Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 27: Lây Dính Quỷ Khí
Tôi không phải là cô gái chưa biết việc đời, Dị Tư Ẩn đã dạy tôi rất nhiều. Nhưng dù vậy trong xương cốt tôi vẫn là bảo thủ, ban ngày ban mặt, làm loại chuyện đó, đây…
Viên nãi nãi: “Nha đầu, đi theo ta, đừng làm chậm trễ giờ.”
Tay của tôi bị túm, Viên nãi nãi bảy mươi mấy tuổi, khí lực lại rất lớn. Tôi trực tiếp bị kéo tới phòng của bà.
Tủ quần áo kiểu cũ, tất cả đồ trang sức đều đem theo hơi thở của năm tháng. Tôi nhìn Viên nãi nãi từ trong tủ cẩn thận từng li từng tí lấy ra giá y.
Viên nãi nãi: “Bộ giá y này là do mẹ của ta tự tay làm, được đạo sĩ siêu độ qua, sau đó ta lại theo đạo, cháu ngửi xem, bên trên vẫn còn mùi của hương.”
Giá y cổ xưa đưa tới chóp mũi của tôi, tôi cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên, mùi đàn hương nhàn nhạt, sạch sẽ mười phần, cũng rất dễ ngửi.
Viên nãi nãi: “Mặc bộ giá y này lên, chậc chậc, nha đầu, cháu lợi hại rồi! Thân hình của cháu và ta lúc đó không khác biệt lắm, bây giờ thay đổi rồi.”
Giá y bị nhét vào tay tôi, tôi gật gật đầu, nhấc tay liền muốn mặc.
Nhưng mà vào lúc này, một đạo kim quang hiện lên trên người tôi. Trái tim chợt co rút, toàn thân buộc chặt, một trận đau nhức từ thân thể tràn ra.
Viên nãi nãi: “Nha đầu, trước đây cháu đã từng mặc giá y?”
Mặt tôi nhăn thành một đoàn, khó chịu gật đầu.
Tôi: “Là bị ép buộc, bất đắc dĩ, bộ giá y đó ở nhà trọ của học trưởng.”
Viên nãi nãi: “Chuyện xấu rồi, chuyện không đơn giản như vậy, bộ giá y đó đều là quỷ khí lạnh lẽo, cùng với bộ giá y của ta va chạm nhau. Cháu sẽ ăn không tiêu, ruột gan sẽ nứt ra, đừng mặc nữa, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Bà nói xong, rất nhanh đoạt lại giá y trong tay tôi, khi góc áo chạm vào đầu ngón tay đau nhức rất nhanh tiêu tán.
Thần sắc tôi khôi phục lại bình thường, bộ giá y này tôi không thể chạm vào. Trên thân thể của tôi có quỷ khí của Dị Tư Ẩn trên bộ giá y đó.
Quỷ khí, thân thể của tôi đột nhiên nhiễm quỷ khí, còn có thể cứu không?
Viên nãi nãi: “Nha đầu, đừng sợ, đi theo ta.”
Tôi cùng Viên nãi nãi đi ra khỏi gian phòng, bà đưa tôi đến giữa hậu viện, từ trong chuồng gà bắt ra một con gà trống to lớn mạnh mẽ đưa cho tôi.
Tôi: “Gà có tác dụng gì?”
Viên nãi nãi: “Mau cầm lấy làm kẻ chết thay, tiêu diệt quỷ khí mà cháu bị nhiễm. Bây giờ là lúc quỷ khí yếu nhất, các cháu chỉ có mười lăm phút, cháu ôm gà trống đi quanh đình viện ba vòng, nhìn thẳng về phía trước, nhớ kĩ, đừng nói chuyện, cũng không được cúi đầu, chỉ có thể nhìn về phía trước!”
Bà nói rất nghiêm trọng, biểu tình cũng rất ngưng trọng, trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng, vội tiếp nhận gà trống.
Gà trống đến tay của tôi không ngừng phịch phịch, mỏ gà như muốn mổ tôi. Nhưng là mỏ của nó vừa đụng vào tay tôi, cả cơ thể liền cứng đờ, không kêu, không ồn. Tôi có thể cảm thấy được sự khẩn trương của nó.
Tôi làm theo lời của Viên nãi nãi, đi tới ven đình viện, nhìn thẳng phía trước, ôm gà trống bước đi.
Vòng thứ nhất, tôi không có bất kì cảm giác nào. Vòng thứ hai, đột nhiên trời bỗng tối đen, mười phút âm trầm, gà trống trong tay run rảy, sau lưng của tôi giống như bị một hòn đá đè, nặng tới mức tôi không thở nổi.
Bước chân của tôi biến chậm, đi một vòng mất rất nhiều thời gian. Khi đến vòng thứ ba trời càng thêm tối, tôi nỗ lực mở mắt nhưng vẫn không nhìn thấy đường phía trước.
Bất đắc dĩ tôi chỉ có thể đi theo trực giác, thuận theo vách tường mà đi, rõ ràng là ban ngày, tại sao lại tối hơn cả ban đêm?
Trái tim của tôi đập thùng thùng nhảy loạn, hai chân buộc chặt, chỉ biết đi về phía trước. Đi hết ba vòng là tôi có thể thoát khỏi quỷ khí, thắng lợi ở ngay trước mắt.
Tới nửa vòng cuối cùng, phía sau đột nhiên nhẹ đi, nhưng là một cỗ gió lạnh thổi tới, có một thứ ấm áp đang liếm tai của tôi.
Tôi cực kì sợ hãi, gà trống trong tay như đã bị chết, không động đậy.
Dị Tư Ẩn: “Nữ nhân, cô đang đùa với lửa.”
Thì ra là anh ta liếm tôi! Tôi không dám đáp lời anh ta, càng không thể quay đầu, cũng không thể cúi đầu, chỉ có thể liều mạng đi về phía trước.
Dị Tư Ẩn: “Đêm nay sẽ thu phục cô! Đồ đàn bà đáng chết!”
Tiếng nói hạ xuống, tôi đã đi hết ba vòng. Bầu trời trong nháy mắt sáng lên, bên tai cũng không còn âm thanh của Dị Tư Ẩn.
Gà trống trong tay lại phịch phịch, giãy dụa đào thoát, ở trên mặt đất không ngừng run rảy quay cuồng, rất nhanh máu gà chảy ròng, chết ngay tại chỗ.
Tôi sững sờ nhìn nó, con gà trống này chết thay cho tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!