Đã Một Thời Tình Thâm
Chương 10: TỔ ĐỘI ĐÁNH THỨ HẠNG
Không có Thời Nhan nhảy nhót làm ồn không ngừng ở đây, chỉ có Thời Việt và Phù Âm tổ đội, không khí nháy mắt không giống nhau, vấn đề bàn bạc cũng trở nên nghiêm túc.
Phù Âm đánh chữ: [Em đã ở cấp bạch kim II được mấy ngày rồi, luôn không tăng hạng được, có phải là có vấn đề về bia khắc? Em hiện tại vẫn chưa có một bộ bia khắc thích hợp.]
Bia khắc cũng là hệ thống quan trọng trong game, người chơi sau khi đạt cấp 30 sẽ nhận được 30 trang bị không gian không giống nhau của bia khắc, bia khắc nhiều loại đa dạng cần dùng các mảnh bia khắc hợp lại. Bởi vì bia khắc cấp năm là cấp cao nhất, nên muốn tạo ra một cái phải cần 1600 mảnh vỡ, vô cùng đắt đỏ, người mới căn bản mua không được, huống chi một bộ cần đến 30 miếng bia khắc cấp năm, vậy thì phải tiêu phí rất nhiều thời gian và công sức.
Thời Việt thấy cô đã bắt đầu có sự nghiên cứu với bia khắc, bèn đánh chữ đáp: [Không liên quan đến bia khắc nhiều lắm, trận dưới cấp vương giả, rất nhiều người đều không hội đủ một bộ bia khắc. Chỉ cần thực lực của em đủ mạnh, ở một số trận cấp thấp dùng một bộ bia khắc cấp thấp cũng có thể carry được toàn trận.]
Đối với anh, những trận dưới cấp vương giả đều là những trận cấp thấp sao? Quả nhiên là tuyển thủ chuyên nghiệp, tầm mắt cũng không phải cao bình thường….
Phù Âm bất đắc dĩ trả lời: [Xem ra em chơi chiến sĩ quá kém rồi.]
Thời Việt có chút ngoài ý muốn: [Em chơi chiến sĩ?]
Phù Âm: [Vâng, gần nhất em đang luyện Tào Tháo.]
Thời Việt hoàn toàn không ngờ, một cô bé tóc dài xõa ngang vai, vẻ ngoài cực kỳ dịu dàng, lại có một tâm hồn chiến sĩ.
Chiến sĩ cần phải dẫn dắt đồng đội xung phong gϊếŧ địch, khí thế phải đủ mạnh, rất khó tưởng tượng một cô bé lại thích thao tác của một tướng sĩ bá khí như Tào Tháo.
Hiếu kỳ đến không nhịn được anh bèn nói: [Đánh một trận thử xem.]
Phù Âm ấn chuẩn bị, hai người cùng tiến vào danh sách đánh thứ hạng, rất nhanh đã tìm được đối thủ,
Bởi vì tài khoản nhỏ của Thời Việt có tỉ lệ thắng khủng bố 100%, vì vậy, hệ thống ghép đội cho họ những đồng đội tương đói hố, ý chính là, đại thần ngươi tiện tay mang theo vài cái hố đi.
Cụ thể là hố cỡ nào?
Trong lúc ở phòng chọn tướng sĩ, số 3 “Khuyên điềm điềm” chọn “Đát Kỷ”, số 4 “Tiểu công chúa xinh đẹp” chọn “Chân Cơ”, vào lúc này, số 5 “Nhu tình như nước” cũng không chịu tụt về phía sau, cũng chọn “Vương Chiêu Quân”.
Cả ba đều ấn quyết định, sau đó liền biến thành đội hình [ba pháp sư ] kỳ ba.
Tài khoản này của Thời Việt không có nhiều tướng sĩ, tự nhiên là chọn Lý Bạch. Phù Âm liền có chút khó chọn, đội hình trước mắt thiếu chiến sĩ, xạ thủ, còn thiếu đệm thịt, cô vẫn là chọn xạ thủ đi, đội hình ua giòn rất khó đánh; hay cô chọn tank, nói thật lòng cô chơi tank cũng không tốt lắm.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên đánh chữ —-
Khuyên điềm điềm: [Chú ý phối hợp đội hình! Chọn tank đi.]
Nhu tình như nước: [A A, ba cái pháp sư, trận này xem ra lại thua rồi.]
Khuyên điềm điềm: [Số 5 đổi đi.]
Khuyên điềm điềm: [Ta chỉ biết chơi Đát Kỷ.]
Nhu tình như nước: [ Chỉ biết chơi Đát Kỷ? Ta cũng chỉ biết chơi Vương Chiêu Quân.]
Hai người lập tức cãi nhau, Thời Việt nhìn đến đau đầu —– người chơi cấp thấp một chút ý thức cũng không có, động một chút lại cãi vã. Chỉ biết chơi một tướng sĩ, cũng có thể nói ra được sao? Cả hai người kẻ tám lạng người nửa cân, có cái gì cãi nhau chứ?
Phù Âm vẫn luôn bảo trì trầm mặc, cũng không cùng bọn họ tranh luận, chọn ra Tào Tháo, ấn chuẩn bị.
Khuyên điềm điềm: [Có bị ngu không vậy? Không chọn tank, chọn Tào Tháo làm gì?]
Nhu tình như nước: [Đừng vô nghĩa, 6 phút đầu hàng.]
Tiểu công chúa xinh đẹp: [Ta giành đường giữa, không đưa ta liền thoát!]
………….
Gặp mấy cái đồng đội heo, cảm giác chơi game đều thật kém.
Phù Âm lười để ý đến bọn họ, trận đấu bắt đầu, cô một mình dẫn Tào Tháo đến đường trên, Lý Bạch phụ trách đánh dã.
Ba cái pháp sư toàn bộ đi đường giữa không biết định làm gì —- tính dùng chiến thuật vây hãm sao?
Mà Đát Kỷ đánh hết tiểu binh ở đường giữa, còn chạy đến khu dã giành tiểu quái, làm cho Lý Bạch của Thời Việt không có cách nào lên được cấp 4.
Mà Triệu Vân của đối phương đã lên được cấp 4, tiến đến bụi cỏ đường giữa mai phục.
Đát Kỷ, Chân Cơ, Vương Chiêu Quân ba người mang theo binh lính tiến đến tháp sau của đối phương, Triệu Vân đột nhiên xuất hiện, một chiêu đánh choáng ba người, phối hợp với pháp sư Gia Cát Lượng đội mình, một hơi lấy tam sát!
—- First blood! Double kill! Triple kill!
Đầu người toàn bị Gia Cát Lượng đối phương lấy được.
Ba người chết quay lại căn cứ, trong thời gian hồi sinh lại tiếp tục cãi nhau—
Nhu tình như nước: [Kém quá!]
Tiểu công chúa xinh đẹp: [Ngươi đang nói bản thân mình?]
Khuyên điềm điềm: [Đánh dã bị đui sao? Không biết đến giúp đỡ à?]
Đát Kỷ của cô ta cướp hết quái của người ta không nói, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu anh, thật là một người không giảng lý mà!
Nhu tình như nước: [Đã nói không trụ được sáu phút mà, đừng vô nghĩa nữa gà con.]
Tiểu công chúa xinh đẹp: [Đát Kỷ không biết bản thân là cái hố sao, gà con!]
Khuyên điềm điềm: [Ngươi cũng có tốt hơn sao, không phải cũng bị đóng băng sao? Gà con!]
Mấy người cãi càng ngày càng hăng, Thời Việt nhìn đến phiền, trực tiếp đóng bảng trò chuyện không cùng ba tay mơ nói chuyện, mở mic nói: “Vậy trận này có muốn thắng hay không?”
Ba người kia đều không mở loa, hiển nhiên anh đang hỏi Phú Âm.
Bên tai đột nhiên xuất hiện thanh âm trầm thấp làm Phù Âm bị dọa một phen, may là bạn cùng phòng đều đi giặt đồ, cô lập tức cắm tai nghe vào, nhẹ giọng nói: “Em muốn thắng, chỉ là trận này chắc phải thua rồi, cấp bậc lại bị hạ xuống bạch kim 3 rồi.”
Cô trước đó rất lâu mới đạt được bạch kim 2, thua một trận lại quay về bạch kim 3, trận phổ cấp cũng rất khó thăng.
Thời Việt thẳng thừng nói: “Vậy không cần quan tâm đến bọn họ, anh đã cấp 4 có thể trợ lực ở đường trên.”
***
Sau khi ba cái pháp sư hồi sinh lại, không biết lại phát bệnh gì mà tiếp tục đi đường giữa, mà đường dưới là không một người thủ.
Theo lý mà nói, người chơi ở trận bạch kim cũng nên biết cả ba đường nên phân bố canh gác, kể cả những người mới bắt đầu cũng đã biết, Thời Việt nghĩ một chút, chỉ có khả năng là ba người này đều được cao thủ/người luyện cấp dẫn lên theo, cũng có thể sau khi dẫn đến cấp bậc cao sau lại tự mình đánh thứ hạng liên tiếp thua, rớt lại cấp bạch kim. Thực lực của bọn họ quá kém, tỷ lệ thắng lại thấp, mà Thời Việt tỷ lệ thắng quá cao, hệ thống vì cân đối thực lực của hai bên, vì vậy là ghép đội anh với đám hố này, muốn anh dẫn.
Đã là mang hố đánh trận, vậy thì không cần thiết quá tích cực.
Tiểu quái trong khu dã nhà mình cũng bị Đát Kỷ gϊếŧ sạch, Thời Việt chỉ có thể đi sang khu dã đối phương thu quái, cấp tốc đánh tới cấp 4, anh liền đi đến đường trên giúp đỡ.
Tào Tháo ở đường trên đang đối mặc với hai người Địch Nhân Kiệt và Arthur, Phú Âm khả năng chống đỡ rất mạnh, giai đoạn đầu bị Địch Nhân Kiệt từ khoảng cách xa đánh chỉ còn lại nửa cây máu, nhưng vẫn không chết, còn đánh lại đối phương mất hai ba phần máu.
Thời Việt chạy đến đường trên, phát hiện tiểu quái vẫn đang ở nhánh sông —- điều này làm anh cảm thấy một chút an ủi.
Lý Bạch là một tướng sĩ cần nhanh chóng đánh dã quái kích hoạt đại chiêu, nếu như có đồng đội phối hợp, sẽ chủ động dâng toàn bộ khu dã cho anh, nếu Phú Âm cũng giống Đát Kỷ gϊếŧ sạch quái ở khu dã, Lý Bạch sẽ rơi vào tình thế ngượng ngùng. May là khả năng của Phú Âm không kém, biết giữ quái ở nhánh sông cho Lý Bạch.
Lợi dụng việc đánh tiểu quái nhanh chóng lấy được đại chiêu, Thời Việt ấn báo động [Khởi kích tiến công].
Gần như là đồng thời, Tào Tháo phản ứng cấp tốc xông ra, dùng kỹ năng 2 giảm tốc Địch Nhân Kiệt!
Địch Nhân Kiệt thấy không ổn liền quyết đoán dùng kỹ năng 2 cấp tốc lui về, đáng tiếc trên đường hắn lui về gặp phải Lý Bạch, ở trên đất đặt một vòng lớn, lại một lần giảm tốc hắn.
Vào chính lúc này, Arthur xông đến muốn đánh Lý Bạch, nhưng Tào Tháo dùng kỹ năng 1 nhanh chóng tạc hắn ba lần, lần thứ ba trực tiếp đánh bay hắn.
Lý Bạch vừa lúc dùng khoảng thời gian này đánh chết Địch Nhân Kiệt.
Lượng máu của Arthur cũng không còn nhiều, quyết đoán xoay người chạy trốn. Tào Tháo và Lý Bạch phối hợp, vừa dùng giảm tốc, vừa đánh choáng, liên thủ gϊếŧ chết hắn.
—– Double kill!
—– Lý Bạch ở đường trên thuận lợi nhận được song sát.
Thời Việt đột nhiên cảm thấy, có khi, anh đã đánh giá thấp cô bé này.
Tuy rằng thao tác của cô vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện, nhưng khả năng một chút cũng không kém.
Biết ý mà giữa lại tiểu quái cho anh lấy được đại chiêu, bắt người còn biết trước gϊếŧ sau chạy, lúc Arthur xông đến đánh anh còn chủ động kháng áp thương hại, đánh bay Arthur để tranh thủ thời gian, lúc đuổi gϊếŧ Arthur, rõ ràng lượng máu còn rất thấp, không hề sợ hãi mà tiến lên hỗ trợ đánh một chiêu giảm tốc….
Có thể nói, một loạt thao tác vừa rồi, vừa quả cảm, vừa cẩn thận.
So với ba cái chạy đánh đoàn tặng đầu người ở đường giữa, Phù Âm thật sự nổi bật nhất trong đám tay mơ.
……..
Phù Âm cũng không ngờ được, bản thân cư nhiên nhận được lời khen từ đại thần Thời Việt.
Cô được làm [người nổi bật nhất trong giới tay mơ] đang quay về căn cứ hồi máu, phát hiện tháp ở đường dưới tựa hồ muốn vỡ rồi, liền thay đổi sách lược, chạy tới đường dưới đánh sạch tuyến binh lính, Lý Bạch cũng thuận lợi phá vỡ tháp ở đường trên.
Ở đường giữa, ba cái tay mơ sau khi xung phong tặng đầu người cho Gia Cát Lượng phía đối phương lần hai, ba người bắt đầu nộ khí dâng trào treo máy ở căn cứ cãi nhau.
Khuyên điềm điềm: [Đánh dã mắt mù sao? Còn không biết đến giúp, không đánh nữa!]
Nhu tình như nước: [Bản thân ngươi cũng mù đi? Bị Triệu Vân gϊếŧ, cũng không biết đánh choáng người ta!]
Tiểu công chúa xinh đẹp: [Đừng phí lời nữa, 6 phút đầu hàng!]
Trong trận đấu sau 6 phút có thể phất cờ đầu hàng, nếu như hai bên thực lực chênh lệch không muốn bị tiếp tục tra tấn, đầu hàng cũng xem là một cách giải thoát. Ba người cãi nhau, bèn trực tiếp phất cờ đầu hàng. Nhưng mà đầu hàng cần có sự đồng ý của tập thể, ba người họ đồng ý, nhưng Tào Tháo và Lý Bạch lại trực tiếp từ chối.
Năm người cần phải đạt bốn phiếu mới có thể thành công đầu hàng, hai người không đồng ý, thông báo đầu hàng liền bị hệ thống xóa.
Khuyên điềm điềm: [Còn không đầu hàng! Tào Tháo với Lý Bạch đang nghĩ cái gì vậy? Rác rưởi!]
Khuyên điềm điềm: [Lý Bạch ngươi thật sự đen đủi mà, còn đánh dã nữa, haha.]
Nhu tình như nước: [Lý Bạch ngươi cùng với đánh dã phía đối phương học tập một chút, nhìn người ta bắt người nhiều cỡ nào. Trình độ như ngươi còn không biết ngại ngùng mà đi đánh dã!]
Tiểu công chúa xinh đẹp: [Không biết đánh đoàn, còn biết đánh dã quái, báo cáo Lý Bạch!]
Phù Âm vừa đánh xong một tuyến binh, đang núm trong cỏ chuẩn bị quay về, nhìn thấy lời mắng của mấy người này, cô rốt cuộc nhịn không được, đánh chữ: [Mấy người không muốn đánh, thì ở lại căn cứ đừng đi ra ngoài, ta cùng Lý Bạch hai người đánh được rồi.]
Lại chèn thêm một câu: [Còn nữa, đừng có nói Lý Bạch là tay mơ, các người không xứng.]
Cái khí thế nữ vương này, nhất thời làm ba tên ngốc kia ngớ ra, không biết nên nói gì.
Phù Âm bình thường gặp trường hợp này liền lười để ý, nhưng hôm nay người bọn họ mắng là Thời Việt —- là người cô luôn sùng bái.
Mắng quốc phục đệ nhất Lý Bạch là mắt mù, gà??
Bọn họ nghĩ ba cái chỉ biết đánh đoán tặng đầu người có tư cách mắng anh? Ai cho phép bọn họ?
Thời Việt sớm đã khóa trò chuyện của ba người kia, nhưng không khóa của Phù Âm, đột nhiên nhìn thấy trên bảng trò chuyện xuất hiện dòng đánh chữ của cô, Thời Việt có chút ngớ ra, rất nhanh đã phản ứng lại — hiển nhiên, ba người kia mắng đến trên đầu Lý Bạch, Phú Âm giận không nhịn được liền nói hai câu.
Là đang đứng về phía anh sao? Bênh vực anh?
Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có vài cảm giác kỳ quái —- hình như, có chút ấm?
Bị người mắng, anh không để ý, cái đêm kết thúc vòng bán kết mùa giải trước, trên weibo của anh đã xuất hiện trên vạn tin mà antifan mắng nhiếc.
Nhưng có người nói thay anh, cảm giác cũng không tồi.
Thời Việt khó có khi tâm tình tốt lên một chút, khóe miêng nhếch lên, thấp giọng nói: “Không cần để ý bọn họ, em tới đường giữa, chúng ta ngồi xổm chờ Gia Cát Lượng.”
Phù Âm cũng không muốn để ý ba người kia nữa, “Vâng” một tiếng, nhanh chống chạy qua khu dã, đi tới bụi cỏ ở đường giữa.
Thời Việt nói: “Gia Cát Lượng phía đối phương đã nắm 6 kills, kinh tế cực kỳ tốt, không thể để hắn tiếp tục béo lên.”
Thanh âm của anh từng câu từng chữ truyền đến tai cô, phá lệ trầm thấp dễ nghe.
Đây là lần đầu tiên cô hợp tác cùng anh, tuy rằng chỉ là trận cấp thấp bạch kim, nhưng Phù Âm vẫn phấn khích đến đầu ngón tay đều phát nóng.
Hít mạnh một hơi khí ổn định tinh thần, làm cho thanh âm của mình bình tĩnh, Phù Âm lúc này mới nhẹ giọng nói vào mic: “Em cần làm gì?”
Thời Việt đáp: “Bán máu, dụ bọn họ đến đây.”
Này là muốn dụ địch vào tròng? Phù Âm lập tức nghiêm túc gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!”
~~~~~~(^_^)~~~~~~
Lời của tác giả: sự bảo hộ của Phù Tiểu Âm O(∩_∩)O~
Nữ chủ của chúng ta soái như thế, không chịu được Việt thần bị một chút thiệt thòi, một chút ủy khuất nào J
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!