Đa Dạng Sắc Tình
Chương 8
Chói mắt, Chu Diệp bị ánh nắng chiếu vào trong phòng bừng tỉnh, cô theo bản năng đưa tay lên che mắt. Tay? Đúng thật là tay cô. Chu Diệp ngồi bật dậy, đưa hai bàn tay thon dài trắng nõn ra trước mặt, sau đó vội vàng nhìn chung quanh. Là biệt thự của cô. Không sai. Thoáng thả lỏng người ghé vào thành giường, ánh mắt Chu Diệp nhìn xa xăm, khoé môi nở một nụ cười lạnh buốt.
Chó cắn người thì không sủa. Nhưng có loại chó vừa già mồm lại thích cắn càn. Muốn đối phó với đám chó này, không tốt hơn gậy ông đập lưng ông.
Đưa tay cầm di động trên tủ, Chu Diệp chậm rãi nói với người bên đầu dây.
Đạo sĩ?
Nếu không phải tự bản thân trải qua chuyện ly kỳ vừa rồi, Chu Diệp chỉ buồn cười đám người kia vì muốn hại cô ngay cả mê tín dị đoan cũng dám tin. Đã biết được nguyên nhân, Chu Diệp tiếp tục phân phó bên kia một vài câu rồi cúp máy. Cô vốn chưa từng thả lỏng cảnh giác với đám người kia, lại không nghĩ… quá tin tưởng khoa học cũng không được a.
Đứng dậy thoát áo ngủ xuống, cơ thể sung mãn căng tràn sức sống lập tức được bày ra trong không khí, vui sướng mở rộng lỗ chân chân lông, Chu Diệp đi vào nhà tắm rộng rãi, ghé vào trong bồn thả lỏng.
Hình ảnh bóng lưng thon gầy hữu lực lập tức hiện lên trong đầu.
Thanh niên nha.
Có công hầu hạ bản tiểu thư tắm rửa nghỉ ngơi.
Phải thưởng.
Thế là Chu Diệp đại tiểu thư dựa theo trí nhớ mô phỏng nơi đó, kể ra đặc điểm khuôn mặt của thanh niên. Thanh niên từng đắc tội với một lão tổng giám đốc, bị ép buộc đến không thể tìm một công việc đàng hoàng nên thám tử rất nhanh gửi địa chỉ, tin tức, số điện thoại tới cho cô. Ưu nhã lật từng trang thông tin, Chu Diệp đại khái có thể hiểu được một phần tính cách lạ lùng của Mộc Phong từ đâu mà ra. Cha mẹ không có, tiền không có, nghèo đến sống ở gần khu vực xử lý rác lớn lên, nơi đó ngoài động vật dơ bẩn như chó mèo thì nhiều nhất chính là chuột. Không học vấn, lớn lên lại đẹp như vậy không làm trai bao cũng uổng. Phải nói số phận đẩy đưa. Chu Diệp cũng không thấy có gì đáng thương hay đồng tình. Nếu đổi lại là cô ở hoàn cảnh đó, có nhan sắc lại nghèo lại không có học thức đều là cái tội, nghèo mà quá đẹp khó tìm được một công việc bình thường. Thế thôi.
Nghĩ như vậy, nhưng dù sao cô và anh đã có duyên chung đụng một đêm, giúp anh có một cuộc sống ổn định hơn lại chỉ là một chuyện nhỏ, Chu Diệp cũng không ngại kéo anh một tay, việc này cô không phân phó cho trợ lý đi làm, tự mình gọi điện thoại hẹn thanh niên đến đây.
Mộc Phong ngủ đến gần trưa mới dậy, mở mắt ra thì không thấy con chuột nhỏ đâu, đưa mắt nhìn khắp nơi không thấy, anh cũng chỉ hơi mất mát, tiếp tục sinh hoạt như bình thường, đi xuống bếp nấu một bát mì ăn. Đang ăn đến đổ mồ hôi, trên nhà reo lên tiếng chuông điện thoại, tốc độ nhai của Mộc Phong thoáng dừng lại, trong đôi mắt xẹt qua tia mệt mỏi, nhưng anh vẫn đứng dậy, đi lên nhà cầm điện thoại, là một số điện thoại lạ, nhưng dãy số rất đẹp, rất dễ nhớ, chỉ một số điện thoại thôi, thanh niên đã suy đoán được người bên kia có thân phận không thấp. Thân phận không thấp… Môi hồng bất giác mím chặt, lồng ngực anh có chút ngạnh, ngón tay vẫn nhấn tiếp điện thoại.
Bên kia yên tĩnh.
Hai bên đều im lặng. Chu Diệp khẽ cười, tiếng cười ưu nhã, phủ nhận hết suy đoán của Mộc Phong. Không phải là lão Hồng tổng.
Lúc này anh mới không xác định lên tiếng.
“Xin hỏi tiểu thư là?”
Chu Diệp đột nhiên nghĩ đến khi cô biến thành chuột, muốn nói gì đều chỉ phát ra âm thanh “chi chi chi”. Ánh mắt đảo một vòng, cô khẽ phát ra âm thanh.
“Chi chi chi~”
Mộc Phong có chút hoài nghi nhìn điện thoại, rồi lại quay đầu nhìn chung quanh.
Tiếng cười giòn tan từ trong điện thoại bất ngờ truyền ra, anh vốn nên nói cô gái đầu dây bên kia có bệnh đi, nhưng anh lại không nói ra, không biết tại sao, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
“Cô có chuyện gì sao?”
Lần này, đầu dây bên rất bình thường đáp lại anh.
“Phải. Tôi có chuyện cần anh.”
Cúp máy xong, anh liền nhận được hai tin nhắn. Một tin là địa chỉ, một tin là của ngân hàng, thông báo trong tài khoản trống rỗng của anh đột nhiên được chuyển một số tiền rất lớn. Bên trong có ghi chú bốn chữ. Thù lao một đêm.
Điều này cộng với địa chỉ trên, làm sao cũng không thể không khiến Mộc Phong nghĩ đến phương diện kia. Cô tiểu thư này muốn anh qua đó phục vụ, tiền thù lao cũng khẳng khái trả trước, nhưng số tiền này quá nhiều đi? Anh thật sự không thể hiểu được một vị tiểu thư cao quý lại tìm một trai bao thấp kém dơ bẩn như anh phục vụ. Thở dài một hơi, Mộc Phong mở ra tủ đồ, quần áo anh chỉ có vài bộ, đa phần đều là hàng vỉa hè, lục tung cả tủ đồ mới tìm được một chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen. Tắm rửa thêm một lần, anh mới cầm bóp và điện thoại đi ra khỏi nhà, lại đi bộ thêm một khúc xa mới ra được đầu đường bắt taxi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!