Đa Dạng Sắc Tình - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
379


Đa Dạng Sắc Tình


Chương 18


Cả hai thanh thanh thản thản đến lúc ngủ liền xuất hiện một vấn đề. Triệu lão sư đưa tay đẩy mắt kính, đưa mắt nhìn người nào đó lăn lộn trên giường của mình.

“Em nên ra ngoài ghế ngủ.”

Phùng Mạn lập tức ngồi dựng lên, hai tay quấn mền lên người, phồng má.

“Em không.”

Triệu lão sư nhìn chằm chằm cô.

Phùng Mạn cũng không yếu thế nhìn chằm chằm lại. Vô cùng kiên quyết thái độ muốn ngủ giường.

“Muốn ngủ trên giường của lão sư, em phải hiểu, không có một người đàn ông nào cùng giường với người mình có hứng thú lẫn tình thú mà chỉ ôm chăn thuần khiết ngủ cả.”

Gương mặt Phùng Mạn đỏ bừng lên, nhưng vẫn không nhúc nhích ngồi ì trên giường.

Triệu lão sư đứng im một lúc, sau đó thong dong đi đến, ngồi xuống mép giường, bàn tay to vươn ra nâng niu vuốt ve gương mặt đỏ bừng xinh đẹp ấy.

“Đã cho em thời gian suy nghĩ, em không đi, tức là đồng ý.” Dứt lời, Triệu lão sư đưa thêm một bàn tay, hai tay cẩn thận nâng mặt cô ngước lên, rồi chậm rãi hôn xuống đôi môi hồng, ôn hòa vững vàng công thành đoạt đất. Hôn hôn, bàn tay hai người quấn quýt lấy nhau, sờ soạng, cảm thụ, áo quần bị thoát ra lúc nào không hay. Đến khi ngực bị Triệu lão sư ăn vào miệng, cơn tê dại ngứa ngứa khiến Phùng Mạn thấp giọng rên rỉ, ngọt ngào, ỷ lại. Triệu lão sư học sâu hiểu rộng, kinh nghiệm đào móc cũng vô cùng dày dặn, chăm sóc cô bé của Phùng Mạn đồng học ướt sũng từ ngoài vào trong. Hoàn tất các bước cơ bản, Triệu lão sư mới trầm thân, đẩy chầm chầm lại không dung lùi bước, tiến sau vào động phủ thần tiên.

Phùng Mạn ăn đau, nước mắt lăn dài, nức nở dùng móng tay cào cấu bờ vai rộng của Triệu lão sư, đang trong lúc vận động, Triệu lão sư rất hưởng thụ tiểu cô nương hoang dã. Đã cô thích nghi được thước tấc của mình, Triệu lão sư cũng không giữ tác phong thong dong như bình thường, vô cùng quyết đoán tăng tốc, hai tay giữ chặt hai bắp đùi nhỏ của cô, eo hông đưa đẩy.

Tiếng va chạm ma sát vang dội, tiểu cô nương có chút xấu hổ đưa tay che giấu gương mặt đỏ bừng, nhưng trên giường, Triệu lão sư không hề phong độ khéo hiểu lòng người, gác một chân cô lên vai, một tay còn lại kéo hai tay cô xuống.

“Đừng che. Em rất đẹp.”

Tiểu cô nương trừng đôi mắt long lanh.

“Lão sư cầm thú.”

Triệu lão sư không nói, dưới thân lại càng mạnh mẽ, tiểu cô nương run rẩy, nụ hoa cứng ngắc cũng run rẩy theo, cô bé càng là co rút lợi hại, trực trào phun nước, tưới ướt cả người Triệu lão sư.

Đến nửa đêm, Triệu lão sư đã thanh lý dọn dẹp xong, bế cô đặt lại trên giường rồi nằm xuống, tiểu cô nương bị lăn lộn lâu như vậy, mơ mơ màng màng còn hỏi Triệu lão sư một câu.

“Triệu lão sư thích cô bé có lông hay không có lông?”

Nhìn tiểu cô nương nhắm mắt ôm chặt lấy mình, Triệu lão sư nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời.

“Có hay không cũng không quan trọng. Cô bé của em rất đẹp, không có lông sẽ ngắm nhìn được rõ hơn.”

Tiểu cô nương cong môi cười, nhỏ giọng lầm bầm.

“Liền biết lão sư chắc chắn sẽ thích cô bé không có lông.”

Tác giả: Tung bông, tung hoa. Vậy nữ nhân thích đàn ông có lông hay không có lông đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN