Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 159: Hi Vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 159: Hi Vọng


Viên nãi nãi rất hiểu tâm tư của tôi, tôi còn chưa hỏi bà đã nói tới điểm mà tôi quan tâm.

Viên nãi nãi: “Cho dù biết cháu là ai thì cũng sẽ không tới tìm cháu.”

Câu nói này giống như một cục đá lớn hung hăng nện vào tim tôi. Bà đang nói tới bảo bảo sao? Nó nếu đã biết tôi tại sao lại không tới tìm tôi. Dị Tư Ẩn phục sinh, ngay cả đứa nhỏ cũng không thể nhớ được. Cha của nó không nhớ nó thì tại sao nó vẫn không tới tìm tôi?

Viên nãi nãi: “Quỷ thai và con người không giống nhau, chúng cùng sinh câu không có tình thân. Mỗi một quỷ thai đều phải trải qua trắc trở. Có đứa biến thành lệ quỷ, có đứa làm việc thiện, năng lực cường đại hơn có thể làm người coi giữ âm ty.

Tôi không biết âm ty là gì, tôi chỉ biết con của tôi từ nhỏ đã khuyết thiếu đi tình thân. Tôi đã từng trải qua như vậy, tôi không thể để cho đứa nhỏ cũng giống như tôi.

Tôi: “Viên nãi nãi, nếu như cháu xuất hiện trước mặt đứa nhỏ, nó cũng sẽ không nhận cháu sao? Tất cả quỷ thai đều không cần đến tình thân sao, không có ngoại lệ?”

Viên nãi nãi: “Vấn đề là cháu không thể gặp được nó, đi tới trước mặt nó thì làm sao biết được nó có nhận cháu hay không? Quỷ, từ cổ chí kim đều có, lật xem trong sách đạo, quỷ thai không nhận người thân, từ trước tới giờ không có ngoại lệ. Cháu vẫn là đừng mạo hiểm, những chuyện phát sinh từ trước tới giờ hãy coi như chưa từng tồn tại, hãy sống thật tốt. Một đời người rất dài, con đường phía sau cháu phải bước đi một mình.”

Tay của tôi bỗng nhiên nắm chặt, tôi thực sự cái gì cũng không thể làm được hay sao? Tôi buông hạ mí mắt. Lần nữa ngẩng đầu lên, trong lòng đã có quyết định.

Tôi: “Nếu không thử thì làm sao biết được? Nếu chỉ dựa vào một mình cháu thì cháu chắc chắn không thể gặp được đứa nhỏ. Nhưng, Viên nãi nãi người nhất định có cách.”

Tôi nói rất chắc chắn, tôi tin tưởng Viên nãi nãi nhất định có cách.

Viên nãi nãi: “Chuyện khác thì ta có thể đáp ứng cháu, nhưng duy chỉ có chuyện này là không thể được. Đợi sau khi cháu rời đi, cũng hãy mang theo một hộp trứng gà bàn địa về, chỉ có thể luộc, như vậy thì quỷ quái sẽ không thể tới gần cháu được.”

Câu nói cuối cùng đã nhắc nhở tôi. Viên nãi nãi tặng trứng gà là bởi vì ngăn cản quỷ tới gần. Bà tặng Hướng Lăng Khiêm, thì rõ ràng là có quỷ tới gần anh ấy.

Tôi: “Viên nãi nãi, có quỷ tới gần học trưởng sao?”

Viên nãi nãi: “Phải, nếu như cậu ta làm theo lời ta nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Tôi: “Cháu và Viên Doanh buổi tối trèo tường sau của trường để ra ngoài, lúc đó cháu suýt chút bị ngã sấp xuống. Viên nãi nãi, người có biết đó là…” tôi còn chưa nói xong thì Viên nãi nãi đã đánh gãy lời tôi.

Viên nãi nãi: “Ăn một hộp trứng gà, sẽ không có quỷ tới gần cháu. Ta xuống nhà bếp xem xem.”

Nói xong, bà không để ý tới tôi nữa, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài. Tôi đứng lên đuổi theo. Viên nãi nãi nâng tay cửa liền đóng lại. Tôi lập tức chạy lên phía trên nhưng làm thế nào cũng không mở được cửa.

Viên nãi nãi: “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cháu là người bị hại. Ta không có cách nào để tẩy sạch được ký ức của cháu, cháu chỉ có thể dựa vào chính mình mà quên đi.”

Ngữ điệu không có chút nào phập phồng, giống như phán quan tuyên bố tội tử hình cho tôi. Cánh tay đang nâng lên của tôi lại vô lực hạ xuống. Viên nãi nãi không chịu giúp tôi, tôi lại không có pháp thuật thông thiên, không thể gặp bảo bảo, cũng không thể đi gặp Dị Tư Ẩn.

Tôi: “Tô Tình Thiên, cuộc đời của mày chính là một bi kịch.”

Tôi thì thào một mình, qua một lúc lâu sau mới đứng dậy. Trùng hợp đối diện gương đồng, vốn dĩ thân ảnh của bảo bảo đã biến mất nhưng lại lần nữa xuất hiện. Nó vẫn đang ngủ say như cũ. Từ dung mạo của nó cho thấy nó rất giống với Dị Tư Ẩn.

Tôi cứ như vậy mà nhìn nó, dần dần khóe môi giương lên, cười.

Chính tại lúc này, tôi thấy nó mở mắt ra nhìn về phía tôi. Đôi mắt đó tuy là mắt của trẻ sơ sinh nhưng lại có tiêu cự. Nó cứ như vậy nhìn tôi chằm chằm, dường như thực sự có thể nhìn thấy tôi.

Tôi lập tức chạy lên, muốn nói chuyện với nó. Nhưng mà tôi vừa có động tác thì thân ảnh của bảo bảo lại không thấy đâu nữa. Trong gương chỉ phản chiếu lại hình ảnh của tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN