Đa Dạng Sắc Tình
Chương 7
Lờ đờ trong bóng đêm một lúc, Chu Diệp mới vuốt bình cơn kinh hách, dù sao chuyện nguy hiểm đến tính mạng cô cũng đã trải qua, thêm một chuyện này nữa chắc sau này có xuất hiện tận thế cô cũng không lạ.
Tập tành đi bằng hai chân, mất khá lâu Chu Diệp mới lọ mọ ló đầu chuột ra khỏi ổ, nơi này vô cùng hoang vắng, cỏ dại mọc đầy, xa xa có ánh đèn cửa, cô theo bản năng đi đến. Càng bò đến gần, tiếng động phát ra sau cánh cửa khép chặt càng thêm rõ ràng.
“A~~~ mạnh hơn~~~ đúng rồi, đâm mạnh vào chỗ đó~~~aaa…”
Chu Diệp ngoáy ngoáy tai, giọng của một người phụ nữ tầm 40 tuổi cao giọng rên rỉ khiến cô có chút đỡ không được. Nhưng kì lạ, bởi vì biến thành chuột, thính giác của cô linh mẫn hơn trước, cô có thể nghe ra tiếng thanh niên thở dốc, thanh niên với phụ nữ trung niên?
Chu Diệp tò mò đi sát cửa, nhìn ghé vào trong.
Ui chao!
Giữa sàn nhà chỉ trải một cái chiếu, phía trên có hai người đang mạnh mẽ vận động, thanh niên quay lưng về phía cửa nên Chu Diệp không thấy được gương mặt, chỉ thấy bóng lưng cũng không cao to, nhưng thắng ở săn chắc khỏe mạnh, mông cong, eo hẹp, mồ hôi chảy ra bóng loáng cả bờ lưng, trông vô cùng hấp dẫn. Ngồi thưởng thức cả gần một tiếng bên trong mới kết thúc công việc, Chu Diệp tò mò không biết quan hệ của hai người này là gì nên vẫn đứng hóng chuyện, dù sao trở thành chuột cống cô cũng không có chuyện gì làm, người phụ nữ trung niên mặc xong quần áo, cầm túi xách lấy ra một cái bóp, móc ra mấy chục đồng tiền giấy mệnh giá lẻ đặt lên người thanh niên, bàn tay chai sạn thô ráp màu mỡ như móng heo còn sờ sờ cơ bụng của anh vài cái rồi mới lắc hông ra cửa.
Chu Diệp vội nép sát góc tường, sau đó nhìn bóng người phụ nữ rời đi một cái, lại đi vào trong nhà, mùi mồ hôi hỗn tạp trong không khí khiến cô cau mũi, nhưng cũng đỡ hơn mùi tanh tưởi trên người cô. Chu Diệp muốn tắm rửa, nhìn thanh niên đang mệt mỏi nằm nhắm mắt bên kia, cô vừa lách mình đi xuống dưới nhà vừa thầm nghĩ, bà thím vừa rồi thật dữ dội, cô có chút đồng tình cho chàng trai bao này, cày hơn trâu mà chỉ có vài chục đồng lẻ. Không giống như ở Bar, chỉ ngồi uống rượu với mấy công tử trong quán thôi cô đã hào phóng bo hoa hồng bằng cả năm người thanh niên này đêm nào cũng cày.
Phòng tắm và vệ sinh cùng một gian, tuy rằng hơi nhỏ hơi cũ, nhưng lại thần kỳ sạch sẽ, thanh niên ở nơi này một mình lại thu dọn sạch sẽ như vậy khiến Chu Diệp có điểm kinh ngạc, hơn nữa là vô cùng hài lòng, có một chậu nhỏ đang hứng nước, độ cao vừa tầm tay chuột. Thế là thanh niên bị tiếng động lạch cạch tích tách trong nhà tắm làm bừng tỉnh, hít sâu một hơi, thanh niên vươn tay mặc chiếc quần đùi vào, chậm rãi đi xuống nhà tắm. Đèn điện sáng lên, thanh niên ngẩn người nhìn con chuột cống cả người đầy xà bông đang đứng trước mặt anh. Mắt chuột to tròn vô cùng linh tính, trong đó anh thậm chí nhìn ra được vẻ thưởng thức?
Mộc Phong buồn cười với suy nghĩ của mình, anh cảm thấy thú vị ngồi xổm xuống, con chuột nhỏ cũng không sợ hãi chạy đi, anh nhẹ giọng nói.
“Muốn tắm sao?”
Chu Diệp thấy anh một mắt đã âm thầm chắt lưỡi, đúng là mỹ nhân ở nhân gian, mặt đẹp ôn hòa, môi hồng nhạt, giọng nói còn rất dễ nghe, quan trọng nhất là không chán ghét con chuột cống. Cô nghe thanh niên hỏi, chỉ nghiêng đầu chi chi chi, mắt to hàm chứa ngây thơ vô tội.
“Đừng sợ, tao tắm cho mày.” Thanh niên chậm rãi vươn tay đến gần, con chuột nhỏ quả thật rất dạn, không sợ người. Thế là Chu Diệp được hưởng thụ phúc lợi mỹ nam mát xa tắm táp cho. Thỏa thỏa trở thành một con chuột cống thơm tho sạch sẽ.
Mộc Phong tắm xong cho con chuột nhỏ rồi cũng tắm rửa cho bản thân, khi anh mặc quần đùi đi ra thì đã thấy con chuột nhỏ nằm trên giường riêng của mình, nơi đó có chăn nệm mềm mại, không phải là giữa sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc, nơi anh làm việc.
Chu Diệp đưa đôi mắt linh động nhìn anh, thấy anh liền ngoắt đuôi chi chi chi một tràng. Cảnh tượng như vậy khiến thanh niên bất giác nở nụ cười, nụ cười vui vẻ từ chân tâm có sức hút mãnh liệt nhất với người khác phái, càng huống chi anh còn là một mỹ nam.
Cái đuôi chuột ngừng vẩy, ánh mắt Chu Diệp lóe lóe, nhưng nghĩ đến bản thân bây giờ không phải là Chu đại tiểu thư, không cấm lại ỉu xìu xuống. Giường bên lõm xuống, anh ngồi bên mép giường rồi nằm xuống, tầm mắt đối diện với con chuột nhỏ, anh đưa tay sờ sờ đầu chuột.
“Sao vậy?”
Không hiểu tại sao, anh vẫn cảm thấy con chuột nhỏ có thể nghe hiểu lời anh nói. Trong đêm đen quen thuộc, anh khẽ thì thầm, kể một câu chuyện xa xưa. Con chuột nhỏ bất tri bất giác đã xích lại gần anh, miệng nhọn đụng vào môi anh một cái.
Cả người vốn đã dơ bẩn không chịu nổi, Mộc Phong làm sao ghê tởm bản thân bị một con chuột thân cận, huống chi con chuột nhỏ này rất đặc biệt. Không phải người để anh có thể buông xuống phòng bị kể ra nổi lòng, lại không phải vô tri vô giác như những con vật khác. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại ôm chặt con chuột hôn nhẹ trên trán nó một cái.
“Ngủ ngon.”
“Chi chi chi!” Chu Diệp không thể tin nổi trợn to mắt, ai nói tận thế tới cũng không ngạc nhiên, nhưng một người bình thường chả ai lại như anh cả, không e ngại, không chán ghét, lại… lại còn hôn một con chuột! Cả một đêm ấy, Chu Diệp vẫn mở to mắt ngắm nhìn dung nhan ngủ say của thanh niên, đến gần sáng cơ thể đột nhiên mệt mỏi cực kỳ tự động rơi vào trạng thái mê man.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!