Cướp Vợ - Chương 3: Campuchia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Cướp Vợ


Chương 3: Campuchia


Sau 24 tiếng đồng hồ ngồi máy bay, Will đặt chân đến Kok Kong, Campuchia…

Koh Kong là một trong những tỉnh nghèo khó nhất ở Campuchia. Vùng đất giáp ranh biển và Thái Lan này chủ yếu sống bằng nghề đánh bắt cá. Nơi đây cũng là tỉnh có số kiều bào Việt đông nhất ở Campuchia.

Do thiếu giáo dục nên nhận thức của người dân địa phương ở đây còn khá yếu kém. Kiến thức về chăm sóc bảo vệ sức khỏe rất hạn hẹp. Không những vậy, người dân địa phương đang phải sống và sinh hoạt với nguồn nước dơ và ô nhiễm trầm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến đời sống và sức khỏe của con người, đặc biệt là trẻ em. Của cải vật chất của tỉnh cũng rất nghèo nàn và khô sơ. Chính vì thế, không có gì ngạc nhiên khi tổ chức tình nguyện Heart đều đến đây giúp đỡ mỗi năm một lần.

Dù đã nhiều lần tham gia tình nguyện ở nhiều nơi trên thế giới. Nhưng đây là lần đầu tiên Will đến Koh Kong. Sự đón tiếp rất nồng hậu của người dân nơi đây khiến anh không còn thấy bỡ ngỡ và hòa nhập vào công việc một cách nhanh chóng.

Lần này, anh phụ trách mảng xây dựng cung cấp nước sạch cho làng. Mới chỉ có hai tuần nhưng công việc đã hoành thành được 1/3 chặng đường. Để đạt được thành quả này, anh đã nhận được sự tiếp sức của những người bạn trong đoàn và dân địa phương. Đặc biệt, không thể không nhắc đến sự giúp đỡ rất nhiệt tình của cô thông dịch viên người Campuchia xinh xắn, Sun Soeur.

Sun là người Campuchia gốc Hoa. Cô sinh ra và lớn lên ở Phnom Penh trong một gia đình trung lưu và tri thức. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, Sun sang Anh Quốc du học theo nguyện vọng của cha mẹ. Hiện, cô là sinh viên năm nhất của đại học Birmingham. Tình cờ trong dịp về thăm gia đình lần này, cô đã tham gia tổ chức tình nguyện viên Phnom Penh. Với vốn tiếng Anh lưu loát của mình, cô được cử làm thông dịch viên cho phái đoàn phi chính phủ Heart. Vì Sun là thông dịch viên duy nhất trong đoàn nên cô di chuyển liên tục giữa các nhóm việc khác nhau của phái đoàn. Bận rộn là vậy, nhưng cô vẫn ưu ái dành nhiều thời gian mà mình có thể để giúp đỡ cho công việc của Will.

“Will, tối nay, anh có rảnh không?”

Will đang chăm chú bên bảng đồ chi chít những hình vẽ lớn nhỏ. Trả lời nhưng không nhìn Sun.

“Có việc gì không Sun?”

Sun nhoẻn miệng cười, để lộ má lúm đồng tiền sâu hoắc trên gương mặt thanh tú hơi ngăm đen. Người lắc lư, tay mân mê bím tóc dài đen tuyền, cô trả lời ngập ngừng như cố tìm kiếm một lý do nào đó chính đáng để thuyết phục người đối diện.

“À, biển ở đây đẹp lắm! Anh có muốn đi dạo, hít thở chút không khí trong lành không?”

“Cũng được…”

Sun mừng rỡ ra mặt, giọng hớn hở hẳn lên. Miệng cười tươi như đóa hoa anh đào nở rộ. Trên gương mặt phảng phất nét tinh nghịch trẻ con. Will ngồi nghiêng hướng Sun, nên từ phía này, cô có thể lén nhìn khuôn mặt khôi ngô nam tính của Will.

“Vậy, hẹn gặp anh lúc 7 giờ ở đầu làng nhé !”

Mới 6h chiều, Sun đã vội vàng bước ra khỏi nhà, rảo bước nhanh đến điểm hẹn.

Hôm nay, trông cô xinh xắn hơn thường ngày. Khuôn mặt Sun vốn đã rất mặn mà xinh đẹp, nên vừa được chăm chút thêm một lớp trang điểm nhẹ, trông cô càng thêm xinh đẹp bội phần. Cô mặc chiếc váy màu xanh lá mạ dài chấm gối, chân mang đôi sandals mày nâu đen, khoe đôi chân thon màu bánh mật bóng bẩy.

Tựa người bên góc cây sứa trăm năm tuổi sừng sững nơi đầu làng. Sun nhắm mắt mơ về một giấc mơ êm đềm.

Nơi chỉ có mây trời xanh biếc cùng tiếng sóng biển rì rào.

Nơi chỉ có hoàng tử đẹp trai và nàng công chúa yêu kiều.

Nơi chỉ có những cái nhìn âu yếm, những cái nắm tay ấm áp và những nụ khôn ngọt ngào..

Mà nhân vật trong vai hoàng tử và công chúa không ai xa lạ ngoài cô và Will…

Sun nhoẻn miệng cười thích thú với đôi mắt nhắm nghiền trong giấc mộng màu hồng ngọt ngào như kẹo bông. Bỗng, cô giật bắn người tỉnh mộng, khi bị một cú đánh nhẹ vào vai từ một bàn tay rắn rõi.

“Đợi tôi lâu quá, cô ngủ luôn à?”

Hai tay bỏ vài túi quần Kaki màu nâu nhạt, Will vừa hỏi vừa không nhịn được cười trước điệu bộ mơ mộng trẻ con của Sun.

Sun giật mình, nhoẻn miệng cười méo mó, tay gãy đầu.

“Em đang suy nghĩ vài việc ấy mà “

Vừa nói, cô vừa kéo cánh tay Will, tay chỉ về con đường mòn dẫn đến bãi biển, giọng hớn hở như trẻ con vừa nhìn thấy nước.

“Thôi, ta đi dạo biển đi anh “

Will miễn cưỡng bước đi bên cạnh Sun. Khuôn mặt hơi thựng lại khi nhìn vào đôi tay thon dài của cô đang nắm chặt lấy cánh tay anh. Nếu như có người nào nhìn thấy anh và cô ngay lúc này. Hẳn sẽ nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân thực sự. Trong lòng anh có cảm giác không thoải mái cho lắm. Thật ra, đối với một người được sinh ra và hấp thụ phong cách sống của phương Tây như Will, thì hành động này quá đỗi bình thường. Tuy nhiên, đối với hoàn cảnh của Will ngay lúc này. Anh nghĩ rằng, nên giữ khoảng cách với Sun sẽ tốt hơn cho anh, và nhất là cho cô.

Sau 3 tuần ở đây, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn để Will hiểu được tính cách của Sun, cũng như cảm nhận được tình cảm trẻ con mà cô đặc biệt dành cho anh. Anh tôn trọng tình cảm trong sáng ấy, nhưng cũng khéo léo né tránh lịch sự để không làm Sun tổn thương. Anh tin rằng, đây chỉ là tình cảm nhất thời, bồng bột của tuổi trẻ mới lớn. Khi anh đi rồi, cô cũng sẽ nhanh chóng lãng quên anh như một cơn gió thoáng qua trong đời. Dẫu sao, Sun cũng còn quá trẻ để hiểu thế nào là tình yêu thực sự. Cái tình cảm non nớt trong trái tim mà cô dành cho anh, vốn dĩ như cơn say nắng đầu hè, đến nhanh rồi sẽ đi nhanh. Hay nói đúng hơn, đây chỉ là tình cảm thần tượng trẻ con.

Thoáng chốc, chân Will đã chạm trên nền cát trắng muốt. Trước mặt là bãi biển mênh mông vô tận. Từ phía xa, lưng chừng trời, mặt trăng tròn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, tạo nên một không gian xanh lung linh hư ảo, khiến cho tâm trí và trái tim nhân sinh khi đứng giữa nơi này cũng trở nên phiêu lưu hơn.

Will bỏ tay vào túi quần, hướng người về phía biển, gió nhẹ đủ để thổi tung mái tóc bồng bềnh lãng tử của anh, che khuất đôi mắt nâu đen quyến rũ. Chỉ còn hiện rõ sóng mũi cao, thẳng tấp và làn môi màu cánh hoa anh đào quyến rũ.

Sun đứng bên cạnh, nghiêng người sang nhìn Will bằng đôi mắt hết sức trìu mến. Dường như tất cả tình cảm trong trái tim bé nhỏ của cô dành cho Will đều dồn hết vào ánh nhìn mê đắm này. Cô thấy trái tim mình run lên rộn ràng, cảm giác yêu anh đến lạ lùng! Hay nói đúng hơn, cô yêu tất cả những gì thuộc về anh. Cô chưa bao giờ gặp một người con trai đẹp đến vậy.

Như bắt được ánh nhìn chằm chằm của người bên cạnh dành cho mình, Will lãng tránh bằng cách bước chầm chậm về phía trước, cuối nhẹ người với tay nhặt hòn đá nhỏ trên nền cát trắng muốt, rồi ném mạnh chúng về phía trước. Nơi những con sóng đang thi nhau đổ vào bờ rồi vụt tan trên nền cát trắng mịn.

“Anh có bạn gái chưa?”

Sun bất ngờ cất giọng hỏi Will, giọng hơi run, biểu cảm khuôn mặt hết sức ngây thơ và trong sáng.

Ánh mắt nhìn xa xăm vô thức vào khoảng không trước mặt. Will khẽ trả lời, giọng hạ trầm, có cảm giác như nghẹn đắng nơi cuống họng.

“Có..”

Đôi mắt to tròn, đen láy khẽ cụp xuống. Buồn!

“…nhưng..đã chia tay”

Đôi mắt đen nhanh chóng mở bật lên. Làn môi hồng mềm mại khẽ cong nhẹ. Thích thú! Lúc này, Sun chỉ muốn thốt lên câu nói, mà phải cố gắng lắm cô mới không để nó vuột ra khỏi miệng. Thật tốt quá!

Chiếc váy xanh mạ tung bay trong gió, hòa cùng chiều với mái tóc nâu đen chấm vai, dường như cũng như đang chạy nhảy rộn ràng theo từng nhịp đập trong trái tim bé nhỏ của Sun. Nếu Will vẫn chưa có bạn gái thì đây sẽ là một lợi thế cho cô. Cô vẫn còn cơ hội, ý nghĩ này khiến cho tinh thần cô cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nhưng cảm giác hưng phấn này chưa kéo dài được lâu thì…

“Anh cũng chưa sẵn sàng để đón nhận mối quan hệ mới nào “

Câu nói dửng dưng của Will như một gáo nước lạnh vô tình tạt vào người Sun. Ướt lạnh!

“Anh vẫn chưa quên được chị ấy?”

Gương mặt Sun không giấu được vẻ thất vọng, giọng nói tò mò xen lẫn cảm giác ganh tỵ. Cô thầm trách người con gái kia, sao lại ngu ngốc đến độ để vuột mất một chàng trai đáng yêu như Will.

“Không hẳn là như vậy…”

“Chắc hẳn là cô ấy đẹp lắm?”

Will cười nhạt trước câu hỏi ngây ngô của Sun. Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến như một người anh trai dành cho cô em gái bé nhỏ. Anh triết lý về tình yêu bằng những từ ngữ hoa mỹ. Tuy nhiên, anh không dám chắc rằng Sun có thể hiểu được hết ý nghĩa của nó không?

“Vẻ đẹp rồi sẽ chóng phai tàn theo thời gian. Hãy yêu bằng trái tim mình và đừng để đôi mắt đánh lừa cảm xúc”

Thế nhưng, những lời nói của Will chỉ như gió thoảng mây trôi đối với Sun, bởi tâm trí cô ngay đã phiêu du ở một miền đất tuyệt đẹp nào đó. Đôi mắt to tròn long lanh của Sun trong khoảnh khắc này chỉ in mỗi bóng hình nam nhân với mái tóc bồng bềnh lãng tử. Cô như bị thôi miên bởi hình ảnh đẹp như tranh ngay trước mắt. Khiến lời yêu thương vốn đã ấp ủ bấy lâu nay, giờ chỉ trực bật ra trong vô thức. Dù biết rằng người đối diện vẫn luôn cố tình cách xa. Nhưng cô vẫn nuôi hi vọng mong manh rằng, sự chân thành của mình có thể thu hẹp lại khoảng cách dài vô tận ấy….

“Em tin vào trái tim mình và em yêu anh…”

“…”

–o–

Những ngày làm việc cuối cùng của Will ở Koh Kong diễn ra khá suông sẽ và lặng lẽ. Mọi kế hoạch và mục tiêu đề ra, đều đã được anh hoàn thành một cách tốt đẹp, khiến tâm trạng anh rất phấn chấn và hài lòng. Duy chỉ có một điều làm anh bận tâm, đó là thái độ xa lánh và ánh mắt lạnh lùng của Sun dành cho mình.

Tất cả đều xuất phát từ hành động khước từ tình cảm của Will đối với Sun. Mặc dù, anh đã suy nghĩ đắn đo rất lâu để cố gắng nói ra những điều không làm Sun tổn thương. Nhưng cuối cùng mọi việc lại diễn ra không như những gì anh mong đợi. Anh có thể thông cảm cho Sun, anh có thể hiểu được tâm trạng của Sun ngay lúc này. Nhưng ánh mắt vô cảm mà cô dành cho anh mỗi lần hai người chạm mặt làm anh cảm thấy lạnh ở sống lưng. Có lẽ, anh đã suy nghĩ sai về Sun, về tình cảm mà anh cho là bồng bột của cô ấy. Nhưng quả thực, ngoài câu nói cảm ơn và trân trọng tình cảm của cô dành cho anh.. Thì anh còn biết nói gì hơn?

Sun vốn được sinh ra trong một gia đình khá giả, lại là con gái duy nhất trong nhà, nên từ nhỏ, mọi việc đều được thuận buồm theo ý cô. Tất cả những gì cô thích và khát khao đều đạt được trong tầm tay. Thế nhưng lần này thì khác, đây là thứ sở hữu vô hình mà không phải ai muốn cũng có thể chạm tay đến được. Nó phải được đến và vun đắp từ hai phía, từ hai trái tim khao khát yêu thương. Tình yêu vốn là thứ tình cảm đặc biết nhất trên thế gian này. Nó có thể khiến cho con người ta vui cười, hạnh phúc nhưng cũng có thể khiến họ đau đớn tột cùng. Nó có thể khiến con người xích lại gần nhau, nhưng cũng có thể kéo họ tách biệt nhau mãi mãi…

Will không muốn mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp giữa anh và Sun lại kết thúc như thế này. Hơn nữa, Sun đã từng giúp đỡ anh rất nhiều trong công việc. Anh thực sự rất muốn gửi lời cảm ơn đến cô. Ngày rời Koh Kong đã đến gần kề, nên anh càng thêm nôn nóng.

“Sun, sau giờ làm việc, em có rảnh không?”

Chiếc bút trong tay Sun đang duy chuyển đều đều trên trang giấy trắng, bỗng dừng lại. Cô không nhìn về phía Will, chỉ cuối đầu xuống bàn, đôi mắt to tròn phảng phất một nỗi buồn khó gọi thành tên. Cô trả lời lí nhí, giọng ỉu xìu.

“Có gì không anh?”

“Anh lại muốn đi dạo biển, mình cùng đi nhé?”

Sun có vẻ đắn đo, tay nắm chặt cây viết chì, len lén mắt nhìn về phía Will, gật đầu rồi trả lời gọn lỏn.

“Vâng”

Will mỉm cười nhẹ, khuôn mặt đang căng thẳng được giãn ra trông thấy. Anh vui thầm trong

lòng. Vì ít ra, Sun cũng đã trở lời anh. Có lẽ những ngày qua, Sun đã có thời gian suy nghĩ và tỉnh tâm. Anh vẫn còn nhớ nét mặt ỉu xìu giận dỗi của Sun ngoài bãi biển đêm hôm ấy. Sun có vẻ oán trách anh lắm.

Nếu anh cần thời gian, em sẽ chờ…”

Thật sự, Will rất cảm kích trước tình cảm chân thành mà Sun đã dành cho anh. Nhưng trong lòng anh vốn dĩ chỉ xem cô như em gái, đã là tình cảm anh trai dành cho em gái thì làm sao có thể tiến triễn lên một bậc thang mới thành tình yêu đôi lứa. Will nhìn đôi mắt ẩn chứa đầy sự mong mỏi đang hướng về mình, nhưng anh lại cam tâm buông câu nói, dập tan mọi hy vọng trong Sun.

“Anh xin lỗi, nhưng anh không muốn em lãng phí thời gian của mình…”

Anh không thể lừa dối chính mình, lại càng không thể lừa dối cô. Anh không muốn cô ảo tưởng về mối quan hệ này, để rồi sau đó phải sống trong vô vọng. Có thể, cô sẽ rất đau ngay lúc này, nhưng nỗi đau rồi sẽ sớm nguôi ngoai…

Người Sun thựng lại. Cô im lặng cuối đầu, khóe môi hồng khẽ mím lại. Tay cố giữ chiếc váy bay bay trong gió đang cố gắng vỗ về cô.

“Anh hy vọng chúng ta mãi là những người bạn tốt…”

Sun vẫn im lặng, không gian rơi vào thoảng trầm mặc. Will đặt tay lên đôi vai mảnh mai của Sun như cố vỗ về, an ủi. Anh hiểu được cảm xúc của Sun ngay lúc này, cảm giác bị khước từ thì có khác gì cảm giác bị ruồng bỏ. Anh cố gặn hỏi.

“Được không em?”

Vài phút lặng lẽ trôi qua, Will mới nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Sun cất lên. Anh có thể hiều được hoàn cảnh của Sun ngay lúc này nên không hề trách cứ.

“Được…”

–o–

Biển vắng và trầm lặng, chỉ còn có thể nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai…

Will và Sun nhẹ bước dọc bờ biển dài, dấu chân lớn nhỏ in hằn lên nền cát trắng xóa. Hôm nay, Sun không cột hai bím tóc như thường ngày, mà xõa ngang vai, gió biển thổi nhẹ làm mái tóc dài đen mượt khẽ tung bay theo làn gió. Mãi bận rộn với những nghĩ suy của mình, Sun quên cả việc chăm sóc cho bản thân. Mà giờ thì chăm chút để làm gì? Để ai ngắm?

“Em xin lỗi!”

Giọng nói nhẹ yếu ớt men theo làn gió biển lành lạnh thổi vào tai Will, xóa tan không khí trầm lặng giữa hai người. Will thựng lại, quay đầu sang nhìn Sun, anh có vẻ hơi bất ngờ.

“Tại sao phải xin lỗi anh?”

Sun nhẹ bước tiến về phía trước những con sóng nhỏ, miết đôi chân trần lên nền cát trắng mịn vừa được những con sóng tưới mát. Giọng bùi ngùi, ánh mắt lơ đãng xa xăm.

“Lẽ ra, em không nên khiến anh khó xử…”

“Sun à…em…”. Will ngập ngừng, anh không biết phải nói gì ngay lúc này. Đôi khi, trong vài tình huống, im lặng lại là câu trả lời hay nhất.

“Em cảm thấy xấu hổ về hành động của mình. Lẽ ra, em không nên trách cứ anh vì đã không tiếp nhận em…”

Sau khi nghe được những lời có cánh từ Will, Sun không giấu được vẻ mặt vui sướng, ẩn chứa trong nụ cười thật tươi. Bằng giọng hân hoan trong lời nói, cô nhắc lại Will lời đề nghị mà mấy tuần trước anh đã nói với cô. Lúc đó, cô đã quá thất vọng và hụt hẫng nên đã lạnh lùng trả lời trong vô thức. Còn giờ đây, cô đang rất vui mừng đón nhận tình bạn tốt đẹp giữa cô và Will. Có lẽ, đây cũng là đều mà Will cũng đang rất mong chờ nên anh chìa tay về phía Sun mà không hề do dự.

“Mãi là bạn nhé. Nếu sang Mĩ, đừng ngận ngại gọi điện cho anh…”

Người ta thường hay nói, từ tình bạn chuyển sang tình yêu thì dễ, nhưng từ tình yêu chuyển sang tình bạn thì rất khó. Tuy nhiên, trong trường hợp của Will và Sun thì có lẽ điều này không được đúng cho lắm….

LTG: Kok Kong hiện nay vẫn là một trong những tỉnh nghèo khó ở Campuchia. Nhiều tổ chức tình nguyện ở Việt Nam vẫn thường sang Kok Kong để khám chữa bệnh miễn phí cho đồng hương Việt Nam.

—o–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN