Đã Một Thời Tình Thâm - Chương 9: HUẤN LUYỆN VIÊN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Đã Một Thời Tình Thâm


Chương 9: HUẤN LUYỆN VIÊN


Tháng 9 là kỳ nhập học, trường học các cấp đều trở nên đặc biệt náo nhiệt. Phù Âm và Thời Nhan cùng nhau đi báo danh tân sinh viên vừa lúc đối diện với một đoàn người đang xếp hàng dài, một ngày nóng bức sau lưng các sinh viên đã mồ hôi ướt cả lưng áo, hai người kiên nhẫn hoàn tất thủ tục báo danh, nhận chìa khóa ký túc xá từ tay đàn chị, nhanh chóng xách hành lý chạy đến ký túc.

Hai người tuy học cùng trường, nhưng không cùng chuyên ngành, may là tân sinh năm nay đều ở cùng tầng 1, hai phòng cũng rất gần nhau, Phù Âm trước giúp Thời Nhan chuyển hành lý đến phòng cô ấy, Thời Nhan theo sau lại giúp Phù Âm chuyển hành lý, cùng nhau dọn dẹp, quan hệ hai người tốt đến mức khiến cho những bạn cùng phòng khác cực kỳ ngưỡng mộ.

Hoàn tất việc dọn dẹp, hai người lại xếp hàng lấy đồng phục quân sự, ấm nước, bận cả một ngày trời, đến buổi tối mới có chút thời gian rảnh.

Phù Âm nằm trên giường, cầm điện thoại do dự một lức, cuối cùng gửi một tin cho Thời Việt: “Việt ca đến chiến đội chưa? Có phải đã bắt đầu huấn luyện rồi không?” Thời Việt phía bên kia tựa hồ đang bận, không có lập tức trả lời, Phù Âm nghĩ một chút, lại gửi một câu: “Em cùng Nhan Nhan dã đến trường báo danh rồi, ngày mai bắt đầu học quân sự. Chúc bọn anh thi đấu thắng lới, mùa giải mới cố lên.”

Nhìn hai tin nhắn kia đều chỉ là tin nhắn khách sáo hỏi thăm, nhưng trong lòng Phù Âm có tâm tư riêng, cũng không dám gửi thêm cái gì, tránh làm đối phương nhìn ra được điều gì.

***

Cùng lúc đó, Bắc Kinh, tổng bộ câu lạc bộ game Thiên Hoàn.

Thời Việt vừa từ ký túc đi ra, xoay người tiến đến văn phòng huấn luyện.

Mấy hôm nay huấn luyện viên liên tục không có ở đây, đã nói gặp mặt trực tiếp nói chuyện, đến tận hôm nay mới quay lại, chủ động hẹn anh gặp mặt.

Thời Việt từng bước đến cửa phòng hội nghị, gõ cửa, bên trong lập tức có thanh âm quen thuộc phát ra: “Tiến vào!”

Lúc vào phòng, huấn luyện viên hiện tại cảu chiến đội Thiên Hoàn Triệu Chí Thành đang ngồi ở bàn phía trước, nhìn thấy anh liền nheo mắt cười: “A Việt, cả kỳ nghĩ không thấy mặt, nhìn trạng thái của cậu tinh thần tốt lên không ít đi!”

Thời Việt không thích cùng người khác khách sáo, trực tiếp nói: “Huấn luyện viên gọi tôi vào đây có chuyện gì?”

Huấn luyện viên Triệu như cũ vẫn là một vẻ mặt cười hiền từ: “Nghỉ mùa đấu này đi, nhà sản xuất lại một lần nữa điều chỉnh số liệu các con tướng, chắc cậu cũng biết đi? Tướng sĩ đánh dã ở phiên bản này bị chỉnh yếu đi rất nhiều, theo như tôi biết, rất nhiều chiến đội điều chỉnh hệ thống, mùa giải lần này, có thể hệ thống sẽ xuất hiện thêm nhiều xạ thủ, chiến sĩ trong trận đấu liên minh.”

Thời Việt lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của ông ta, hỏi lại: “Ý của huấn luyện viên là, chiến đội của chúng ta cũng sẽ điều chỉnh hệ thống?”

Huấn luyện viên Triệu như cũ cười hiền hòa: “Ừ, chiến đội của chúng ta từ trước đều luôn là hệ thống tập trung đánh dã, nhịp đấu toàn trường đều do việc đánh dã của cậu. Nhưng hiện tại hiệu quả của việc đánh dã đã không còn tốt như vậy, cậu cũng nên chú ý rồi, từ trước đến nay cậu chủ yếu chỉ dùng Lý Bạch, Luna, Huyền Sách những tướng sĩ này toàn chiến ưu tú, điểm này của cậu, chính là trở thành đối tượng trọng điểm cần phải chú ý và bị chĩa mũi nhọn vào.”

Huấn luyện viên Triệu đỡ một chút gọng kính đen trên mũi, tiếp tục nheo mắt cười nói: “Mùa giải trước, các huấn luyện viên của chiến đội khác mỗi lần thi đáu đều cố gắng loại trừ hết các tướng sĩ sở trường của cậu, sau đó để các tuyển thủ hoàn toàn chú ý vào cậu, nhịp đấu của cậu vì thế mà không bắt được, điều này cũng liên quan đến việc chiến đội của chúng ta rất nhiều lần bị băng bàn, đặc biệt là vòng bán kết lần đó… như vậy tôi quyết định ra một biện pháp, một chiến đội không thể chỉ trung tâm một người, cho nên tôi muốn, mùa giải kế tiếp chúng ta thử một chút những đội hình khác, giống như tập trung vào xạ thủ, đánh vào hệ thống biên lộ trung tâm.”

Cuối cùng ông ta nói ra điểm mấu chốt: “Trong căn cứ có hai người mới, Trần Tinh Hải, Hứa Trường Thiên, chắc cậu cũng gặp qua rồi? Trình độ của bọn họ đều rất tốt, tôi tính toán đưa họ vào danh sách thi đầu ở mùa giải kế tiếp, để cho bọn họ phối hợp khai phá đội hình chiến thuật mới.”

Huấn luyện viên Triệu từ đầu đến cuối nói đều có đạo lý, hoàn toàn có căn cứ.

Một chiến đội không thể chỉ lấy một người làm trọng tâm, mấy câu này cũng không có vấn đề gì, chiến thuật một người rất dễ bị đối thủ nhằm vào.

Nếu như Thời Việt thử phối hợp với đồng đội, đem lực chú ý sang sẻ ra, Thời Việt cũng không phải là một người cố chấp lúc nào cũng muốn MVP, chỉ cần đồng đội mong muốn, anh đến dùng phụ trợ hỗ trợ cũng không thành vấn đề.

Nhưng huấn luyện viên từ đầu đến cuối nhắc đến hai cái người mới kia, mục đích của ông ta cũng chẳng đơn thuần như vậy.

Ông ta nhắc đến Trần Tinh Hải, đúng là tuyển thủ đánh dã nổi bật hiện tại trong căn cứ, nhưng mà phòng cách của hắn không giống Thời Việt. Thời Việt trong trận luôn là tiến công và xâm lược, Trần Tinh Hải lại là theo nhịp đấu chậm, đánh đâu chắc đó. Bình thường cùng Trần Tinh Hải huấn luyện là Hứa Trường Thiên, cũng là một người sở trường chơi xạ thủ.

Đưa hai người mới nhịp đấu chậm vào đội hình tham gia thi đấu, ý đồ của huấn luyện viên cực kỳ rõ ràng — mùa giải lần này, Thời Việt rất khó phối hợp với đội hình mới, mà Trần, Hứa hai người mới này, sẽ thay thế anh, trở thành chủ lực mới cho chiến đội Thiên Hoán.

Điều chỉnh đội hình chiến thuật, cũng có cần trực tiếp đổi đi tuyển thủ đánh dã sao?

Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của lão huấn luyện, Thời Việt chỉ cảm thấy dạ dày cực kỳ khó chịu.

Trầm mặc một lúc, anh mới thấp giọng nói: “Huấn luyện đưa Tiểu Trần để đầu danh sách, là có muốn tôi ngồi ghế dự bị trong mùa giải này? Bởi vì mọi người đang bàn tán trình độ của tôi không còn như trước, làm cho các trận đấu liên minh bị tuột dốc? Vì vậy mà ông muốn chuẩn bị trước tạo cơ hội lưu lại cho người mới?”

Thời Việt có thể từ trong một đống lời uyển chuyển của huấn luyện bắt được ý tứ mấu chốt, cũng giống như trong trận đấu có thể bắt được cơ hội mấu chốt —- Tên tuyển thủ này không ngờ lại đáng sợ như vậy, hắn giống như một con sói hoang đang ngủ đông khó mà có thể thuần phục.

Đối diện với ánh mắt sắc bén hiểu thấu tất cả của anh, Triệu Chí Thành trong mắt xẹt qua vài tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã thay thế bằng biểu tình cười nheo mắt, sờ mũi nói: “Ai, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi khkoong phải trạng thái của cậu trượt dốc, tôi là vì chiến đội mà suy xét, chiến đội của chúng ta vẫn nên có vài chiến thuật mới thôi!”

Trước khi Triệu Chí Thành trở thành huấn luyện, ông ta cũng từng là một tuyển thủ, trong chiến đội cũng từng lấy được giải quán quân, cũng được tính là nhân vật truyền kỳ. Thời Việt vốn dĩ đối với ông cực kỳ tôn trọng, nhưng thời gian dài liền phát hiện ông ta là một người cực kỳ cổ hủ, luôn cảm thấy bản thân tài giỏi nhất, còn luôn thích nói một đống đạo lý, tỏ vẻ mình rất hiểu trò chơi này.

Đối với Thời Việt, quan niệm của ông ta đều đã lỗi thời, tư duy cũng dừng lại những năm đó, sớm đã không còn phù hợp với thời đại, nhưng tính cách lại cực kỳ cố chấp, trước đó khi hội nghị rất nhiều trận đấu Thời Việt đưa ra ý kiến trái ngược ông ta một điều cũng không nghe, luôn là một mình một ý, là chuẩn kiểu người mê luyến chính mình.

Vòng bán kết của mùa giải trước, bởi vì chiến thuật của ông ta xuất hiện một lỗ hổng lớn, các tuyển thủ phải cố gắng hết sức, cuối cùng thua trận trong tiếc nuối, chỉ lấy được huy chương đồng.

Cũng trong trận đấu đó, Thời Việt theo lời ông ta lấy ra A Kha đánh dã, giai đoạn đầu bị nhắm đánh đến thảm hại, hoàn toàn không phát huy được tác dụng đánh dã, thậm chí còn xuất hiện chiến tích đáng sợ gϊếŧ 0 bị gϊếŧ 5…..

“Một thao tác mạnh như hổ, một chiến tích không công năm!”

“Gì mà đánh dã mạnh nhất liên minh, trực tiếp trở thành cái máy ATM tặng đầu người rồi, còn tặng hẳn năm cái đầu!”

“Kể chuyện cười, Việt thần đi đánh dã, thực lực mang đối thủ nằm thắng.”

“Thật hoài nghi người này có phải là diễn viên không, cố ý nhường thắng cho bên kia?”

“Trạng thái của Việt thần không bằng năm đó, người mới đánh dã trong liên minh còn giởi hơn hắn, hắn sớm hết thời rồi!”

“Mù con mắt với A Kha chiến tích 0/5, chiến đội Thiên Hoàn vẫn nên đổi người đi, không thì mùa giải sau đừng mơ đến giải quán quân!”

Đoạn thời gian này, Thời Việt mỗi lần lên weibo đều bị nhìn đến toàn lời mắng chửi, đó cũng là lần đầu anh bị mắng thảm đến vậy.

Anh cũng không để ý đến dân mạng mắng chửi, làm cho anh lạnh tâm là thất bại lần này, câu lạc bộ lại không có một lời giải thích nào, đồng đội cũng đều bảo trì trầm mặc, cũng giống như đem tất cả nộ khí của fan đẩy hết lên người Thời Việt, tất cả đều là Thời Việt tự mình chống đỡ.

Mà nguyên nhân của lần thất bại đó, các thành viên đều rõ ràng.

Trong khoảng thời gian chọn tướng sĩ, huấn luyện sau khi nói chọn A Kha, Thời Việt liền lập tức nêu ý kiến: “A Kha qua giòn, giai đoạn đầu rất dễ bị nhắm vào, với lại chiến sĩ đối phương quá nhiều, A Kha gϊếŧ không được người, không bằng lấy Triệu Vân mạnh đánh đoàn.”

Huấn luyện không do dự phản đối: “Triệu Vân không được, khả năng thắng rất thấp, vẫn là chọn A Kha đi.”

Thời Việt nói: “Tôi muốn chọn Triệu Vân, đội hình của đối phương chọn Triệu Vân đánh vẫn tốt hơn.”

Hai người không ai chịu nhượng bộ, không khí trong phòng liền tràn đầy ngượng ngập, các đồng đội thở cũng không dám thở mạnh.

Kỳ thật, phản đối ý kiến của huấn luyện trong lúc thi đấu là điều tối kỵ, nhưng Thời Việt thực sự cảm thấy, dưới tình huống trung đơn và biên lộ không khống chế được rõ ràng, còn lấy A Kha da giòn không có sức chống cự ra đánh dã, đội diện lại toàn chiến sĩ phòng ngự mạnh, căn bản là không thể đoàn chiến.

Nhưng huấn luyện không nghe ý kiến của anh, còn vì việc anh phản đối mà giận dỗi, dứt khoát nói: “Đại La, cậu chọn A Kha.”

Cuối cùng là vị tuyển thủ kia trộm nhìn Thời Việt, cười gượng nói: “Việt ca, anh chơi A Kha không phải rất sắc bén sao, sau khi bắt kịp nhịp đấu giai đoạn sau, có thể đối diện được với chiến sĩ, cũng có thể dùng.”

Thời Việt không nói nữa — quyền thi đấu nằm trong tay huấn luyện, hắn không nói nhiều, vẫn là lấy lời của ông ta làm chuẩn.

DDại La nơm nớp lo sợ chọn A Kha, sau lại cùng Thời Việt trao đổi tướng sĩ.

Thời Việt bị bắt buộc dùng A Kha trong trận thi đấu.

Kết quả như anh dự đoán, đối phương trong giai đoạn đầu điên cuồng nhắm vào anh, năm người trực tiếp ngồi xổm gϊếŧ anh, sau đó lại ở núp trong bụi cỏ khu dã vây đánh anh —- tướng sĩ A Kha này, thuận lợi thì là thần, trừng ai thì người đó chết. Nhưng không thuận lợi, trang bị không đủ, hai bên đều là chiến sĩ phòng ngự, A Kha một chút cơ hội cũng không có. Hơn hết là đội hình khống chế không đủ, giai đoạn đầu hoàn toàn lâm vào thế bị động, kinh tế như quả cầu tuyết mà kéo dãn đến khoảng cách 5000, trực tiếp cường đánh đoàn, đánh vài lần diệt cả đám.

Một trận lần đó Thời Việt cực kỳ tưc giận, anh một chút tác dụng cũng không thể phát huy, cuối cùng nhận lấy chiến tích 0/5.

Dân mạng bắt đầu điên cuồng giận dỗi anh, nói anh là khối u của chiến đội.

Nhưng những lời khó nghe của các anh hùng bàn phím không bằng hành động của câu lạc bộ đối với anh.

Sau khi trận đấu kết thúc, trực tiếp bỏ mặt anh, trơ mắt nhìn anh bị các fan tụ tập mắng chửi, làm cái tường chắn cho cả câu lạc bộ, trong một khắc đó, Thời Việt đã có dự cảm — có lẽ, mùa giải kế tiếp, Triệu Chí Thành sẽ dìm anh xuống. Chung quy là do anh tính tình quá thẳng thắn, thường xuyên đưa ra ý kiến trái ngược, huấn luyện đương nhiên không thích một tuyển thủ không nghe lời.

Nhưng Thời Việt luôn là vì chiến đối mà suy xét, anh thật sự muốn hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của sư phụ trước khi rời giới…. đưa chiến đội Thiên Hoàn đạt được giải quán quân.

Nghĩ đến đây, Thời Việt nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Đã muốn đưa Tiểu Trần thay thế tôi, vậy tôi sẽ ngồi ghế dự bị, mong rằng chiến đội sẽ đạt được quán quân.”

Rời khỏi phòng hội nghị, Thời Việt nhíu mày xoa huyệt thái dương.

Việc đã đến mức này, tâm nguyện của sư phụ đoán chừng không thể hoàn thành rồi.

May là trạng thái của anh không bị trượt dốc, trình độ của bản thân như thế nào, trong lòng anh vẫn tự hiểu.

Nếu huấn luyện đã không thích một tuyển thủ có chủ kiến, muốn tìm người mới nghe lời hơn anh, vậy ah cũng không ngồi yên chịu đánh.

—- Đã không còn cảm tình, vẫn là nên rời đi.

***

Lúc trở lại ký túc, anh liền phát hiện màn hình điện thoại phát sáng, cầm lên nhìn, không ngờ lại là tin nhắn từ Phù Âm.

Anh cũng cô bé này cũng không tính là thân? Vì sao cô đột nhiên nhắn tin cho anh?

Đọc kỹ tin nhắn của cô, cũng chỉ thấy vài câu khách sáo.

Thời Việt đột nhiên nhớ đến, vào cái hôm anh đi, cô bé nghiêm túc nói: “Nếu có một ngày, em có thể đơn độc đánh tới vương giả, vậy có thể cùng anh đánh trận thủy hữu không?”

Không biết vì sao, thanh âm nghiêm túc cùng thần sắc rạng rỡ của cô lúc đó, vẫn luôn in sâu trong đầu anh.

Dù sao cũng là một em gái “khẩu xuất cuồng ngôn” muốn đơn độc đánh đến vương giả, Thời Việt có chút tò mò cô đã đạt đến trình độ nào rồi, thuận tay trả lời: “Đánh đến cấp nào rồi?”

Phù Âm lập tức trả lời: “Không làm phiền anh chứ?”

Thời Việt: “Không có, đang rảnh.”

Anh dứt khoát mở trận thứ hạng mời cô vào, Phù Âm vừa đăng nhập đã vào phòng chơi.

Tài khoản nhỏ của Thời Việt là “Thời gian tĩnh tại” mà hôm đó giúp hai cô bé đánh trận, đã mấy ngày không lên lại, đẳng cấp vẫn dừng ở cấp vàng 4, nhưng tài khoản của Phù Âm đã thăng lên bạch kim 2, hơn lúc trước những mười mấy cấp.

Thời Việt có chút kinh ngạc: “Bạch kim 2? Em tự đánh sao?”

Phù Âm đáp: “Vâng, mấy ngày nay cùng Nhan Nhan ghép đôi, em cũng có tự đánh đơn, tính là sau mùa giải này, liền thử thăng lên kim cương.”

Thời Việt có một chút cảm giác khó tin —– vài ngày ngắn ngủi một cái tân bình không hề biết gì có thể đánh tới trận bạch kim. Đồng- bạc- vàng- bạch kim, liền nhảy tận bốn cấp, gia hỏa này không phải là tiến bộ quá nhanh đi?

Lẽ nào…. cô thực sự có thiên phú chơi game?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mình phát hiện hình như mình đánh sai dấu tên nữ chính mấy chương trước, mình sẽ cấp tốc sửa lỗi mong các thông cảm [cúi đầu].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN