Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 3: Tiểu quái vật
Sau 1 đêm tu luyện, tại linh hồn hải của Băng Băng bắt đầu xuất hiện lớp nguyên khí mờ ảo như màn sương mỏng. Đắm chìm linh hồn trong lớp nguyên khí, Băng Băng cũng không hề biết trong linh hồn hải của nàng có một nơi không tiếp nhận nguyên khí…
Băng Băng mở mắt, vươn vai thoải mái.
-Có nguyên khí trong cơ thể thật là tốt. Cho dù cả đêm không ngủ nhưng lại vẫn thấy khỏe như vậy.
“Greeck!!!”
Tiểu Hỏa kêu lên giành lấy sự chú ý của Băng Băng. Băng Băng quay lại, vui vẻ:
-Tiểu Hỏa, ta đã tạo được căn cơ tu luyện, ngươi nghĩ bây giờ ta đi khoe với Tuyết tỉ tỉ hay để dành cho tỉ ấy bất ngờ đây?
Tiểu Hỏa còn chưa kịp trả lời, ngoài kia đã có tiếng gõ cửa. Băng Băng không nhanh không chậm tiến ra mở cửa. Người gõ cửa là một nữ tử xinh đẹp, dáng hình đã phát dục nở nang, đôi mắt cũng là ngũ sắc thanh quang bao bọc như Băng Hàn. Này nữ tử khuôn mặt so với Băng Băng có đến tám, chín phần giống nhau. Đây cũng không phải người xa lạ, chính là Băng Băng thân tỉ tỉ Băng Tuyết.
-Tuyết tỉ tỉ, tỉ xuất quan rồi a? Đã tới cái nào cấp bậc?
Băng Tuyết bình thường lạnh lùng dáng vẻ, song trước mặt muội muội lại phi thường nhu hòa hiền dịu. Nàng mấy ngày trước bế quan đã đột phá tới nguyên thần viên mãn, ít lâu nữa tu luyện, sẽ nhanh chóng đạt tới địa nguyên cảnh giới. Nghe Băng Băng nói, Băng Tuyết chỉ cười, theo muội muội đi trước vào trong phòng.
-Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ dễ như vậy có thể tiến giai sao? Ta lần này chỉ đột phá cao cấp nguyên thần đạt tới viên mãn thôi.
Băng Băng vô cùng sùng bái nhìn của mình tỉ tỉ, có chút lấy lòng nói:
-Tỉ tỉ đã là thiên tài rồi, mấy ai trong tộc đuổi kịp tỉ chứ?
-Ngươi còn nói. Ta nghe qua phụ thân nói Võ Động ca đã bế quan trùng kích địa nguyên cảnh giới. Nhìn thì chẳng qua cũng chỉ là một giai, nhưng đây cách biệt quả thực rất lớn.
Băng Tuyết lắc đầu nói. Tên kia đúng là biến thái. Hắn không có như nàng truyền thừa huyết mạch thượng cổ, cũng không như nàng có kỳ dị đồng tử hỗ trợ tu luyện, thuộc tính tu luyện chỉ có phong hệ cùng lôi hệ chứ không như nàng tam hệ, càng không giống nàng điên cuồng tu luyện mà vẫn thong thả. Tính về thiên phú cùng tài nguyên hắn không bằng nàng, song nàng vẫn thủy chung không thể nào đuổi kịp hắn a. Băng Băng nhìn tỉ tỉ như vậy so đo với Võ Động, có chút không vui nói:
-Tỉ tỉ a. Tỉ sao có thể so sánh mình với Võ Động ca? Huynh ấy là của phụ thân duy nhất đệ tử, tất nhiên không tầm thường rồi. Hơn nữa, huynh ấy lớn hơn tỉ 1 tuổi, đồng nghĩa so với tỉ tu luyện sớm hơn một năm.
Băng Tuyết cũng biết Băng Băng xem Võ Động như huynh trưởng, nhiều lúc bênh vực hắn nên cũng không cùng nàng cãi vã này chủ đề, liền chuyển qua một cái khác.
-Tiểu Băng, ta nghe phụ thân nói của ngươi phong ấn đã gỡ ra rồi. Không ngờ phụ thân chịu gỡ phong ấn cho ngươi. Thế nào? Có cần tỉ tỉ giúp ngươi tu luyện không?
Băng Băng cười cười. Xem như là nàng cũng không khỏi bất ngờ, đừng nói tới ai khác.
-Hôm qua muội thử tu luyện, có Tiểu Hỏa một chút liên thông chỉ dẫn.
Băng Tuyết ngạc nhiên, trên trán muội muội tóc rẽ qua một bên để lộ một đường hoa văn cổ xưa. Băng Tuyết kinh ngạc hỏi:
-Nhất văn nguyên sơ. Nha đầu, ngươi chỉ vừa tu luyện đêm qua?
Băng Băng cũng không hiểu tại sao Băng Tuyết lại như vậy ngạc nhiên, gật đầu. Băng Tuyết nhất thời vui mừng, liền kéo tay Băng Băng đi tới thư phòng.
Tại thư phòng, Băng Hàn đang đọc một quyển trục. Băng Tuyết vui mừng mở tung cửa làm hắn nhất thời không khỏi phật ý nhìn của mình 2 ái nữ.
-Phụ thân, tiểu Băng đạt nhất văn nguyên sơ rồi.
Nghe qua cũng có chút kỳ quái, vì Băng Băng chẳng qua chỉ mới nhất văn nguyên sơ mà thôi. Thế nhưng bằng nàng thể chất cùng thời gian tu luyện thì đúng là một tiểu quái vật. Băng Hàn nghe qua cũng có chút giật mình, song cũng không có cái gì quá khích cảm giác, chỉ gật đầu một cái. Băng Tuyết thấy của hắn thái độ có chút không vui.
-Phụ thân, tiểu Băng chỉ trong một đêm có thể đạt nhất văn nguyên sơ đấy. Đây không phải là việc đáng mừng sao? Giống như con năm xưa có mẫu thân chỉ điểm cũng phải mất ba, bốn ngày.
Băng Hàn đưa mắt nhìn lên nữ nhi, lại lắc đầu.
-Nha đầu, ngươi không thể như thế so sánh. Băng nhi có tuyệt phẩm huyết mạch cùng ngũ sắc đồng tử, so với ngươi huyết mạch cùng ngũ sắc thanh quang đồng tử tất có cái hơn. Nó cơ thể đã quen với nguyên khí kỳ quái trong người, so với ngươi cảm giác mẫn cảm hơn nhiều. Nó còn là tu luyện giả toàn hệ, tu luyện như vậy nhanh chóng cũng không lạ.
-Tu… Tu luyện giả toàn hệ? Không thể nào. Tiểu Băng, muội thật lợi hại. Không chỉ có kỳ quái sức mạnh, tuyệt phẩm huyết mạch cùng ngũ sắc đồng tử mà còn là tu luyện giả toàn hệ. Tiểu Băng, muội còn là người sao? Là tiểu quái vật rồi. Nói xem, mất bao lâu nữa ngươi đuổi kịp tỉ tỉ. Không được a, ta không để ngươi vượt mặt được. Ta là của ngươi tỉ tỉ a.
Băng Băng nhìn tỉ tỉ này biểu tình có chút bất đắc dĩ cười cười, Tiểu Hỏa cũng kêu vài tiếng. Nếu có ai đó ngoài kia trông thấy Băng Tuyết này dáng vẻ chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm. Đây là băng sơn mỹ nhân đại danh đỉnh đỉnh chưa từng thay đổi nét mặt nức tiếng trong Băng tộc a.
Băng Hàn nhìn Băng Tuyết hiếm có biểu tình, cười khổ. Tiểu Hỏa hướng phía Băng Hàn bay tới, hắn cũng là để nó đậu trên vai. Dù sao Tiểu Hỏa cũng quá nóng, đậu chỗ nào thì cháy chỗ đó, tốt hơn hết là để hắn người chịu nổi của nó bình thường hỏa diễm chịu vậy. Nhìn qua một chút Băng Băng cùng Băng cùng Băng Tuyết đùa cợt, hắn lại nói:
-Băng nhi, ngươi tới đúng lúc lắm. Phụ thân có chuyện này nói với ngươi.
Nhìn Băng Hàn nghiêm túc khuôn mặt, Băng Tuyết liền bỏ qua thái độ đùa cợt. Băng Băng tròn mắt, kì quái nhìn của mình phụ thân. Băng Hàn thở dài.
-Ta cùng của ngươi tỉ tỉ không có duyên trong tu luyện linh hồn lực, song ngươi tại này mặt lại có thiên phú. Đại trưởng lão nhìn qua ngươi một chút, nói qua ngươi có thể đến tìm nàng xin chỉ dạy, tu luyện phục sư chức nghiệp.
Băng Băng giật mình. Làm một phục sư? Võ Động, Băng Tuyết cũng có song hệ, nhưng lại không có thiên phú. Mà không có thiên phú tu luyện cái này chỉ tốn thời gian, chi bằng cứ như vậy tập trung tu luyện nguyên khí. Không ngờ Băng Băng lại có thiên phú ở mặt này. Thế nhưng là, nàng ngay lập tức từ chối:
-Phụ thân, ta muốn chuyên tâm tu luyện nguyên khí.
Băng Hàn cùng Băng Tuyết trợn mắt. Có hồn lực cùng bí pháp dùng hồn lực của phục sư, ngươi sức chiến đấu liền vượt qua thực lực. Người có thiên phú cùng khả năng học lại từ chối theo này chức nghiệp đúng là hai người đầu tiên nhìn thấy. Nhưng mà hai người cũng quên mất, Băng Băng mới 8 tuổi, nhận thức có chút không được rõ ràng.
-Nha đầu, ngươi đi tới chỗ đại trưởng lão đi. Có linh hồn lực, trình độ hấp thụ nguyên khí cùng của ngươi thực lực sẽ đại tăng a.
Băng Băng nghe nhất thời giật mình liền gật đầu, vội vã chào phụ thân chạy đi. Băng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
-Băng Băng tham vọng biến cường vẫn là quá sức lớn. Nếu như có Yêu nhi ở đây, không chừng có thể làm dịu được.
Băng Tuyết nhìn Băng Hàn phiền muộn, lên tiếng:
-Phụ thân, của tiểu Băng ý muốn biến cường không phải không tốt. Dù sao nó cũng không có đi đâu, chúng ta kìm hãm là được.
Băng Hàn chỉ có thể gật đầu, lại nhìn ra cửa nơi Băng Băng chạy đi. Tiểu Hỏa liền trên vai hắn bay theo nàng.
-Tiểu quái vật a.
———-* * *———-
Vị đại trưởng lão của Băng tộc này là một phục sư cấp bậc tông sư, nguyên lực đạt tới sơ cấp thánh giả. Nàng hầu như chỉ ru rú ở tĩnh thất, ít có tộc nhân nào được thấy nàng, chứ đừng nói là gặp. Được nàng chỉ điểm thì lại càng không. Ở Băng giới Băng tộc có thể dựa vào thiên phú nhờ trưởng lão chỉ điểm, nhưng với vị đại trưởng lão này thì có thiên phú thế nào nàng cũng chẳng màng. Bởi vì thiên phú của tộc nhân chưa ai khiến nàng vừa mắt.
Băng Băng dạo trong rừng trúc nơi đại trưởng lão sinh sống, lát sau nàng dừng chân một đỉnh núi có mây mù lượn lờ, tiến đến một đình viện tao nhã trên đỉnh núi. Băng Băng đến nơi, cổng lớn vẫn đóng chặt, chẳng thấy ai ra mở cửa. Nàng thở dài, cung kính cất tiếng:
-Tiểu nữ Băng Băng, nghe phụ thân đến xin đại trưởng lão chỉ điểm.
Thanh âm của Băng Băng mặc dù không lớn, song lại truyền được vào trong đình viện sâu thẳm. Một hồi sau vẫn không có động tĩnh gì cả, nhưng nàng cũng không vội vã, chỉ đứng yên đó không nhúc nhích. Lát sau cánh cổng đóng chặt kia cũng mở ra. Băng Băng cất bước vượt qua cổng lớn, đi vào đình viện.
Một con đường lát đá nhỏ, bên cạnh là một hồ nước trong suốt. Băng Băng đảo mắt nhìn quanh, rồi men theo con đường nhỏ đi tới. Trước mặt nàng là một trúc lâu tao nhã thanh lịch, trên biển đề bốn chữ: Băng Thiên Trúc tiểu viện. Vị đại trưởng lão này tên gọi là Băng Thiên Trúc.
Nói ra thì Băng Băng cùng Băng Thiên Trúc cũng có chút quan hệ. Băng Thiên Trúc năm xưa cùng của nàng mẫu thân Tư Yêu là tỉ muội thân thiết, nghe nói cả hai gặp nhau còn trước khi Băng Hàn gặp Tư Yêu. Thế nên Băng Băng chính là gọi nàng là a di (dì) a. Có điều này a di Băng Băng từ bé chưa từng gặp.
Băng Băng nhìn phía trước trúc lâu, có một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trên chân, da trắng như tuyết, có vẻ ngoài rất trẻ, mi cong cong, mắt u tĩnh, tản ra khí chất lạnh lùng cách người cả ngàn dặm. Nhìn qua nàng, gọi là trưởng lão cũng có chút kì lạ, song cường giả thay đổi dung mạo cũng chẳng có gì khó.
Băng Băng nhìn tới, so ra khí chất băng lãnh kiêu ngạo chỉ hơn chứ không kém. Tiểu Hỏa vỗ cánh bay cạnh nàng, kêu lên mấy tiếng. Băng Thiên Trúc lúc này chẳng để ý đến Băng Băng, chỉ lẳng lặng rót trà. Nước trà róc rách chảy vào chén, cất lên những tiếng vang nhỏ trong phòng trúc. Băng Băng vô cùng kiên nhẫn nhìn vị kỳ quái đại trưởng lão. Không những thế, mắt có chút thưởng thức nhìn quanh tiểu trúc lâu.
Nửa canh giờ sau, vẫn là một người đứng ngắm nhìn thiên nhiên cảnh vật, một người an tĩnh hưởng trà. Băng Băng không có nóng nảy, với một tiểu hài tử mà nói thì thật sự rất hiếm gặp. Có điều Băng Băng kiên nhẫn, không có nghĩa là Tiểu Hỏa cũng kiên nhẫn. Người ta thường nói nóng như lửa quả không có sai. Băng Băng cứ như thế đứng, Tiểu Hỏa bắt đầu nổi nóng. Của nó hỏa diễm bắt đầu nóng hơn bình thường, một vài cây trúc bắt đầu bốc cháy. Lúc này Băng Thiên trúc mới lên tiếng:
-Hài tử, có kiên nhẫn. Rất tốt!
Băng Băng nghe nàng nói, cười nhạt:
-Đại trưởng lão quá khen.
Băng Thiên Trúc vẫn như vậy rót trà, nói:
-Của ngươi loại thể chất cùng sức mạnh ta đã nghe phụ thân ngươi nói qua. Năm xưa của ngươi mẫu thân với ta, có bao nhiêu thân thiết tin rằng phụ thân ngươi đã kể ngươi nghe rồi đi?
-Ân.
-Nói ta nghe của ngươi song hệ là gì.
-Ta cũng chưa xác định.
Băng Thiên Trúc dừng động tác rót trà, nhìn qua Băng Băng có chút không hài lòng. Băng Băng cũng là như vậy nhìn nàng.
-Ta là tu luyện giả toàn hệ.
Băng Thiên Trúc theo quán tính bày ra một cái bộ mặt như đã hiểu, bỗng chốc dừng lại.
-Ngươi… Ngươi nói…
Tiểu Hỏa có vẻ hả hê, hướng Băng Thiên Trúc khinh thường kêu 1 tiếng. Băng Băng cười nhạt, tốt bụng nhắc lại:
-Ta là tu luyện giả toàn hệ.
Băng Thiên Trúc nhìn chằm chằm Băng Băng, bỗng nhiên thở dài.
-Ngươi đó, đúng là 1 tiểu quái vật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!