tiêu Thanh. Quả nhiên vẫn là Âm cốc đứng cuối cùng.
Còn lại bốn người là Băng Linh, Mạn Đà, Chu Diệp Y, Hỏa Viên. Trận đầu là Hỏa Viên và Mạn Đà, Hỏa Viên thắng. Trận thứ hai là Băng Linh và Chu Diệp Y, là Băng Linh thắng.
Đặc sắc hơn vẫn là trận cuối này của Băng Linh và Hỏa Viên. Băng tộc tộc nhân và Hỏa tộc tộc nhân đánh nhau, đây chính là oan gia ngõ hẹp a. Cả cùng Tâm Lục, ai cũng biết hai chủng tộc viễn cổ này vô cùng không hợp nhau.
Băng Băng nhìn qua một chút, trên đài khách quý cũng nhiều hơn vài người. Xem ra là Âm cốc, Linh cốc cùng Tử Tinh tháp đều là chọn lựa xong đệ tử. Không ít thế, nhưng đây có lẽ là những người ưu tú, còn lại đều là ở một nơi khác. Hỏa tháp cùng Băng vực là không thu đệ tử đã nhiều năm, nên cũng chẳng lạ gì. Vốn Hỏa tháp chính là chỉ dành cho Hỏa tộc tộc nhân mà thôi. Còn Băng vực, nói ra cũng có chút phiền phức.
Trong lúc Băng Băng mãi suy nghĩ, phía dưới trận thứ hai của Hỏa Viên cùng Băng Linh cũng bắt đầu. Băng Băng hứng thú nhìn tới. Trận này sẽ là một hồi kịch liệt a.
Băng Linh đầu tiên xuất thủ, xuất ra hàn khí. Người Băng tộc không thích nói nhiều, trực tiếp động thủ mới là biện pháp hay nhất. Hỏa Viên cũng tung ra hỏa thú hỏa diễm, không hề chịu thua kém. Nhất thời, sàn đấu được chia thành hai phần hỏa băng nhìn qua vô cùng đặc sắc.
Băng Băng cười nhạt. Nhìn qua thì ngang sức, nhưng…
-Băng Linh là có song hệ băng lôi.
Băng Vũ ngạc nhiên. Hắn và Băng Linh là lần đầu gặp Băng Băng, mà Băng Linh chưa từng tung ra linh kỹ lôi thuộc tính nhưng vẫn bị nhìn ra. Nàng ta đúng là thâm tàng bất lộ.
Hỏa Viên cùng Băng Linh hai bên giằng co một lúc lâu cũng chưa thật sự động thủ. Băng Linh nhìn Hỏa Viên, cười lạnh một tiếng, đột nhiên bàn chân đạp ra, một đạo lôi quang to như cánh tay, dọc theo mặt đất giống cự mãng bắn mạnh tới hắn.
Nhìn lôi quang giống như cự mãng uốn lượn lao đến, mắt Hỏa Viên khẽ nhìn, bàn chân cũng là nhẹ nhàng nhấc lên đạp mạnh, một đạo kim sắc hỏa diễm cũng bắn ra, cùng đạo lôi quang kia đụng vào nhau, ầm ầm âm thanh vang vọng, chỗ va chạm, lưu lại một hố lớn chừng nửa thước trên thạch đài.
Ánh mắt Băng Linh băng hàn, ngân mang đột nhiên phát ra, chợt thân hình giống như quỷ mị, trong chớp mắt, liền xuất hiện trước mặt Hỏa Viên, nắm tay bao bọc lôi quang, mang theo tiếng sấm nổ mạnh, hung hăng đánh tới tới đầu người sau.
Cuồng bạo lôi lực trực tiếp phóng tới, mí mắt Hỏa Viên khẽ nhấc, bước chân nhanh chóng chuyển sang trái, nắm tay được bao trong lôi quang liền lệch qua tai bay ra ngoài. Công kích bị Hỏa Viên né được, Băng Linh ngược lại là cười nhạt một tiếng, đột nhiên nắm tay mở ra, năm ngón tay quỷ dị cong lại thành trảo, chợt hung hăng nhắm bả vai Hỏa Viên phóng tới. Thủ trảo vừa mới vung xuống, đột nhiên dừng lại, chỉ thấy hai ngón tay Hỏa Viên được bao bọc nồng đậm nguyên khí, giống như một thanh chủy thủ cắm thẳng vào giữa lòng bàn tay, chống đỡ toàn bộ lực đạo.
-Có chút bản lĩnh.
Công kích lại bị ngăn cản, trong mắt Băng Linh cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Thân hình khẽ lắc lư, thuộc tính từ lôi điện chuyển sang băng hàn, lập tức đem tay Hỏa Viên biến thành một cục đá lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!