Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 69: Sắc Mặt Khó Coi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 69: Sắc Mặt Khó Coi


Trương Tiểu Mẫn bị hỏi không biết làm sao, nhìn chằm chằm lên trời nửa ngày mới phản ứng lại.

Trương Tiểu Mẫn: “Sinh tháng tư.”

Viên Doanh: “Tháng tư sao, vậy không được rồi.”

Tôi không biết Viên Doanh định làm gì, tháng sinh của Trương Tiểu Mẫn thì liên quan gì tới việc tôi nhìn thấy thang cuốn thần bí?

Tôi: “Viên Doanh, thang cuốn chỉ có người ngày sinh đặc biệt mới có thể thấy sao?”

Viên Doanh: “Mình không biết, chỉ là một suy đoán mà thôi. Bà nội tới giờ vẫn chưa quay lại, với đạo hạnh bây giờ của mình, đi một bước tính một bước vậy. Tình Thiên, cậu đem bọn mình tới thang cuốn nhìn xem.”

Nói xong, cô ấy đem sách để lên giá sách, lập tức đi về phía trước.

Tôi: “Chính là ở chỗ lối ra, nguyên bản là ở chỗ thang máy.”

Trương Tiểu Mẫn vẻ mặt hoài nghi, đi theo chúng tôi ra ngoài. Đợi chúng tôi đi tới chỗ ban đầu, thang cuốn thần bí không thấy nữa, tôi rất buồn bực, đi về phía trước vài bước nhưng lại bị Viên Doanh kéo lại.

Viên Doanh: “Đừng đi, vạn nhất cậu đi tới đó thang cuốn đột nhiên xuất hiện đem cậu đi tới một nơi nào đó không rõ, bọn mình muốn cứu cũng cứu không kịp.”

Tôi: “Các cậu quay người lại, có thể chỉ có một mình mình mới có thể nhìn thấy.”

Viên Doanh và Trương Tiểu Mẫn gật đầu, lập tức quay người. Tôi lần nữa nhìn về hướng thang máy, lần này thang cuốn vẫn như cũ không xuất hiện. Tôi đặc biệt nghi hoặc, rốt cuộc là như thế nào? Thực kỳ quái, tại sao đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất?

Viên Doanh: “Tình Thiên, nhìn thấy chưa?”

Tôi: “Không có.”

Trương Tiểu Mẫn: “Làm sao thế này? Trong thư viện liệu có quỷ hay không?”

Cô ấy vừa nói xong, đầu liền bị Viên Doanh gõ một cái.

Viên Doanh: “Thư viện tàng thư rất nhiều, cũng có rất nhiều sách phật, còn có đồ cổ. Những thứ đó quỷ rất sợ, bây giờ lại đang là ban ngày, không thể nào có quỷ, nếu như là buổi tối thì cũng không xác định.”

Tôi; “Có lẽ buổi tối chúng ta tới thì có thể nhìn thấy thang cuốn?”

Trương Tiểu Mẫn giọng nói càng lớn, nhảy dựng cả lên.

Trương Tiểu Mẫn: “Ôi trời, chơi kích thích như vậy?”

Âm thanh của cô ấy quá lớn, cổ họng tựa như cái kèn đồng, rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi bên này, cũng có một số người biểu thị bất mãn. Thành viên của thư viện bước tới bảo chúng tôi nhỏ giọng một chút.

Tôi: “Dì, chúng cháu sẽ chú ý, thực ngại quá.”

“Đừng làm ảnh hưởng tới người khác là được, mau giải tán đi, muốn nói chuyện phiếm thì đi ra ngoài.”

Tôi: “Vâng, chúng cháu sẽ ra ngoài.”

Tôi vừa nói vừa kéo Viên Doanh với Trương Tiểu Mẫn đi về phía nhà vệ sinh. Khi chúng tôi bước vào, trùng hợp thấy một cô gái mặc váy dài trắng, tóc dài phiêu phiêu. Dáng người của cô ấy rất đẹp, sắc mặt nhìn không có chút tinh thần gì.

Viên Doanh lập tức tiến tới gần tôi, nói nhỏ.

Viên Doanh: “Cô gái này có không bình thường, sắc mặt quá khó coi rồi.”

Tôi: “Mình cũng thấy vậy, móng tay của cô ấy có hơi phiếm hồng, theo lý mà nói thì sắc mặt cũng nên là trong trắng lộ hồng.”

Vai của tôi bị Trương Tiểu Mẫn vỗ một cái, cô ấy tiến tới gần tôi, vẻ mặt tán thưởng.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cậu có thể đi làm trinh thám rồi, còn chú ý tới cả móng tay người ta nữa cơ.”

Viên Doanh: “Chúng mình lặng lẽ đi theo cô ấy, có lẽ có thể từ cô ấy tìm ra dấu vết để lại.”

Tôi lập tức gật đầu, lén lút đi theo. Từ khi gặp Dị Tư Ẩn, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị thay đổi. Vốn nên là thời kỳ sinh viên một lòng đọc sách, nhưng lại bị quỷ dây dưa. Tôi dường như tiến vào một vòng lốc xoáy, sóng biển đánh úp lại, càng lún càng sâu. Tôi đã thành một người vợ, bây giờ điều có thể làm chỉ là tiếp tục tiến về phía trước, không còn đường lui, thẳng đến khi gió êm sóng lặng.

Cô gái váy dài đi lên phòng tự học trên lầu, một mình cô ấy ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, hai tay không ngừng vuốt nhẹ, bộ dáng hình như rất lạnh.

Tôi: “Thời tiết hiện tại không lạnh, cô ấy không nên sợ lạnh.”

Viên Doanh: “Tiếp tục nhìn, cô ấy không thể chỉ có một người.”

Ba người chúng tôi đứng ở chỗ rẽ, cố ý lấy ra một cuốn sách giả vờ xem, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô gái váy dài. Cô ấy vuốt một hồi lâu mới bắt đầu cầm sách lên đọc, lật xem còn thực sự ghi chép. Bên cạnh của cô ấy còn đặt một cuốn từ điển tiếng anh rất dày, trong tay đều là sách ngoại ngữ chuyên nghiệp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN